Chương 1869 Khương Tuyết Nhu nở nụ cười, “anh từng nghe qua câu này chưa, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó chưa?.” “Chưa từng nghe qua…” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu dứt khoát. Khương Tuyết Nhu ngẩn người, cô quên mất anh đang mất trí nhớ, “ông ta sẽ không đi, nhất định sau lưng ông ta bị Lương Duy Phong mua chuộc. Lương Duy Phong chắc là hứa hẹn với ông ta rất nhiều lợi ích, tốt đến nỗi liền mặt mũi tôn nghiêm đều có thể không cần, anh ngày mai tới công ty, ông ta khẳng định sẽ để cho công ty trên dưới đều chống lại anh, anh coi như thành tổng giám đốc, cũng chỉ là hữu danh vô thực.” “Ông ta muốn chống lại tôi ư, nằm mơ đi.” Hoắc Anh Tuấn trong đáy mắt hiện lên tia tức giận, “Tuyết Nhu, tôi nghĩ không dễ dàng gì với cô, cô thường xuyên phải đối phó với những tên lưu manh này sao? Đừng lo lắng, ngày nào đó tôi sẽ giẫm chết bọn họ, tôi để bọn chúng thấy rằng cô rất tôn quý.” Khương Tuyết Nhu quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, “Anh Tuấn, gần đây đừng quá nghiêm túc. Rốt cuộc chỉ cần chú Thương thu hồi cổ phần là được, không để Lương Duy Phong cùng Khương Thái Vũ đạt được mục đích, Mạnh Nguy cũng không có cách, ông ta chẳng qua là tôm tép nhãi nhép mà thôi.” “Hừ,Tuyết Nhu, tôi vừa mới cảm thấy cái kia chú Thương rất lợi hại.” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên phức tạp nhìn cô một cái, “Em có phải hay không rất sùng bái ông ấy, ông ấy thời điểm đi ra, cô đều một mực nhìn bóng lưng ông ấy, con mắt đều không nỡ dịch chuyển khỏi.” “…” Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, hóa ra lúc đó anh không vui là vì nguyên nhân này. “Đúng vậy, tôi vẫn ngưỡng mộ ông ấy.” Khương Tuyết Nhu gật đầu, không hề che giấu cảm kích. Mặc dù con người Thương Dục Thiên vừa thiện vừa ác, nhưng từ khi cứu Hiểu Khê, cô đã chân thành kính trọng người này. Đối với Khương Tụng, Thương Dục Thiên là người chồng rất dung túng, thương yêu, nhưng cũng không có vô điều kiện phóng túng ,thành thật mà nói, với thực lực của Thương Dục Thiên, khi mới đến Kinh Đô, nếu ông dùng hết khả năng của mình để đối phó cô và Hoắc Anh Tuấn, có lẽ cô và Hoắc Anh Tuấn đã chết từ lâu rồi. Người ta nói đàn ông càng giàu càng có nhiều tật xấu, nhưng ở Thương Dục Thiên cô không thấy được những điều này. Ông đối với Khương Tụng thật sự rất tốt, bất kể bà ấy tốt hay xấu, ốm đau, ông sẽ không bao giờ rời đi. Mặc dù không thích Khương Tụng, nhưng cô lại ghen tị với tình yêu và hôn nhân của bà ấy. Đối với bản thân mà nói, hôn nhân là thất bại, Hoắc Anh Tuấn không có tính cách rộng mở và bao dung như Thương Dục Thiên, nếu không sẽ không dễ dàng bị Nhạc Hạ Thu lừa gạt và lợi dụng. Sau khi tái hợp, có lẽ anh ấy đã thay đổi rất nhiều, nhưng là còn chưa kịp ở chung quá nhiều, anh ấy liền. . . .. Khương Tuyết Nhu nhìn Hoắc Anh Tuấn bên trong có chút buồn bực, nhưng lại thấy anh cau mày, rất phiền muộn. “Tuyết Nhu, đừng lo lắng, tôi cũng sẽ trở thành người giống như ông ấy, để em cũng sẽ ngưỡng mộ tôi.” Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nắm chặt tay, “Tôi sẽ chăm chỉ học tập rồi sẽ đưa Hoắc Thị trở về đỉnh cao vốn có.” Khương Tuyết Nhu mỉm cười, “Điều tôi ngưỡng mộ ông ấy không phải là sự độc đoán của ông ấy ở thương trường, anh không hiểu.” “Vậy nếu không hiểu thì có thể nói cho tôi biết, tôi có thể học được.” Hoắc Anh Tuấn vội vàng hỏi.