Chương 1936 Hoắc Anh Tuấn cười không nói gì. Sau khi bước vào sảnh tiệc của biệt thự, anh vô cùng ngạc nhiên bởi sự xa hoa bên trong. Bên trong có tiệc buffet, những món đều là những món ăn đắt nhất thế giới, mỗi món cũng đều được đặt một nơi riêng, thậm chí món điểm tâm còn đắt hơn cả kim cương. Vị khách nữ bên cạnh bưng một đĩa bánh sô cô la xúc động nói: “Bánh của cô ngon quá, tôi chưa bao giờ ăn một cái bánh nào ngon như vậy”. Người phục vụ giới thiệu: “Những món tráng miệng này do các đầu bếp hàng đầu nước Y chế biến. Nguyên liệu bên trong là chocolate và trứng cá muối thượng hạng, đây là món tráng miệng ngon nhất của ngư dân ở đó, tất cả nguyên liệu đều rất tươi, mới được vận chuyển tới sáng nay.” “Ra là vậy, xem ra tối nay tôi thấy Mạnh bộ trưởng rất chu đáo.” Khách khứa ăn uống rất vui vẻ, thậm chí những khách mới cũng nhận ra được thân thế của Mạnh gia. Mạnh Tử Hàm cũng tự hào nói với Hoắc Anh Tuấn, “Cha tôi cũng mời đầu bếp nổi tiếng thế giới Charles, hơn nữa các món ăn tối nay đều do Charles làm, chắc anh chưa ăn, tôi dẫn anh đi ăn thử.” “Chờ một chút.” Hoắc Anh Tuấn nắm tay cô, “Vì tôi đã đến đây, tôi nên đi chúc mừng cha em trước, nếu không thì sẽ quá là thất lễ.” “Đợi lát nữa đi, cha tôi đang ở trên lầu tiếp khách, bây giờ đi lên cũng không hay lắm.” Mạnh Tử Hàm nhìn thoáng qua lầu hai, trong mắt lóe lên phức tạp. “Được rồi.” Hoắc Anh Tuấn làm bộ không phát hiện ra, liền gật đầu, sau đó cúi người nói với Lãnh Lãnh: “Cha đi lấy đồ ăn cho con.” Lãnh Lãnh không có hứng thú với đồ ăn, nhưng anh miễn cưỡng ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi ăn món cà ri hải sản, anh không khỏi cảm thấy nếu Tiểu Khê ở đó, con bé cũng muốn ăn những thứ này. Có vẻ như sau khi buổi tiệc kết thúc, anh sẽ đóng gói một phần mang về. Sau khi ăn no, Mạnh Tử Hàm nói với Hoắc Anh Tuấn, “Phía sau có một sân chơi nhỏ, tối nay có nhiều khách mang con theo đang chơi ở bên đó, để tôi kêu người phục vụ đưa Lãnh Lãnh qua, chắc thằng bé sẽ vui hơn.” “Thằng bé có thể ở bên cạnh tôi.” Hoắc Anh Tuấn nhìn Mạnh Tử Hàm bằng ánh mắt sâu thẳm. “Lát nữa chúng ta còn đi gặp cha tôi, ở đó có rất nhiều khách quý, đưa đứa bé đi theo cũng không tiện lắm. Cho thằng bé đi chơi đi, con trai phải ra ngoài tiếp xúc gặp gỡ người khác, ở đó cũng chỉ có mấy đứa cháu nhỏ, anh yên tâm đi.” Nói xong cô nở nụ cười, Mạnh Tử Hàm gọi người phục vụ đến, “Dẫn Hoắc tiểu thiếu gia đi ra sân phía sau chơi.” Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn bất giác chìm xuống, Lãnh Lãnh đột nhiên đứng dậy, “Vậy thì con đi chơi, dù sao ở đây cũng chán rồi.” “Vậy thì chú ý an toàn.” Hoắc Anh Tuấn siết chặt tay vịn ghế không chút lưu tình, gắt gao nhìn đứa con trai nhỏ trước mặt. “Biết rồi, thật là nhiều lời.” Lãnh Lãnh vênh váo bước đi. “Đứa con trai này trước mặt anh có vẻ rất kiêu ngạo.” Mạnh Tử Hàm cười đùa. “Thằng bé không có coi trọng tôi,” Hoắc Anh Tuấn xoa lông mày khẽ thở dài. Một lúc sau, Mạnh Tử Hàm nghe điện thoại nói với Hoắc Anh Tuấn: “Cha tôi xong rồi, chúng ta lên đó xem sao.”