Chương 1683 Trước đó anh tham gia tiệc sinh nhật của Mạnh Tử Hàm nên biết rõ hai nhà Tống và Mạnh thân thiết ra sao. Bây giờ Lương Duy Phong trèo lên cây to nhà họ Mạnh, không ai biết mọi chuyện sẽ phát triển thế nào. Còn thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân cũng sẽ tìm nhà họ Tống, cũng không biết Tống Nguyên có thể chống đỡ được thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân hay không. “Anh nói có phải Lương Duy Phong cũng lợi dụng thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân để trèo lên nhà họ Mạnh hay không.” Khương Tuyết Nhu nhíu mày phân tích: “Trước đó Mạnh Nghị Viên không muốn qua lại với anh ta, mà em nói thật lúc đó anh ta như kẻ nịnh hót, Mạnh Nghị Viên sẽ không để ý đến anh ta.” “Có lẽ suy đoán của em là đúng.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu: “Tuyết Nhu, bây giờ chúng ta đang kẹt ở giữa, trước có sói sau có hổ.” Khương Tuyết Nhu thở dài: “Chúng ta vẫn chưa biết rõ thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân.” “Có lẽ. . . Ngày mai sẽ biết một chút.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Nhà họ Triệu sụp đổ, thế lực kia chắc chắn sẽ tìm nhà họ Tống.” Khương Tuyết Nhu giật mình. Bọn họ quay về sơn trang, điện thoại của Khương Tuyết Nhu vang lên. Diệp Gia Thanh gọi tới. Cô ngây ra một lát mới nghe máy: “Cha. . . .” “Tuyết Nhu, cha đã cho người đến Thanh Đồng điều tra.” Diệp Gia Thanh mang theo vẻ chua chát nói: “Nhân viên quản lý nghĩa trang nói trước có người đến cúng bái ông bà ngoại của con, một cặp nam nữ trung niên, mang theo hai cô cậu trẻ tuổi, hai người trẻ tuổi là con của bọn họ.” Khương Tuyết Nhu không biết nên nói cái gì. Cô có thể hiểu được cảm giác của Diệp Gia Thanh, giống như hiện tại không quá dễ chịu. Cho nên mẹ cô không chết, hơn nữa bà ta còn kết hôn, sinh một nam một nữ, một cuộc sống hoàn hảo. Không biết bà ta còn nhớ mình đã từng có đứa con gái Khương Tuyết Nhu hay không.( tội nghiệp chuỵ) “Cha, con biết rồi.” Cô hít một hơi thật sâu, ra vẻ kiên cường nói. “Tuyết Nhu, sau này cha không điều tra nữa.” Diệp Gia Thanh không đau lòng cho mình, Khương Tụng kết hôn là do lỗi của ông, nhưng ông đau lòng cho con gái: “Giống như con nói, coi như. . . Bà ấy đã chết hơn hai mươi năm trước, hiện tại bà ấy có cuộc sống hạnh phúc thì không liên quan đến chúng ta.” “Ừm.” Khương Tuyết Nhu cúp máy thì mở cửa sổ ra để gió thổi vào mắt, cô sợ mình sẽ khóc. “Sao vậy, chú Diệp nói gì với em.” Hoắc Anh Tuấn phát hiện cảm xúc của cô là lạ. “Đây là bí mật của em và cha, không nói cho anh biết.” Khương Tuyết Nhu hoạt bát chọc anh một câu rồi cúi đầu chơi điện thoại. Nếu cô có thể nhận lại mẹ thì sẽ nói với Hoắc Anh Tuấn. Nhưng chuyện đó không thể xảy ra nên không cần nói cho anh biết. Hoắc Anh Tuấn đã áp lực rất lớn, cô không muốn anh lo lắng cho mình. Trong bệnh viện nhà họ Quý. Quý Tử Uyên cúp máy, nhân viên giao hàng đưa một phần cháo thịt nạc gan heo đến phòng làm việc của anh.