Chẳng biết đã ngủ bao lâu, khi Sở Hạ tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ. Hắn nhíu mày đưa mắt nhìn xung quanh, thế nhưng không thể nào nhận ra đây là đâu.
Trước khi ngất đi hắn nhớ bị một lực rất mạnh đánh vào đầu, là Tống Hàn!
Sở Hạ vội xuống giường, thử đưa tay lên mở khoá. Không ngờ khoá cửa lại dễ dàng bị mở ra như vậy.
Đằng sau cánh cửa chính là một khu vườn lớn, hoa cỏ ở đây được chăm sóc rất tỉ mỉ, có thể thấy người trồng vô cùng dụng tâm.
Đây rốt cuộc là chỗ nào vậy?
Sở Hạ cau mày vừa đi vừa nhìn ngó, hắn cảm thấy khung cảnh này có gì đó rất quen thuộc.
Tống Hàn ở chỗ nào rồi?
Sở Hạ vòng một lúc cuối cùng tới cửa chính, hắn vừa nhìn liền sững sờ. Hoá ra đây là một lâu đài cổ, cấu trúc giống như mấy nước Anh Quốc.
Một nơi rộng như vậy lại không thể tìm ra một bóng người, đúng là kỳ quái.
"Còn muốn ngủ nữa không?" Đột nhiên từ bên trên vang lên âm thanh dịu dàng.
Sở Hạ sửng sốt ngẩng đầu, sau đó phát hiện Tống Hàn đang ngồi bên cạnh cửa sổ, tay cầm một tách trà. Hắn nhíu mày tìm đường đi lên trên đó, nơi này rất rộng, thế nên xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Lúc hắn mở cửa bước vào, Tống Hàn có vẻ ung dung nhàn nhã mà cầm sách đọc. Đứng bên cạnh anh là Phong Thành, không biết cúi đầu suy nghĩ chuyện gì.
"Em ngồi đi." Tống Hàn chỉ cái ghế đối diện với mình cho Sở Hạ.
Sở Hạ liếc nhìn anh rồi mới đi lại chỗ đó.
"Đây là đâu?" Giọng điệu hắn điềm tĩnh, không nhìn ra được tâm tình gì.
"Đây chính là Tống gia, cơ sở chính ở bên Mỹ."
"Mỹ?!" Sở Hạ kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, tại sao hắn chỉ mới ngủ một giấc mà thời gian qua nhanh vậy chứ?
"Anh đem tôi sang đây để làm gì?" Sở Hạ nhíu mày.
Tống Hàn đưa một cuốn Album cho hắn, ra hiệu mở nó ra. Bên trong cuốn Album chính là ảnh chụp gia đình Tống gia, bây giờ Sở Hạ mới nhìn thấy rõ gương mặt người phụ nữ trong giấc mơ, cũng chính là mẹ của hắn.
Chỉ có một tấm ảnh người phụ nữ đang ôm một đứa bé khác ngoài Tống Hàn, mỉm cười thật tươi.
"Bà ấy... tên gì?" Sở Hạ chạm nhẹ lên khuôn mặt kia.
"Dịch Tình, ba tên Tống Lý."
Sở Hạ không còn ký ức nào sót lại, nhìn bọn họ cũng không cảm thấy đau khổ gì. Có điều trong lòng tựa như một dòng suối mát chảy vào.
Hắn khẽ vuốt ve thêm một lúc nữa rồi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tống Hàn.
"Anh dự định thế nào?"
"Đây là tâm nguyện cuối cùng của ba mẹ, phải để cho em trở thành một người ưu tú. Vậy nên trong vòng ba năm này, em phải ở đây. Học tập rồi biết cách quản lý mọi chuyện." Tống Hàn đan tay lên bàn, nghiêm túc nói chuyện với Sở Hạ.
"Ba năm?"
"Đúng vậy, sau ba năm, anh sẽ mặc kệ em." Tống Hàn gật đầu.
"Nhưng mà..." Sở Hạ nhíu mày.
"Không thể rút ngắn hơn được nữa, anh biết em lo nghĩ chuyện gì. Dù sao sau này em sẽ ở bên Diệp Mạc, chẳng lẽ muốn cứ mãi núp bóng vô dụng như thế sao?" Tống Hàn đánh gãy lời của hắn. "Anh đã chuyển lời nói với anh ta rồi, em cứ yên tâm."
Sở Hạ mím môi, không biết nên nói cái gì.
"Hơn nữa cho dù em muốn trở về anh cũng không cho phép." Tống Hàn nói một cách nghiêm nghị, hoàn toàn không cho Sở Hạ cơ hội lựa chọn.
Ngồi im nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng Sở Hạ đành phải thở dài thoả hiệp.
"Được."
Bây giờ Sở Hạ mới biết nơi này không phải là một chỗ vẳng vẻ, chỉ là ngày hôm qua không phải ngày tới làm việc mà thôi. Hắn vừa mới thức dậy đã nhìn thấy một đám người đang đi qua đi lại, chỉnh sửa lại chỗ này.
Nhìn thấy Sở Hạ thức giấc, một cô gái cúi đầu hỏi hắn, "Cậu có muốn ăn sáng ngay bây giờ không ạ?"
Được người ta cung kính như vậy, Sở Hạ không thích ứng lắm. Hắn gật đầu, tay cất chiếc dao vào trong người.
Cô gái kia dẫn Sở Hạ tới một căn phòng lớn khác, phải nói nơi này đúng là xa hoa rộng rãi. Kiến trúc cổ kính, thích hợp cho những người nhàn rỗi muốn dưỡng lão.
Ở trên bàn ăn chỉ có hai người là Tống Hàn với Phong Thành. Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, có lẽ đang thảo luận công việc.
Nhìn thấy Sở Hạ, Tống Hàn mới ngừng lại.
"Ngồi xuống ăn đi." Giọng anh cố gắng trở nên thân thiện nhất có thể.
Sở Hạ chỉ gật đầu không đáp lời.
"Ăn xong thì đi theo anh một chuyến."
Tuy rằng hai người là anh em, thế nhưng đã có một khoảng thời gian chia xa, thế nên khó tránh khỏi gượng gạo.
Sau khi ăn xong, Tống Hàn liền lái xe chở Sở Hạ. Vừa đi anh vừa giải thích.
"Mấy năm nay anh vẫn luôn lén lút thu hồi cổ phần của Tống gia, hiện tại đã kiểm soát được một lượng lớn rồi. Giờ còn thêm phần của Thiên Sính nữa, vậy nên Tống gia đã khôi phục được hơn một nửa rồi. Thế nhưng để đề phòng, anh vẫn quyết định đổi tên."
"Tên gì vậy?" Sở Hạ thuận miệng hỏi.
"Dịch gia."
Họ của mẹ. Sở Hạ không có ý kiến gì về việc này, chỉ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa xe.
Hắn đang suy nghĩ xem nếu Diệp Mạc biết đến chuyện thì có đi tìm hắn hay không? Cũng không rõ Tống Hàn chuyển lời như thế nào mà khiến cho anh nghe theo như vậy.
Thỉnh thoảng Sở Hạ vẫn có loại suy nghĩ rằng Diệp Mạc sẽ chạy sang đây đón hắn trở về, không cần đợi ba năm, mặc cho bị Tống Hàn ngăn cản hắn chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, hiện tại có lẽ sẽ không như mong muốn.
Tống Hàn đưa Sở Hạ đi học tiếng trước, rồi mới bắt đầu giúp hắn hoà nhập. Cách làm của anh rất bài bản, Sở Hạ theo an bài của anh mà không có ý kiến.
Cũng may đầu óc của hắn thông minh nhanh nhẹn, thế nên cũng không quá khó khăn. Có sự quyết tâm từ trước, thế nên vừa mới bắt đầu hắn đã cố gắng rất nhiều.
Cứ thế trong suốt những năm tháng này, Sở Hạ hết học cái này lại tới cái kia. Bởi vì trong lòng có suy nghĩ riêng, thế nên rất muốn hoàn thành nhanh mọi thứ.