Chương 1825 “Tôi không biết, tôi không muốn biết.” Hoắc Anh Tuấn ậm ừ, nhưng anh không nhịn được mà liếc nhìn khuôn mặt cô. Khương Tuyết Nhu suýt nữa bị khuôn mặt và lời nói của anh làm cho cười đến chết đi sống lại. Cô mỉm cười, tiến lại gần anh, nói với giọng chỉ hai người có thể nghe thấy, “Đương nhiên dì biết nụ hôn mà cháu muốn không phải là hôn lên trán, nhưng có Tiểu Khê với Lãnh Lãnh, cháu muốn dì hôn miệng, dì rất xấu hổ. ” “Có gì mà xấu hổ.” Hoắc Anh Tuấn không hiểu. “Bởi vì hôn như vậy thì chỉ có hai chúng ta ở đó mà thôi. Dì không muốn bị nhìn thấy. Đây là một điều tế nhị. Cháu đã nhìn thấy ai hôn nhau ở nơi công cộng chưa?.” “Ở trong TV.” Hoắc Anh Tuấn nói ngay, “Sáng nay tôi đã nhìn thấy trên TV.” Khương Tuyết Nhu: “……” Cô đau đầu, ba tên nhóc này đang xem cái gì trên tivi vậy, hai đứa nó còn ngây thơ, xem ra cô phải giáo dục Tiểu Khê và Lãnh Lãnh. “ Trên TV,” Khương Tuyết Nhu đau đầu không biết phải giải thích với anh như thế nào. “Dù sao dì cũng phải làm như vậy nếu cháu không thích thì say này dì sẽ không quan tâm cháu nữa.” Nghe thấy lời đe dọa của cô, Hoắc Anh Tuấn lập tức sợ hãi, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng điệu quyết đoán, “Không được.” Khương Tuyết Nhu nhỏ nhẹ nói với anh ấy: “Tiểu Khê và Lãnh Lãnh hai đứa là con của dì, nhưng cháu thì khác. Dì đã nói với cháu rằng cháu là người dì yêu. Chúng ta sẽ không chỉ có hôn, mà còn làm rất nhiều thứ khác nữa, những thứ thân mật hơn những thứ này không thể làm trước mặt người khác, đây là một vấn đề tế nhị. ” Hoắc Anh Tuấn có chút hụt hẫng, nhưng anh hiểu câu nói của Tuyết Nhu “Cháu là người dì yêu”. Trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc, “Vậy thì dì yêu tôi hơn hay là chị Tiểu Khê và anh Lãnh Lãnh.” “Đó là một loại tình yêu khác, sau này cháu sẽ hiểu.” Khương Tuyết Nhu nghiêm nghị nói, “Đừng gọi Tiểu Khê và Lãnh Lãnh là anh chị, cứ gọi Tiểu Khê, Lãnh Lãnh là được rồi, biết không.” “Ồ.” Hoắc Anh Tuấn cong môi, “Vậy thì tôi hiểu rồi, tôi không phải là tình yêu độc nhất vô nhị của dì.” “Không phải, cháu là tình yêu duy nhất.” Khương Tuyết Nhu nhìn anh thất thần, liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó cúi người hôn lên đôi môi mỏng thanh tú của anh. Hoắc Anh Tuấn nũng nịu một lúc, sau khi phản ứng lại liền ngọt ngào hôn cô. Giống như lúc trước Tuyết Nhu hôn anh. Tuy hơi vụng về nhưng anh ấy đã nhanh chóng chuyển từ thế bị động sang chủ động. Khương Tuyết Nhu bị anh hôn làm cho tim đập thình thịch và mặt đỏ lên, không khỏi thì thầm thở dài, bản chất anh chàng này ở trong xương không thay đổi chút nào. Sau khi hôn vài lần, anh nhanh chóng học được, thậm chí nụ hôn dần trở nên quyết đoán và mạnh mẽ. Nhưng dù sao cũng là phòng đồ chơi, bên ngoài lại có rất nhiều người, cho nên cô không dám ở trong đó quá lâu. Cô nhanh chóng đẩy anh ấy ra, thở nhẹ và nói “Không được, có người vào sẽ rất phiền phức.” “Ồ.” Hoắc Anh Tuấn ngây người nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trong lòng không khỏi cảm động, “Tuyết Nhu, nhìn dì thật tuyệt.” Khương Tuyết Nhu cảm thấy lời anh ấy ngọt như mật, cúi đầu vươn ngón tay mảnh khảnh chạm vào ngực anh, “Vậy cháu nhất định phải nhớ, trong lòng cháu, dì luôn là người tuyệt vời nhất.”