Tháng tới nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chắc hẳn Bạch Bạch muốn về Thiên đình với các sư huynh của nàng. Nếu như đưa Quế nhi đến có thể giữ nàng ở lại, thật là tốt.
Bạch Bạch không phải quá cả tin, nghe Mặc Yểm nói vậy nàng lập tức đứng lên, nàng còn đang băn khoăn chuyện cùng với các sư huynh trở về Thiên đình.
Mặc Yểm không muốn quá thúc ép nàng, cố ý nói: " Dù sao vẫn còn vài ngày nữa, đến lúc đấy rồi nói sau. Đúng rồi, có người đưa đến cho ta hai vò rượu, nói là loại tuyết mai tiên tửu, nàng có muốn thử một chút hay không?"
" Được được!" Bạch Bạch vui vẻ cọ xát vào ngực Mặc Yểm mấy cái.
Bích Bích cũng muốn uống, nhưng nghĩ đến việc mình phải hợp tác cùng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại, nên chỉ nuốt nước miếng nhịn lại.
A Sâm đã nói qua với nàng rằng muốn Bạch Bạch lưu lại, muốn Bạch Bạch ở chung với chủ nhân thì phải đợi nàng yêu chủ nhân, đồng ý gả cho chủ nhân thì Bạch Bạch sẽ nhất nhất ở lại Mặc đầm, không rời đi.
Mặc Yểm rất hài lòng thấy Bích Bích thức thời, trước khi mang Bạch Bạch đi hắn lấy một ít Tuyết mai tiên tửu ném cho nàng, nháy mắt với nàng một cái, Bích Bích mở cờ trong bụng chiu vào trong đĩa mật, âm thầm hy vọng Bạch Bạch có thể vĩnh viễn ở lại đây. Bạch Bạch ở lại Mặc đầm thì từ nay về sau sẽ được ăn nhiều món ngon hơn, hơn nữa tâm tính chủ nhân cũng tốt hơn, người người trong Mặc đầm đều yên ổn sống qua ngày!
Tuyết Mai tiên tửu hương không bay xa bằng hương của Đào hoa nhưỡng tiên tửu, nhưng lại có vị nhàn nhạt thấm dần, làm người uống toàn thân mát lạnh, rượu này không phải là người nào tặn, mà là A Sâm từ chỗ tiên ông Bắc cực mang tới, A Hâm nói "rượu có thể làm lọan tính", A Nghiêu ở một bên còn bổ sung một câu" Rượu là sắc chi môi", tin đồn của hai vị quân sư quạt mo này truyền tới tay Mặc yểm, bọn họ chứng kiến Bạch Bạch trở lại Mặc đầm, tuy ở chung một chỗ với chủ nhân nhưng lại không chịu hóa thành hình người, làm cho chủ nhân bất mãn ra mặt, nhất định là bởi vì không ăn được tiểu hồ ly.
Lần trước Bạch Bạch tại sao đột nhiên rời đi, bọn chúng cũng không biết chi tiết, chỉ đoán là hai người cãi nhau, chủ nhân vất vả cuối cùng cũng đưa được nàng về, nhưng lại chỉ có thể nhìn nàng mà không thể ăn, cứ như thế mãi thì rất ảnh hưởng đến tâm tình của chủ nhân, mà tâm tình chủ nhân không tốt thì bọn chúng cũng không thể an lành sống qua ngày, cho nên mấy người chụm lại, quyết định nghĩ ra biện pháp khiến hai người " Hòa hảo như lúc ban đầu"
A Hâm cùng với A Nghiêu cố ý ám chỉ việc này trước mặt Mặc Yểm, quả nhiên Mặc Yểm hỏi A Sâm trong Mặc đầm còn có loại rượu ngon nào không. Bọn chúng đã chuẩn bị sẵn loại mai tuyết tiên tửu tốt nhất dâng lên. Rượu này tương đối nhẹ, cho dù có uống nhiều cũng không khiến người uống say mềm đến mức ngủ mê mệt, cùng lắm chỉ làm cho toàn thân nóng lên, thần trí mơ hồ, thuận tiện cho chủ nhân ra tay với Bạch Bạch!
Bạch Bạch nửa điểm cũng không biết mình bị mọi người trên dưới trong Mặc đầm liên thủ tính kế, hồ ly ngốc được Mặc Yểm từ từ chuốc rượu, chỉ chốc lát sóng mắt đã mông lung, mềm cả người.
Mặc Yểm vươn tay xoa lấy cái bụng nhỏ của nàng, Bạch Bạch lập tức thân mật ôm lấy tay hắn đùa giỡn.
" Nóng quá…" Rượu bốc lên, Bạch Bạch bắt đầu uốn éo người phàn nàn.
" Nàng biến thành người rồi cởi hết quần áo ra sẽ không còn nóng nữa" Mặ Yểm cười dụ dỗ, cố ý ôm nàng chặt hơn một chút để nàng càng thấy nóng.
" Không được… Ngươi muốn lừa gạt ta… Muốn chiếm tiện nghi của ta…" Bạch Bạch rên rỉ hy vọng giảm bớt được cái nóng.
" Ta sẽ không lừa nàng…"
" Nói dối! Ngươi chê ta ngốc, thích nhất là lừa gạt ta!"
"……"
" Ngươi lúc thì đối với ta rất tốt, lúc thì lại hung dữ với ta, mắng ta, coi thường ta!" Bạch Bạch dường như muốn phát tiết tất cả oán giận trong lòng, bắt đầu liệt kê từng lỗi của Mặc Yểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
" Ngươi muốn ta nghe lời ngươi nhưng ngươi chẳng nghe lời ta!"
Bạch Bạch vừa nói vừa lảo đảo muốn đứng lên, nhưng thử mấy lần đều thất bại, dứt khoát không hề giãy dụa gục trên mặt bàn, đôi mắt hồ ly u oán nhìn Mặc Yểm.
Mặc Yểm chiều theo nàng, nói: " Nếu như ta nói ta sẽ sửa thì nàng có tin tưởng ta hay không?"
" Không tin!" Bạch Bạch dù say rượu nhưng vẫn kiên quyết giữ nguyên lập trường.
" Vậy nàng muốn như thế nào mới tin tưởng ta?" Mặc Yểm lại hỏi.
"……"
Cái con tiểu hồ ly ngoan cố này! Mặc Yểm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tay vuốt ve thân thể đang xù lông của Bạch Bạch, trong lòng rất khổ sở.
Bạch Bạch mắt say lờ đờ mông lung nhưng thực sự có thể cảm nhận nam nhân trước mặt đang thất vọng, đột nhiên thân thể nàng cử động, dùng mũi chọc vào cằm của hắn, cười nhẹ: "Ta hôn nhẹ ngươi, ngươi đừng không vui."
Cái này gọi là cái gì, vừa đánh vừa xoa sao? Nhưng mà bất kể là như thế nào, Mặc Yểm quyết định từ bỏ ý định " say rượu loạn tính". Bạch Bạch không tin tưởng hắn, nếu hắn tiếp tục vi phạm nguyện ý của nàng, cho dù được lợi trong chốc lát, nhưng mà kết quả sẽ làm cho nàng càng ngày càng phòng bị hắn mà thôi.
Hắn tránh Bạch Bạch, quyết định đi tắm nước lạnh, để xác định đêm này mình sẽ không có có hành động quá đối với Bạch Bạch. Bạch Bạch lại dùng móng vuốt túm lấy ống tay áo của hắn, dịu dàng nói: " Ngươi muốn đi tìm những nữ nhân khác để hợp hoan à?" Bạch Bạch tuy say rượu nhưng cũng cảm nhận được trên người Mặc Yêm có hơi thở tình dục.
" Nàng có ý gì đây?"
" Hừ hừ! Ngươi tìm những nữ nhân khác hợp hoan, ta cũng đi tìm hồ ly khác giao phối!" Bạch Bạch hùng hồn tuyên bố.
" Không được!" Mắc Yểm gần như muốn dùng tay bóp chết tiểu hồ ly vô liêm sỉ này, nhưng hắn đâu có cam lòng?!
" Ngươi nói không được là không được sao?" Bạch Bạch uống rượu vào lá gan cũng lớn hơn.
" Ta…" Mặc Yểm muốn nổi giận, muốn giáo huấn con tiểu hồ ly dám trước mặt hắn hùng hổ tuyên bố muốn hồng hạnh xuất tường, nhưng mà hắn vẫn còn nhịn được.
" Ta từ nay về sau sẽ không hợp hoan cùng nữ nhân khác nữa, nàng cũng không được giao phối với con đực khác, được không?" Mặc Yểm nghiến răng nghiến lợi chủ động nhượng bộ.
Câu trả lời của Bạch Bach là một tiếng ợ rõ ràng, sau đó mê man ngủ…