Chương 1797 Ngay cả khi bà ấy là mẹ ruột của mình, bây giờ cô ấy cũng rất căm ghét. Bà ấy có thể căm ghét cô, có thể bị Khương Kiều Nhân lừa gạt, dậy giây, cô đều có thể tha thứ nhưng nếu như Khương Kiều Nhân bắt cóc con gái cô, cô sẽ không bao giờ tha thứ. Vì đây là người có bản chất rất ác độc. “Tiểu Khê, thực xin lỗi, mẹ không bảo vệ tốt cho con, sau này mẹ nhất định sẽ không để con gặp phải nguy hiểm.” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nhìn con gái trong lòng tự nhủ thêm: Cho dù là cô có nguy cơ phải ngồi tù, cô cũng sẽ tống Khương Kiều Nhân, Lương Duy Phong, Nhạc Hạ Thu những người này vào ngục. Có như vậy, con cô mới có thể lớn lên một cách bình yên. Cho dù kiếp này cô không có tự do, cũng không thể đồng hành cùng Hoắc Anh Tuấn, cô nhất định phải bảo vệ tốt con của mình. Thương Dục Thiên phức tạp nhìn hai mẹ con đang ôm nhau trước mặt. Ông ấy cũng là một nhân vật đứng cả hai giới hắc bạch, từng làm chuyện sát phạt, đặc biệt là ở nơi như Vịnh Niah. Tay ông ấy cũng dính không ít máu tươi nhưng trong đời ông ấy chưa bao giờ làm tổn thương những người phụ nữ và trẻ em vô tội. Ông cũng dạy con trai mình rằng đàn ông nên thẳng thắng và rộng lượng. Nhưng tại thời điểm này, ông ấy cảm thấy mình như là một kẻ xấu xa. Vì sự xuất hiện của bọn họ đã làm cho cả nhà Khương Tuyết Nhu sống không yên. “Thương tiên sinh, cám ơn ngài.” Khương Tuyết Nhu ôm Tiểu Khê nhìn dáng người khôi ngô của Thương Dục Thiên. “Lời như vậy, không cần thiết phải phải lặp lại.” Thương Dục Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn cảnh vệ. Đây là những người mà ông nhờ Tống Nguyên đưa qua để bảo vệ, vốn dĩ ông lo lắng người đứng sau sẽ ra tay với Khương Tụng, nhưng không ngờ bà ấy lại trở thành ô dù của Khương Kiều Nhân. Khương Tuyết Nhu cũng chú ý tới ánh mắt của ông, cô hít sâu nói: “Ông nói đúng, nhưng cảm ơn là một chuyện, tôi cũng rất tò mò tại sao Thương tiên sinh biết chuyện này và có thể cứu được con bé đúng lúc?” Thương Dục Thiên nhìn cô ấy bằng ánh mắt mơ hồ. Khương Tuyết Nhu cắn môi nói: “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ ông, chỉ là đang băn khoăn chuyện này có phải là do người bên cạnh ông làm hay không.” “Cô trở về đi.” Thương Dục Thiên không có trả lời cô mà đi vào trong. Khương Tuyết Nhu chặn ông lại, “Thương tiên sinh, hôm nay tôi nhất định phải đi vào. Đúng vậy, hôm nay Tiểu Khê không sao cả, nhưng ngày mai, ngày mốt, tôi chỉ còn hai đứa con, người tôi yêu bây giờ chỉ là một người ngốc nghếch, chỉ có tôi có thể bảo vệ họ. Ông cũng có một gia đình ông hẳn là hiểu cảm giác của tôi.” Thương Dục Thiên khựng lại đôi chân dài, ông nghiêm túc cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Ông ấy quá cao, dường như cô ấy rất thấp, khung xương trên người cũng nhỏ bé, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú gần đây đã phờ phạc rất nhiều, nhưng dáng đứng lại rất thẳng, khiến người ta liên tưởng đến việc chèo thuyền, dù mệt mỏi đến đâu cô ấy cũng sẽ đưa mọi người đến bờ an toàn. Khương Tuyết Nhu nói tiếp: “Vì ông cứu Tiểu Khê, có nghĩa là ông đã tin lời lúc trước tôi nói. Nói thẳng ra, tôi không biết ông yêu vợ đến mức nào, có lẽ vì Khương Tụng ông cũng sẽ dung túng cho Khương Kiều Nhân, nhưng dung túng là con dao hai lưỡi, không nên để người khác lợi dụng làm công cụ trả thù.” Thương Dục Thiên nhíu mày.