Hừng đông mùa hè đến rất sớm, nhưng mà ánh mặt trời vàng óng ánh lại từ từ đến muộn. Khi ánh mặt trời từ ngoài ban công xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khách, dừng lại trên người An Hân đang ngủ say, An Hân bỗng nhiên mơ thấy cây xương rồng nở hoa vàng trên ban công của căn nhà ở phố Tây Nguyệt Đàn kia.
‘Reng reng reng reng reng…” Thanh âm điện thoại dồn dập đột nhiên vang lên, là điện thoại bàn ở phòng khách.
An Hân giật mình, sau đó bực bội hét to một tiếng vào phòng Đinh Mão, “Mão Mão, điện thoại kìa!”
Sau đó, kéo chăn che đầu lại, vừa rồi mơ đến chỗ nào rồi… Đúng rồi, cây xương rồng nhà học trưởng…
Kết quả Đinh Mão không đi ra nhận điện thoại, tiếng chuông điện thoại vẫn liên tục vang lên. Người gọi điện thoại cũng tương đối cố chấp, reo suốt một thời gian dài đợi nó tự động cúp máy, qua không đến mười giây, điện thoại lại gọi tới, vì thế vẫn là tiếng chuông vang inh ỏi như trước.
An Hân rốt cục không thể chịu đựng được mà xốc chăn lên, căm giận cầm lấy điện thoại nói, “Alô?”
Nghe được giọng nam không quen thuộc lại mang theo khó chịu, đối phương trầm mặc ít nhất năm ba giây, thế này mới mở miệng nói, “Đinh Mão đâu?”
An Hân quay đầu nhìn thoáng ra cửa, giầy Đinh Mão vẫn còn ở đó, cửa phòng cậu ta lại đóng chặt chẳng có chút thanh âm nào, “Hằn là còn đang ngủ, anh tìm cậu ấy có chuyện gì?”
“… Tôi là quản lý của cậu ta, bảo cậu ta tiếp điện thoại.” Đối phương kềm chế giọng nói không quá lạnh lùng nói.
“A, anh đợi một chút.”
Điện thoại bàn nhà Đinh Mão là loại không dây, An Hân cầm điện thoại đi tới trước cửa phòng Đinh Mão trực tiếp mở cửa bước vào, cậu đã sớm biết Đinh Mão có thói quen ngủ không bao giờ khóa cửa.
Quả nhiên Đinh Mão còn đang nằm trên giường, quấn chặt chăn thành một khối, chỉ có đỉnh đầu và tiếng ngáy nho nhỏ truyền từ trong chăn ra. An Hân đẩy chăn một cái, “Mão Mão, dậy nghe điện thoại. Ê… Nhanh dậy cái coi.”
“Không muốn.” Trong chăn truyền đến tiếng nói lười biếng còn mang theo ý buồn ngủ, “Tớ còn muốn ngủ… Hôm qua mệt chết đại gia rồi.”
An Hân trợn mắt xem thường, giơ tay kéo chăn Đinh Mão ra, vừa lớn tiếng nói, “Mão Mão, nhanh dậy đi, cậu…”
Không đợi An Hân nói xong, Đinh Mão đã thấy phiền, gắt gao túm lấy chăn, mất hứng nằm bên trong hét lớn, “Tiểu Hân cậu có để yên cho tớ hay không! Gia vì cậu đặc biệt đẩy nhanh tốc độ trở về sớm, hôm qua mệt muốn chết, cậu còn không cho gia ngủ nhiều thêm một lát! Cho dù là Thiên Hoàng lão tử có xuống đây, cũng tuyệt đối không thể quấy nhiễu gia ngủ!!”
“…” An Hân có chút bất đắc dĩ, “Phải, gia ngủ nữa đi, tớ đi nói cho quản lý của cậu biết cậu muốn ngủ nhiều thêm một chút.”
Đinh Mão nghe đến từ quản lý tựa như bị một chậu nước lạnh tạt từ đầu tới chân, cậu lập tức xốc chăn kêu lên thảm thiết, “Cái gì!!!”
“Quản lý của cậu gọi điện tới…” An Hân vẻ mặt vô tội đưa điện thoại qua.
Sắc mặt Đinh Mão lập tức trở nên tái nhợt run rẩy tiếp nhận điện thoại, biểu tình lập tức thay đổi, nịnh nọt cười nói, “Quản lý, thức dậy thật sớm ha.”
Trong điện thoại tạm dừng hồi lâu, mới vang lên thanh âm âm trầm của Chu Hạ Ninh, “Sớm quá ha, gia?”
“Ách… Cái đó, Chu… A không, quản lý đại nhân, vừa rồi tôi còn chưa tỉnh ngủ, nói hươu nói vượn!” Đinh Mão xấu hổ cười vội vàng giải thích, vừa oán niệm trừng An Hân. Mà An Hân hai tay giơ lên nhún nhún vai, đáp cậu lại bằng biểu tình ‘tớ đã sớm muốn nói cho cậu biết’.
“Vậy hiện tại gia đã tỉnh ngủ chưa?” Chu Hạ Ninh vẫn là thanh âm âm trầm kia.
Đinh Mão rùng mình một cái, run rẩy nói, “Ách, quản lý, ngài đừng gọi tôi như vậy, tôi nhận không nổi…”
“Vậy gia hy vọng tôi gọi gia là cái gì?”
“…” Đinh Mão cơ hồ rớt nước mắt, “Quản lý ngài mới là gia, ngài thích gọi tiểu nhân cái gì thì cứ kêu cái đó!”
An Hân có chút đồng tình nhìn thoáng qua Đinh Mão, liền rời khỏi phòng cậu ta, đi xếp chăn thu dọn sofa. Nếu Đinh Mão bởi vì vậy mà bị trừ tiền lương, tám phần là muốn đến lừa bịp tống tiền cậu một phen, cậu phải nghĩ trước đối sách mới được!
Trong phòng.
Chu Hạ Ninh rốt cục không dây dưa nữa, nghiêm mặt nói, “Mão Mão, gọi di động cậu thấy tắt máy tôi đã biết cậu lại ngủ quên. Tuy rằng cậu vừa trở về rất mệt mỏi, nhưng vẫn phải báo cáo công việc trước mới được, đợi làm xong mọi việc rồi, tôi sẽ cho cậu nghỉ vài ngày, để cậu nghỉ ngơi cho đã.”
Lúc Đinh Mão nghe Chu Hạ Ninh gọi mình là ‘Mão Mão’ không khỏi một trận hoảng hốt, sau đó lại nghe được có thể nghỉ phép, kích động đến mức hai mắt bắt đầu tỏa sáng, “Thật sao?!”
“Ừ, nhanh chóng rời giường đến công ty, không được phép muộn.” Chu Hạ Ninh nói.
“Tuân lệnh!” Đinh Mão một lòng nghĩ đến ngày nghỉ, nghe thanh âm của Chu Hạ Ninh còn cảm thấy dễ nghe hơn vài phần.
“Ừ, sớm một chút đên công ty, đừng mua thức ăn sáng, tôi đã bảo trợ lý mua luôn phần cậu rồi, đến công ty ăn.”
Đinh Mão vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng, “Không ngờ Chu lột da anh lại tốt như vậy! Người tốt!!”
“…”
= = Chu lột da tự mình mua bữa sáng cho người ở sao?
Đinh Mão tựa như một trận gió xẹt qua xẹt lại giữa WC, phòng ngủ, phòng khách, lúc An Hân mới vừa cất chăn nệm vào trong ngăn tủ, Đinh Mão cũng đã cầm theo túi công văn đứng ở cửa.
“Tiểu Hân, giữa trưa cậu tự ăn nhé, không cần chờ tớ, công ty tớ bao cơm trưa.”
“Ừ.”
Đinh Mão nhìn đồng hồ, vẻ mặt căng thẳng, vẫy vẫy tay chào An Hân liền vội vội vàng vàng mở cửa chạy ra ngoài.
An Hân lấy laptop ra ấn khởi động máy, thế này mới bắt đầu nghĩ xem bữa sáng nên ăn cái gì, mấy hôm trước lúc ở cùng học trưởng đều là đi ra ngoài mua sữa đậu nành, bánh quẩy bánh rán gì đó, ngẫu nhiên cũng sẽ nấu chút mì trứng hoặc là cháo hoa. Bất quá hiện tại cậu chỉ một thân một mình, căn bản lười nấu nướng, An Hân nhìn nhìn đồ vật mua ngày hôm qua để trong ngăn tủ, lấy ra một túi bánh bích quy, cộng thêm một ly nước vừa ăn vừa lên mạng đăng nhập QQ.
Người đang online trên QQ không nhiều lắm, An Hân đầu tiên liền mở list bạn học thời đại học, phát hiện ba người đang onl cũng không phải Liễu học trưởng, thất vọng tiếp tục kéo chuột xuống bên dưới, rốt cục mới nhìn thấy biểu tượng hình cái đầu xám xịt của Liễu Quý Bạch. An Hân nghĩ nghĩ, rê chuột kéo biểu tượng hình cái đầu này đi. Lúc muốn phân nhóm cho học trưởng An Hân lại bắt đầu do dự, học trưởng không phải bạn học cùng lớp của cậu, cũng không phải biên tập, list bạn bè fans của Bạch Dược cũng đều là những người quen biết trong group, bạn tốt lại cảm thấy hình như thiếu chút gì đó, còn người nhà…
Cuối cùng, An Hân tạo một list mới, tên – Học trưởng…
An Hân cảm thấy mỹ mãn kéo QQ của Liễu Quý Bạch vào, nhìn chằm chằm biểu hiện [Học trưởng (/)] nửa ngày.
(# ̄▽ ̄#) Học trưởng sao còn chưa login chứ…
Hiện tại An Hân rốt cục cảm thấy bản thân kiểu này có chút ngu ngốc, rê chuột rời khỏi list [Học trưởng], chỉ là ngay trong nháy mắt An Hân đột nhiên thấy biểu tượng hình cái đầu của Liễu Quý Bạch sáng lên một cái, tập trung nhìn lại quả nhiên (/) quả nhiên đã biến thành (/).
Trong lòng An Hân một trận kích động, vội vội vàng vàng nhấp chuột vào khung thông báo, vui vẻ nhìn trong một chuỗi thông báo sắc màu rực rỡ nêu lên một dòng ‘[Liễu Quý Bạch] vừa mới login’, (# ̄▽ ̄#) Học trưởng login!
An Hân rê chuột vào biểu tượng hình cái đầu của Liễu Quý Bạch, tay hơi dừng lại, nói cái gì với học trưởng mới được đây mèn ơi? Nếu bay vào mà chỉ nói chào buổi sáng học trưởng có thể cảm thấy cậu rất quái đản hay không…
Đúng lúc này, biểu tượng hình cái đầu của Liễu Quý Bạch đột nhiên nhảy lên.
[Liễu Quý Bạch]: Chào buổi sáng.
An Hân không ngờ Liễu Quý Bạch cư nhiên sẽ chủ động nói chuyện trước với cậu (///v/// )~
[An Hân]: Chào buổi sáng!!!
[An Hân]: Học trưởng hôm nay onl thật sớm.
[Liễu Quý Bạch]: Ừ, đi làm.
[An Hân]: Hóa ra là như vậy… Hắc hắc, vừa rồi thằng bạn của tôi ngủ quên, nếu không phải quản lý của cậu ấy gọi điện tới, cậu ấy vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi.
[Liễu Quý Bạch]: Bị muộn sao?
[An Hân]: Không có, còn chưa đến tám giờ mà, có lẽ biết cậu ấy sẽ ngủ quên nên gọi tới xác nhận.
[Liễu Quý Bạch]: Ừ.
[An Hân]: Vậy học trưởng anh cứ làm việc đi.
[Liễu Quý Bạch]: Cậu hôm nay lại viết truyện?
[An Hân]: Đúng vậy, tôi cũng không chuyện gì có thể làm.
[Liễu Quý Bạch]: Ngày mai có rảnh không?
Những lời này đánh ra cơ hồ là trong nháy mắt, nhưng sau khi gởi đi rồi trong lòng Liễu Quý Bạch vẫn không khỏi có một ít khẩn trương và… mong đợi?
An Hân nheo mắt, học trưởng hỏi cậu có phải là… An Hân vội vàng đánh chữ trả lời.
[An Hân]: Có có, tôi vẫn luôn rất rảnh mà, viết truyện thì lúc nào viết cũng được.
[Liễu Quý Bạch]: Ngày mai tôi đi mua chậu hoa, cây xương rồng nở hoa kia quá lớn, cần phải đổi chậu, cậu có muốn đi cùng hay không?
Ngày hôm qua lúc Liễu Quý Bạch về nhà nhìn thấy cây xương rồng đột nhiên cảm thấy hẳn là nên đổi chậu cho nó, nghĩ đến việc mua bồn liền không hiểu tại sao lại muốn gọi An Hân cùng đi, hẳn có lẽ là vì mỗi ngày An Hân đều chạy đến ngắm cây xương rồng này…
[An Hân]: Muốn! Đi lúc nào? Đi mua ở đâu? Chúng ta gặp nhau ở đâu? o(///o///)o
Nhìn thấy biểu tình An Hân gởi tới, Liễu Quý Bạch không tự giác hiện lên ý cười, giơ tay lấy điện thoại gọi sang cho An Hân.
“Học trưởng?” Trong lòng An Hân kỳ quái Liễu Quý Bạch sao lại gọi điện thoại cho mình.
“Tối hôm qua ngủ ngon chứ?” Thanh âm Liễu Quý Bạch trong điện thoại thoạt nghe càng thêm từ tính, một câu ân cần thăm hỏi như vậy, An Hân lập tức đỏ mắt.
“Ngon~” An Hân nhanh chóng quạt quạt gió cho đôi gò má có chút khô nóng, tối qua ngủ ngon hay không giờ phút này mẹ nó căn bản đều không quan trọng.
“Ừ.” Liễu Quý Bạch tâm tình rất tốt nói, “Vậy ngày mai tôi tới đón cậu đi ăn sáng, sau đó chúng ta cùng đi mua chậu được không?”
“Được!!” An Hân nhảy nhót không thôi, ngày mai là có thể nhìn thấy học trưởng rồi, “Vậy mua chậu hoa xong tôi mời học trưởng đi ăn cơm trưa nhé!”
“Được.”
“Học trưởng anh thích ăn cái gì? Tôi tìm thử xem ở gần đó có chỗ nào ăn được không!” An Hân nói xong tay phải vui vẻ rê chuột, mở trình duyệt web, nhấp vào mục tìm kiếm, thời khắc chuẩn bị gõ chữ vào.
“Sao? Cái gì?”
“Tôi là nói, học trưởng anh thích ăn cái gì?”
Liễu Quý Bạch cười khẽ, “Thịt…”
An Hân: