Không đợi Sở Hạ ngạc nhiên, Diệp Mạc lập tức cúi đầu phủ môi mình xuống môi của hắn, tham lam càn quét.
Anh bắt lấy đầu lưỡi của Sở Hạ, dùng sức hút mạnh khiến hắn cảm thấy tê dại. Sở Hạ mở miệng đón nhận nụ hôn này, cũng phối hợp mà đảo đầu lưỡi với anh.
Hai người hôn nhau như muốn trút bỏ hết nỗi nhớ ba năm, mặc sức cắn xé dữ dội.
Diệp Mạc hôn dọc xuống cần cổ đẹp đẽ của hắn, ở chỗ đó tạo một chuỗi dấu hôn đỏ hồng. Anh càng cúi càng sâu, cách một lớp áo cắn mạnh lên đầu nhũ Sở Hạ.
"A." Sở Hạ giật nảy mình, luồng khoái cảm kỳ lạ đánh úp lấy tâm trí hắn.
Tay hắn bị cột chặt, thế nên không có cách gì đẩy Diệp Mạc ra khỏi người được.
Diệp Mạc trêu đùa một lúc lâu, hết liếm lại cắn khiến cho chiếc áo sơ mi thấm ướt. Anh khẽ thổi nhẹ lên đó, Sở Hạ phản ứng mà run lên, cảm giác lành lạnh khiến hai đầu nhũ lập tức dựng đứng.
Đột nhiên Diệp Mạc lật Sở Hạ nằm úp sấp lại, tuột thắt lưng trên lưng hắn xuống, tiếp theo đó liền cởi chiếc quần tây bó sát lẫn quần lót ra.
Cặp mông vểnh lên của hắn bị Diệp Mạc dùng sức đánh mạnh một cái.
Chát!
Âm thanh giòn tan làm cho Sở Hạ run rẩy, hắn xấu hổ chôn mặt xuống thấp, không dám quay đầu lại nhìn xem vẻ mặt của anh nữa.
Trên mông hắn hiện ra năm dấu tay hồng tố cáo tội ác của Diệp Mạc. Thế nhưng anh không hề thấy áy náy, liên tiếp vỗ bôm bốp vào cặp mông kia.
Trên mông mang theo cảm giác nóng cháy, tâm lý thì xấu hổ tới cực điểm, Sở Hạ đành phải run giọng xin tha.
"Dừng... Dừng, đừng đánh nữa mà."
Diệp Mạc cúi đầu liếm nhẹ lên vành tai hắn, bàn tay vẫn không thôi nắn bóp cặp mông kia. "Sau này còn dám bỏ đi nữa không?"
"Không dám nữa." Sở Hạ lắc đầu lia lịa, hôm nay bị Diệp Mạc làm xấu hổ tới mức không ngóc đầu lên được.
Nghe thấy vậy Diệp Mạc mới thôi hành hạ chỗ thịt mềm mại này, chỉ là đầu ngón tay đột nhiên lướt qua vị trí ở giữa hai cánh mông, sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái.
"Ư." Sở Hạ không kìm được mà rên lên.
Diệp Mạc như làm ảo thuật mà biến ra một tuýp mỡ bôi trơn, anh nặn một lượng lớn lên lòng bàn tay.
"Tách hai chân ra." Diệp Mạc hạ lệnh, không cho Sở Hạ được phép từ chối.
Sở Hạ cắn môi, hừ nhẹ mà chậm rãi đặt hai chân sang hai bên. Chỗ bí mật cứ thế mà lộ ra không gì che đậy. Bây giờ Diệp Mạc mới hài lòng, anh vươn một ngón xoa nhẹ chỗ đó, khiến cho nơi đó mềm mại một chút rồi mới từ từ đẩy vào.
Bởi vì ba năm chưa làm gì, thế nên hiện tại cứ như làm lần đầu tiên vậy, Sở Hạ đổ mồ hôi, cắn răng nhịn đau.
Diệp Mạc biết hắn khó chịu, vậy nên rất nhẫn nại tìm kiếm điểm mẫn cảm cho Sở Hạ. Theo như trong ký ức của anh, thì hình như nó ở phía trên cách hơn hai đốt ngón tay thì phải.
Sau khi ngón tay của anh vô tình quẹt trúng một điểm gồ, bất ngờ Sở Hạ phản ứng rất mạnh. Hắn thở dốc, vật dưới háng cũng dần nổi lên phản ứng.
Biết mình đã tìm được đúng chỗ rồi, thế là Diệp Mạc thỉnh thoảng lại cọ vào đó. Anh cho các ngón tay vào từ từ, sau khi chắc chắn cả ba ngón đều thông thuận mới chịu rút ra.
Hậu huyệt mấp máy co rút đòi hỏi, Sở Hạ bỗng có cảm giác hư không trống rỗng. Hắn quay đầu nhìn anh, nước mắt sinh lý vì sung sướng cũng dần chảy ra. Diệp Mạc yêu thương hôn lên khoé mắt hắn, đặt hạ thể của mình nên chỗ đó, chậm rãi mà cọ xát.
Sở Hạ thở dốc, khó nhịn mà lắc lắc eo của mình. Hắn không hay biết rằng hành động vô thức này lại như châm một ngòi nổ.
"Muốn chết!" Diệp Mạc trầm giọng chửi, eo cũng dần hạ xuống.
Anh dùng tay kéo hậu huyệt kia ra, sau đó mạnh mẽ đâm vào.
"A!" Sở Hạ ngửa cổ, tư thế này vào sâu không tưởng khiến hắn ăn không tiêu.
Diệp Mạc cắn một ngụm lên yết hầu nhô lên nhô xuống của Sở Hạ, bàn tay lần mò xuống tính khí của hắn, mặc sức xoa nắn.
Anh nhớ tới điểm mà bản thân tìm được ban nãy, cứ thế mà vận lực đâm mạnh vào đó. Thứ của anh thô to khiến cho Sở Hạ có ảo giác như bị lấp đầy, cả trước cả sau đều tràn ngập khoái cảm khiến hắn không khép miệng lại được.
"A... hừ..." Sở Hạ kêu nhẹ như mèo, ngón chân co lại thừa nhận khoái cảm chạy dọc từ phần xương cụt lên.
Ga giường trở nên ẩm ướt nhếch nhác, trong căn phòng vang lên âm thanh dâm dục liên hồi.
Diệp Mạc nắc rất mạnh cũng rất nhanh, môi lưỡi quấn quýt không ngừng với Sở Hạ. Đầu óc hắn mơ mơ màng màng, chỉ biết theo bản năng mà đáp lại.
"Chờ tôi cùng bắn." Diệp Mạc thở khẽ bên tai hắn, bàn tay giữ chặt lên tính khí không ngừng co giật của hắn.
Tầm nhìn Sở Hạ tan rã, hắn lập tức hiểu được cái gì gọi là quái vật, từ nãy tới giờ Diệp Mạc vẫn không chịu bắn.
Anh không bắn, đồng nghĩa với việc hắn cũng không được bắn.
Bất chợt Diệp Mạc kéo Sở Hạ lên, để hắn quỳ lên giường, sau đó từ phía sau không ngừng ra vào kịch liệt.
"Thả ra.. sâu quá.. tôi... bắn." Hắn khó nhọc để nói hoàn chỉnh, trọng tâm cơ thể đều để cho Diệp Mạc đỡ lấy.
"Chờ một chút, ngoan." Diệp Mạc dịu dàng hôn hắn, nhỏ giọng an ủi.
"Tôi... Không chịu được nữa..." Hắn thở hổn hển, tay nắm mạnh vào vai của Diệp Mạc, nghiến răng bắn ra dịch thể màu trắng đục.
Bị Sở Hạ co rút như vậy, Diệp Mạc cũng gầm khẽ, bắn thẳng vào người của Sở Hạ.
Lúc Sở Hạ tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, cơ thể của hắn chỉ còn sót lại ê ẩm, toàn thân đã được tắm rửa sạch sẽ.
Ánh sáng chiếu thẳng vào khiến Sở Hạ nheo mắt lại, hắn theo bản năng đưa tay lên muốn chắn nắng. Khi tay vừa đưa lên cao, Sở Hạ liền phát hiện ra một thứ kỳ lạ.
"Đây là...!" Sở Hạ kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn vừa như in trên tay.
Chiếc nhẫn màu bạc, hình dáng vừa đơn giản lại vừa đẹp mắt, là kiểu dáng của nam.
"Tỉnh rồi?" Diệp Mạc mặc một bộ quần áo đơn giản đi vào, tới gần chỗ của Sở Hạ rồi ôm hắn vào lòng.
Nhìn thấy anh Sở Hạ lập tức hỏi ngay, "Anh đeo vào cho tôi sao?"
Diệp Mạc gật đầu, cằm cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại của Sở Hạ, đoạn cũng đưa tay trái của mình lên.
Sở Hạ phát hiện đây chính là nhẫn đôi, kiểu dáng y hệt nhau. Hắn nhếch môi, vui vẻ đùa giỡn. "Đây là cầu hôn hả?"
"Không cho phép tháo ra." Diệp Mạc nghiêm giọng.
Sở Hạ tựa nhẹ vào lòng anh, bật cười.
"Ừm."
HOÀN CHÍNH VĂN
Cuối cũng hoãn hoàn, tung hoa. Sẽ có phiên ngoại nhaaa.