Chương 1891 “Sau khi vụ lùm xùm giữa Điền Tư Nhiên và Lương Duy Phong, Lương Duy Phong trở nên nổi tiếng và đã đưa cô ta ra nước ngoài từ lâu. Tôi đã tìm thấy cô ta ở nước ngoài bằng mọi cách.” Hoắc Anh Tuấn chống cằm, “Bà lại nhìn xuống một cái video.” Lương Hải Quỳnh run rẩy trượt xuống, vẫn là video Điền Tư Nhiên : “Lục Thanh Minh lái một chiếc ô tô thông minh năng lượng mới cao cấp được phát triển ở nước ngoài thì xảy ra tai nạn. Lương Duy Phong dường như biết công ty nghiên cứu và phát triển ô tô đó. Trước đó tôi cũng đã cùng Lương Duy Phong và vị giám đốc cấp cao đó đi ăn ở nước Mỹ, và tôi lúc đó . . . Còn có chụp ảnh chung với bọn họ tại hội sở karaoke.” Hoắc Anh Tuấn bấm vào album ảnh, trong đó có Lương Duy Phong và một người đàn ông ngoại quốc trung niên, nhưng ánh sáng mờ ảo, lại là trong phòng bao. Lương Hải Quỳnh nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông ngoại quốc. Trước đó cảnh sát cho biết chiếc xe do Lục Thanh Minh lái xảy ra tai nạn là do hệ thống lái xe tự động gặp vấn đề. Sau đó, nhà sản xuất chiếc xe đó đã bồi thường cho bà rất nhiều tiền, nhưng thứ bà không thiếu chính là tiền. Về sau, bà vẫn luôn chú ý tới chuyện của công ty này, người đàn ông nước ngoài này chính là ở trên tạp chí ô tô trên mạng bà nhìn thấy qua, nghe nói anh ta là CEO toàn cầu của công ty ô tô này. Không nghĩ tới Lương Duy Phong vậy mà lại biết anh ta từ trước.. Mà Lương Duy Phong xưa nay không có cùng bà nói qua chuyện này. Bà cảm giác cả người ớn lạnh, tóc gáy dựng ngược. Kia là em trai của bà, cậu ta quá ác. “Hẳn là tôi không cần nói nhiều, bà cũng hiểu được.” Hoắc Anh Tuấn nhấc chân, nhẹ nhàng nói, “Lục Thanh Minh biết được Lương Duy Phong cùng thư ký vượt quá giới hạn, Lương Duy Phong những cái kia đối với Khương Tuyết Nhu thâm tình đều là giả, anh ta muốn đi nói cho Khương Tuyết Nhu, nhưng Lương Duy Phong không muốn để Khương Tuyết Nhu biết, bởi vì Cô ấy đối với anh ta còn có giá trị lợi dụng, cho nên anh ta mới tạo ra tai nạn xe cộ.” “Mọi người đều cho rằng đó là chuyện đương nhiên, ngay cả công ty sản xuất xe cũng thừa nhận, thậm chí bồi thường, nhưng mọi người đều không biết rằng tổng giám đốc công ty và Lương Duy Phong đã quen biết nhau từ lâu, có lẽ là chuyện riêng tư. Đánh đổi quyền lợi gì đó, con trai bà… cứ thế mà chết không rõ nguyên nhân. ” “Tôi muốn báo thù, tôi phải vì Thanh Minh báo thù.” Lương Hải Quỳnh kịch liệt kêu lên, “Đưa những thứ này cho tôi, tôi sẽ kiện Lương Duy Phong.” “Những cái này không đủ để làm chứng cứ, Điền Tư Nhiên sẽ ra toà, đến lúc đó sẽ nói là tôi bắt cóc cô ta, bắt ép và dụ dỗ cô ta. Về phần vị tổng giám đốc này, hoàn toàn không phải người nước Nguyệt Hàn chúng ta, anh ta sinh sống ở nước ngoài. Anh ta căn bản không có khả năng đến Nguyệt Hàn, một tấm hình tính không được cái gì nếu không thẩm vấn, cuối cùng vụ án này sẽ chỉ đi vào ngõ cụt.” Hoắc Anh Tuấn hờ hững nhíu mày, “Lương Duy Phong giết Lục Thanh Minh rất sạch sẽ, gần như không để lại chứng cứ.” “Vậy thì tôi phải làm sao.” Lương Hải Quỳnh giờ phút này cũng bình tĩnh lại, cái chết của con trai khiến bà hiểu rằng điên cuồng cũng vô dụng, “Tôi kỳ thật sống cũng không còn ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi mà thôi. Để cậu ta phải trả giá, cậu muốn tôi làm cái gì tôi đều đồng ý.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, lúc này anh đang đợi, “Lương Duy Phong bắt cóc một người ở Thanh Đồng. Tôi muốn biết tin tức của người này.” Anh lấy trong túi ra tấm hình của Thương Mỗ rồi đưa tới.