Chương 1782 “Thương Mỗ lợi hại, Weir cũng không tệ. Một trong hai người này, một mất tích, một người đã chết. Đó hẳn là một cao thủ.” Khương Kiều Nhân che môi đỏ mọng, “Con thật có lỗi. Nếu con không dẫn theo nhóm vệ sĩ tới Hoắc thị, thì sẽ không bị người của Thanh Long hội đánh bị thương, Thương Mỗ cũng không ra ngoài mà chỉ có weir bảo vệ. ” Khương Tụng trong lòng khẽ nhúc nhích, tức giận nói: “Đây hẳn là mưu kế của Khương Tuyết Nhu. Trước tiên cô ta ra lệnh đả thương toàn bộ vệ sĩ, sau đó mới có thể đối phó với Thương Mỗ .” Thương Dục Thiên kích động liếc nhìn cô, đành phải nói: “Em nói đúng, anh sẽ phái người từ Vịnh Niah tới, hiện tại anh sẽ đến Phủ tổng thống gây áp lực với Tống Nguyên.” “Còn chờ để gây áp lực gì nữa, đợi chúng ta ra tay người cũng không còn. Em muốn Tống Nguyên trực tiếp bắt người.” Khương Tụng rất bất mãn với quyết định của Thương Dục Thiên. Thương Dục Thiên một hồi mới mở miệng nói: “Được rồi, anh thử xem có thể gây áp lực gì cho Tống Nguyên hay không, chuyện này đều là lỗi của anh, em ở nhà chờ, đừng đi đâu, anh là vì an toàn của em.” “Chú Thương, người sợ Khương Tuyết Nhu giết mẹ con sao?” Khương Kiều Nhân lo lắng hỏi. “Cô ta dám,” Khương Tụng cười nhạo, “Dám làm như vậy với mẹ, mặc kệ cô ta có bao nhiêu người, mẹ sẽ cho cô ta có đến mà không có đường về.” Thương Dục Thiên không nói gì, mở cửa bước ra ngoài. Phía trên xe cửa phụ mở ra, trợ lý của ông Lãnh Sâm bước vào, “Thương tổng, chúng ta đi Phủ tổng thống ngay à.” Thương Dục Thiên liếc nhìn Lãnh Sâm, “Còn bao lâu nữa thì vệ sĩ của chúng ta sẽ hồi phục.” Lãnh Sâm sửng sốt, “Tổn thương xương cốt, ít nhất phải hai ba tháng.” “Hai ba tháng?” Thương Dục Thiên đau đầu. “Không ngờ tôi lại bị người ta làm đến mức này.” “Thương tổng, tôi nghĩ Thương thiếu người sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Khương Tuyết Nhu, bọn chỉ là để muốn uy hiếp ông ?” Lãnh Sâm an ủi. “Anh cho rằng là Khương Tuyết Nhu?” Thương Dục Thiên cười hỏi. “Chẳng lẽ…không phải sao?” Lãnh Sâm kinh ngạc. “Tất nhiên là không, nhưng cậu không thể nhắc đến vấn đề này trước mặt vợ tôi.” Thương Dục Thiên châm thuốc, nếu trước đây hắn tin Khương Tuyết Nhu chỉ 40%, thì bây giờ tin tưởng 80%. Ông ấy thật sự không tin Khương Tụng sẽ sinh ra một đứa con gái ghê tởm như Khương Kiều Nhân. “Không phải chúng ta còn là hai vệ sĩ sao, anh để cho bọn họ bảo vệ phu nhân, nếu cô ấy muốn làm chuyện gì thì lập tức thông báo cho tôi. Nhớ kỹ, đừng làm cho cô ấy và Khương Kiều Nhân nghi ngờ.” Thương Dục Thiên nói. Lãnh Sâm sửng sốt, “Giám sát …ạ?” “Ừm.” … … Trong biệt thự. Sau khi Thương Dục Thiên rời đi, Khương Tụng đứng dậy, đầu óc chợt choáng váng. “Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?” Khương Kiều Nhân nhanh chóng đỡ bà ấy. “Có lẽ là do lo lắng chuyện của Thương Mỗ đêm qua không ngủ được.” Khương Tụng buồn bực nói. “Con hiểu mẹ vẫn luôn quan tâm Thương Mỗ.” Khương Kiều Nhân trầm thấp thở dài, con cũng lo lắng cho cậu ấy, nhưng mà… nhưng con lo lắng Tống tổng sẽ không đối phó với Khương Tuyết Nhu. Cháu trai của Tống tổng với Hoắc Anh Tuấn là anh em tốt. Tống tổng đều có thể lên chức sớm cũng là Hoắc Anh Tuấn giúp đỡ. ”