Chương 1737 “Có đúng không.” Khương Tụng vẫn là không tin, “Thương Mỗ cố ý tiếp cận cô ấy để thu thập tin tức, anh tiếp cận cô ấy cũng là để thu thập tin tức sao?” Thương Dục Thiên toàn bộ sắc mặt xanh mét. Sống hơn 40 năm, đó là lần đầu tiên ông thấy ngượng ngùng và xấu hổ như vậy. Đặc biệt còn có Khương Tuyết Nhu đứng bên cạnh chứng kiến. “Được rồi, đừng hỏi bọn họ nữa.” Khương Tuyết Nhu xấu hổ cười đến cả hai mắt đỏ hoe, mấy ngày nay, cô giống như một kẻ ngốc vậy, “Thương tiên sinh và tôi thật sự không có gì cả, tôi nghe được khẩu khí của Thương Mỗ nên cảm thấy thân phận của anh ấy không hề bình thường, có thể giúp được Hoắc Thị nên tôi đã cầu xin anh ấy giúp đỡ, nhưng anh ấy đơn giản là đã từ chối.” Thương Dục Thiên kinh ngạc nhìn cô, ông tươi cười nhưng trong lòng cảm thấy buồn bực và không can tâm. “Tôi mạo muội xin hỏi, bà có phải là Khương Tụng không?” Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ căm ghét chính mình, nhẹ giọng nói. Khương Tụng vẻ mặt lãnh đạm, “Đúng vậy, tôi là Khương Tụng, cô đừng mơ tưởng tiếp cận tôi, nếu có thể, tôi căn bản là không muốn có liên quan gì đến cô.” “Bùm” Giống như một nhát búa đập vào ngực Khương Tuyết Nhu một cách kịch liệt. Cho dù cô mạnh mẽ đến đâu cũng không kìm được nước mắt. Nghe giọng điệu của Khương Tụng, bà biết cô chính là con gái của bà, nhưng nếu có thể, bà ấy còn không muốn liên quan gì đến cô huống chi là con gái của bà? Là có ý gì? “Hừ, Khương phu nhân, bà không muốn có quan hệ gì với tôi, vậy cho tôi mạo muội hỏi, tôi đã đắc tội với bà sao?” Khương Tuyết Nhu nghẹn ngào hỏi, “Cần bà tính trăm phương ngàn kế hết lần này đến lần khác đối phó Hoắc thị, thậm chí bây giờ bà còn cố tình mua lại. Tôi với các người không có kiên quan gì, tôi với các người có ân oán gì sao?” “Đủ rồi, Khương Tuyết Nhu, đừng giả bộ nữa.” Khương Tụng ánh mắt căm ghét ngày càng sâu đậm hơn ” Cô đã làm những chuyện gì thì chính cô nên biết rõ, tôi cảnh cáo cô, cách xa Thương Mỗ cùng chồng tôi ra xa một chút. Nếu không không chỉ là cô mà kể cả những người thân bên cạnh đều sống không bằng chết.” “Tôi bây giờ cũng giống như sống không bằng chết.” Khương Tuyết Nhu cuối cùng không nhịn được nữa mà hét lên, “Bà có thể không thừa nhận tôi nhưng tại sao bà lại giúp Khương Kiều Nhân, một người phụ nữ độc ác như vậy, tôi mới chính là con gái ruột của bà.” “Mẹ.” Khương Tụng trả lời cô bằng một cái tát nữa vào mặt. “Tôi nhìn cô có vẻ rất biết diễn kịch, cho nên cô nghĩ mọi người có thể dễ dàng bị cô lừa gạt.” Sau khi Khương Tụng nói xong thờ ơ kéo Thương Mỗ nhanh chóng rời đi, Thương Dục Thiên môi mỏng giật giật, nhưng nhìn thấy Khương Tụng dáng vẻ đang rất tức giận, sợ lại cãi nhau nữa nên vội vàng chạy theo. Trong quán cà phê, mọi người vây quanh Khương Tuyết Nhu chỉ trỏ. May mắn thay, tại thời điểm này, không có nhiều người trong quán cà phê. “Cô ấy là tiểu tam à?” “Cái gì tiểu tam, không thấy là còn có con trai đến cùng sao.”