Chương 1670 Bà ấy che đậy quá khứ của mình vì một gia đình khác, cho nên bà ấy không nhận con, không trở về nhà họ Khương sao? Khương Tuyết Nhu nhìn dáng vẻ không cam tâm của cha mình thì nói: “Có một cách rất đơn giản để biết được bà ấy có phải là mẹ con hay không, nếu bà ấy đã trở về, còn có lương tâm, nói không chừng sẽ đến Thanh Đồng để tảo mộ cho ông bà, dấu vết có tảo mộ rất rõ ràng.” Hai mắt Diệp Gia Thanh sáng lên, không nói chuyện. Khương Tuyết Nhu cũng không nói thêm. Cô không muốn biết, nếu cô biết rõ thì cảm thấy mẹ ruột đã vứt bỏ mình. Chẳng qua cô không trách bà ta, Khương Tụng để lại tập đoàn Hồng Nhân cho cô cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô không thể đòi hỏi quá nhiều. “Cha, con về sơn trang Hoắc Thị đây.” Khương Tuyết Nhu nói: “Gần đây tình hình của Hoắc Thị không tốt lắm.” “Cha cũng có nghe nói.” Diệp Gia Thanh thở dài: “Cha nói nếu lúc đầu con và Hoắc Anh Tuấn không tái hợp thì hiện tại cũng sẽ không có áp lực lớn như thế, Tuyết Nhu, số mệnh của con thật là cực khổ.” “Cha, có người nhắm vào Hoắc Thị, nhưng lại do con, đó là kẻ thù của con.” Khương Tuyết Nhu chua chát giải thích: “Con đã kéo Hoắc Thị xuống nước.” Diệp Gia Thanh đầy kinh ngạc: “Sao con lại chọc vào người có chỗ dựa mạnh như thế.” “Là Khương Kiều Nhân, em họ của con lúc trước, trước kia cô ta chạy trốn ra nước ngoài, cũng không biết làm quen được với ai.” Khương Tuyết Nhu dặn dò: “Con đoán sau khi Hoắc Thị sụp đổ thì sẽ đến con, gần đây cha. . . Cẩn thận một chút.” “Tuyết Nhu, cha sẽ nghĩ cách giúp con.” Diệp Gia Thanh lo lắng nói. “Cha không giúp được con đâu, sau lưng cô ta có chỗ dựa là phủ tổng thống.” Khương Tuyết Nhu lắc đầu: “Cha cũng đừng ra tay, đừng bị liên lụy vào chuyện này, quan trọng nhất là bảo vệ lực lượng, Hoắc Anh Tuấn nói nếu như anh ấy không chịu đựng nổi thì bọn con sẽ cùng rời khỏi nước Nguyệt Hàn rồi đến nước Y.” Diệp Gia Thanh gật đầu: “Hoắc Anh Tuấn nghĩ vậy là đúng, chỉ cần còn sống thì quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nếu bọn con qua đó muốn lập nghiệp một lần nữa thì cha có thể bán đi một phần cổ phần cho hai đứa lập nghiệp, với năng lực của hai đứa thì có thể bắt đầu lại từ đầu.” “Cảm ơn cha, cha cũng không cần lo lắng cho bọn con, không cần quan tâm đến bọn con đâu.” Khương Tuyết Nhu an ủi một lúc rồi lái xe rời đi. Tâm trạng của cô không tốt lắm, hơi nặng nề, nhưng cô cũng không nói chuyện Khương Tụng với Hoắc Anh Tuấn, gần đây Hoắc Anh Tuấn bận rộn nhiều việc, áp lực cũng rất lớn, cô không muốn anh nhọc lòng vì mình. . . . Hôm sau. Khương Tuyết Nhu gọi Lâm Minh Kiều đến tập đoàn Hồng Nhân. “Sao vậy, cậu đột nhiên gọi tớ tới đây làm gì.” Lâm Minh Kiều kéo ghế ngồi đối diện cô, cắn môi nói: “Có phải chuyện Hoắc Thị đúng không, mấy ngày nay tớ đều chạy đến Hoắc Thị, cha nuôi nói. . . .” “Được rồi, tớ biết cậu và Tống Dung Đức rất cố gắng.” Khương Tuyết Nhu cắt ngang, cô lấy một hồ sơ từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô ấy. Lâm Minh Kiều mở ra xem, đây là hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Hồng Nhân: “Cậu. . . .” “Tớ giao tập đoàn Hồng Nhân cho cậu.” Khương Tuyết Nhu thoải mái nói. Lâm Minh Kiều trợn mắt: “Cái gì. . . Cậu có ý gì?”