Chương 1762 Sau đó một nhóm vệ sĩ xông vào. Tư thế đó, làm cho Quý Gia Minh, ba người bọn họ cảm thấy bất an, “Quý Tử Uyên, anh muốn làm gì.” “Cha là cha của con, con còn có thể làm gì cha nữa.” Quý Tử Uyên hờ hững cười, hất cằm lên. Các vệ sĩ tiến đến và ngay lập tức lôi Thang Nhược Lan ra khỏi ghế. Cô đang mặc váy, lúc rơi xuống đất, váy tuột lưới, hai chân trắng như tuyết lộ ra sáng ngời. Trong phòng có bao nhiêu đàn ông, Thang Nhược Lan toàn thân sợ hãi, cô vội vàng che chân gào lên: “Tử Uyên, anh không thể đối xử với em như vậy, làm ơn thả em ra, em không dám nữa.” “Không dám, những từ này cô nói rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần tôi nói xong, côn liền xoay người quên mất, có lẽ cô xem tôi là người dễ bị lừa gạt.” Quý Tử Uyên cũng không thèm nhìn cô, chỉ vẫy tay, “Ném tới bể bơi.” Chẳng bao lâu, Thang Nhược Lan đã bị lôi ra. Quý phu nhân thực sự hoảng sợ, “Tử Uyên, con làm sao vậy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì ai sẽ hiến máu cho mẹ, con muốn mẹ chết sao?” “Nghiệt súc, hãy mau dừng lại.” Quý Gia Minh tức giận chặn lại. “Ra bên ngoài nhìn xem, thật tuyệt vời.” Quý Tử Uyên nhếch môi mỏng bước ra ngoài. Trong bể bơi, Thang Nhược Lan bị ném xuống nước, cô ngoi lên, ngay sau đó đầu cô lại bị ấn xuống, một lúc sau, cô bị sặc nước mấy ngụm. Quý phu nhân nhìn thấy mà giật mình, Quý Gia Minh liếc mắt nhìn con trai, nhưng lại thấy trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười thích thú, giống như những gì nhìn thấy trước mắt không phải tra tấn mà chính là một màn diễn kịch rất thú vị. Lần đầu tiên đối mặt với người con trai này, trong lòng ông cảm thấy ớn lạnh. “Dừng tay, dừng lại.” Quý phu nhân nhất thời lo lắng, cổ họng khô khốc. “Mẹ, mẹ còn lo lắng cái gì, nếu thật sự không có ai, con sẽ cho người giữ lại cho cô ta hơi thở cuối cùng, hút hết máu rồi giữ lại cho mẹ dùng.” Quý Tử Uyên lấy một điếu thuốc khác. Giọng nói lạnh lùng truyền đến tai của Thang Nhược Lan, cô gần như tuyệt vọng. Cô đã đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của Quý Tử Uyên. Người đàn ông này chưa bao giờ có lương tâm, thủ đoạn nhỏ nhặt của cô trước mặt anh ấy cũng thật nực cười. Cô thực sự sợ hãi. Người đàn ông này là ác quỷ. Nàng trước kia là ngốc nghếch đi kết giao với Khương Kiều Nhân mà động đến con ma quỷ này. Quá buồn cười. Cô rất hối hận và nếu như có lần nữa cô sẽ không bao giờ giúp Khương Kiều Nhân. Đắc tội với Quý Tử Uyên, cho dù cô muốn bước lên sân khấu quốc tế, chỉ sợ cũng không còn cái mạng mà hưởng thụ. Mấy lần cô cảm thấy Tử thần sắp tới, đến đợt cuối cùng, cô không nhịn được nữa mà ngất đi.