Chương 2070 Cô bước tới, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đang cười ngọt ngào, lúc đó Lâm Minh Kiều cảm thấy mềm mại như bông. Cô ôm lấy Nguyệt Nguyệt, trừng mắt nhìn Tống Dung Đức, “Tránh ra, tôi cho con bé uống sữa.” “Con bé không uống được, mới cho con bé uống nửa bình sữa.” Tống Dung Đức nhún vai, “Tôi còn tưởng rằng em sẽ không qua đây. Lâm Minh Kiều: “…” Nếu Nguyệt Nguyệt không uống, phải làm thế nào đây, cô sẽ bị căng sữa chết mất thôi. Nếu bình thường thì có thể giải quyết bằng máy vắt sữa, nhưng lần trước cô về Thanh Đồng cũng có mang về, nhưng không ngờ lần này…. Trong lòng cô cảm thấy chua xót, nhưng cô không thể nói. Tống Dung Đức nhìn khuôn mặt khổ sở của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, “Nghe nói … em định thành lập công ty trang điểm, sao lại phải phiền phức như vậy, công ty của tôi căn bản cũng định phát triển ngành trang điểm, chúng ta có thể…’ “Không, tôi muốn làm một mình, với lại tôi, Tuyết Nhu và Nguyễn Nhan dự định cùng nhau khởi nghiệp.” Lâm Minh Kiều nhanh chóng nói, “Cái này tôi không tin anh được, lúc bình thường thì không sao, nhưng biết đâu sau này cãi nhau anh trở mặt, không quen biết thì sao. Đúng rồi, trước đó anh còn nói tôi ăn cắp ý tưởng, nếu không nhờ vào sức lực của bản thân thì tôi có được ngày hôm nay không?” “Chuyện đó đã qua lâu rồi.” Tống Dung Đức sợ nhất cô kể lại chuyện cũ, lại hối hận vì sao phải nói ra lời này. “Được rồi, được rồi, coi như tôi chưa nói gì, ai bảo bây giờ em đã là vợ của tôi. Mặc kệ sau này tôi và em có kiếm được bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì tất cả đều thuộc về Nguyệt Nguyệt của chúng ta.” Lâm Minh Kiều lẩm bẩm nói: “Của tôi thì nhất định thuộc về Nguyệt Nguyệt, nhưng anh thì không chân, biết đâu sau này anh lấy vợ khác rồi sinh con thì sao.” “Tôi không thể lấy vợ khác và sinh con, hiện tại tôi chỉ thích em.” Tống Dung Đức nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, “Đương nhiên, chúng ta có thể cân nhắc sinh một đứa con khác.” Chuyển chủ đề nhanh quá, Lâm Minh Kiều khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên trở nên ửng đỏ. Tống Dung Đức của hôm nay đúng là con lợn chết không sợ bỏng nước sôi. “Nếu không… Tối nay liền sinh chứ sao.” Tống Dung Đức đến gần, trên mặt nở nụ cười. “Sinh ra cái đầu của anh.” Lâm Minh Kiều vội vàng ôm con tránh ra một bên. “Không sinh thì không sinh, tôi đi tắm rửa đây.” Sau khi Tống Dung Đức làm cô xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, tâm trạng thoải mái đi tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, Lâm Minh Kiều đã tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng Nguyệt Nguyệt không phải đứa trẻ sẽ ngoan ngoãn mà ngủ với mẹ, một lúc sau nếu không có ai ôm liền khóc. Lâm Minh Kiều ôm lấy dỗ dành một hồi, hai mí mắt liền nhắm lại. Cô rất muốn ngủ, hôm nay cô rất bận rộn nên không có được nghỉ ngơi nhiều. “Để tôi ôm, em nghỉ ngơi đi.” Sau khi tắm xong, Tống Dung Đức đi tới, mang theo một mùi thơm cả người còn vươn ra cánh tay. Nhìn dọc theo, mái tóc ngắn hơi xoăn của Tống Dung Đức có chút lộn xộn, nhưng trông khuôn mặt rất thanh tú, có đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng, xinh đẹp như hoa đào tháng ba, đặc biệt là đôi môi mỏng, sắc môi rất đẹp, nó thậm chí còn đẹp hơn so với mấy cô gái.