Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng

chương 17: hạ màn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Chính Vũ về không lâu thì Cố Dã rời khỏi quán trở về nhà. Trên suốt đoạn đường đi Cố Dã thầm nghĩ về việc Từ Di Nhiên đã sớm đoán được mưu đồ của Cố Chính Vũ nên mới lập ra những cái bẫy để anh ta tự rơi vào, sau này chuyện vỡ lẽ thì người tức đến đứt gân máu không ai khác ngoài Cố Chính Vũ.

Ở nhà, Từ Di Nhiên đã đến sòng bạc, thức ăn trên bàn cũng đã được ăn sạch sẽ, Cố Dã ngồi xuống ghế, thất thần nhìn chén đĩa trước mặt. Thứ duy nhất Cố Dã cảm nhận được ngay giây phút này, anh và Từ Di Nhiên hiện tại không giống như vợ chồng mà là tình nhân chỉ để lên giường, khoảng cách giữa cả hai đang âm thầm kéo dài ra, tình cảm của Từ Di Nhiên dành cho anh cũng đang dần phai nhạt.

Tâm trạng không tốt, Cố Dã giam mình cả ngày trong phòng tranh, từng nét cọ được khắc họa đầy u sầu tăm tối. Đầu óc Cố Dã trống rỗng, chẳng định hình được điều mình mong muốn, chỉ cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Đến khi Cố Chính Vũ gọi điện lần nữa, Cố Dã mới thoát khỏi cơn mơ hồ thực tại.

Nghe điện thoại xong, anh đứng dậy ra ngoài.

Trên bức tranh màu đen xám, chân dung chàng trai cầm trái tim vỡ nát trên tay, gương mặt mang hai cảm xúc, nửa bên tươi cười một cách ngốc nghếch, nửa bên nước mắt rơi đau đớn, giống hệt như Cố Dã ở thời điểm hiện tại.

Bên ngoài trời đã tối, Cố Dã lên taxi đến địa điểm Cố Chính Vũ đưa, cả ngày hôm nay anh và Từ Di Nhiên không liên lạc, nghĩ đến việc lát nữa ba mặt một chỗ, anh không biết phải đối diện thế nào.

Trước một ngôi nhà hoang cũ kỹ ở một vùng đất trống ít người sống, hai người đàn ông canh gác bên ngoài cổng, A Nhĩ cũng đứng trước cửa đợi, đích thân dẫn Cố Dã và Cố Chính Vũ vào bên trong.

Đẩy nhẹ cánh cửa chính, không gian cả căn nhà âm u lạnh lẽo, ánh đèn vàng cũ trên trần lập lòe chớp tắt hiện lên những bóng người lúc ẩn lúc hiện trên sàn nhà.

Trên lầu chỉ có một căn phòng duy nhất sáng đèn, giữa phòng là bộ sofa rộng lớn bằng da màu đen, Từ Di Nhiên ngồi trên ghế thong thả hút thuốc lá, nhấp vài ngụm rượu chờ đợi.

Sắp đến nơi, tim Cố Dã đập mạnh đến khó thở, mỗi bước chân tiến về phía trước đều vô cùng cứng nhắc.

A Nhĩ mở cửa phòng, vừa nhìn thấy Từ Di Nhiên ngồi đợi, Cố Chính Vũ đã nhanh chóng lên tiếng: “Chị Nhiên, tôi đã thực hiện được yêu cầu của chị, anh ấy đây."

Từ Di Nhiên bình thản đưa mắt nhìn Cố Dã ngượng đến bối rối đứng ở cửa, dáng vẻ trông sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Chưa bao giờ Cố Dã lại cảm thấy ngại ngùng khi đứng trước mặt Từ Di Nhiên thế này, cũng không rõ vì sao lồng ngực anh lại đau thắt cực kỳ khó chịu.

Cố Dã đảo mắt xung quanh căn phòng, phía sau lưng Từ Di Nhiên có một chiếc giường tròn, bao quanh giường là những thanh sắt được chắn như một chiếc lồng. Không gian không chỉ mập mờ mà còn mang một bầu không khí lạnh lẽo, Cố Dã khẽ nuốt nước bọt đầy căng thẳng, con ngươi tò mò di chuyển không yên.

Vô tình chạm mắt với Từ Di Nhiên, Cố Dã đành ngoan ngoãn theo cái lắc nhẹ nửa đầu của cô đến bên cạnh ngồi xuống.

Từ Di Nhiên nhếch môi cười hài lòng, sờ gáy Cố Dã bóp nhẹ giúp anh giảm bớt lo lắng, sâu xa nói: “Ngoan thật, nhất định phải giữ lại."

Không để Từ Di Nhiên si mê Cố Dã, Cố Chính Vũ cố tình lên tiếng dập tắt ý định của cô ngay tức khắc: “Chị Nhiên, anh ấy đã kết hôn với người bao nuôi, tôi nghĩ làm như vậy không hay lắm đâu."

Khóe môi Từ Di Nhiên cong lên ẩn ý, tỏ ra ngạc nhiên: “Kết hôn? Bao nuôi?"

Đối với Từ Di Nhiên, cho dù hiện tại Cố Dã không phải chồng cô mà là người khác thì cô cũng sẽ cướp anh đi. Mặc kệ Cố Chính Vũ đang phồng mang trợn má, Từ Di Nhiên vuốt ve ngực Cố Dã, buông lời trêu chọc: “Theo tôi, đảm bảo cuộc đời còn lại anh không còn phải lo bất cứ điều gì."

Nhân vật chính còn chưa phản ứng, Cố Chính Vũ đã vội vàng giành trước, gấp gáp nói: “Không được, anh ấy không thích hợp."

"Lý do?" Từ Di Nhiên liếc mắt bất mãn nhìn Cố Chính Vũ.

"Chẳng phải chị nói bảo Cố Dã ngủ một đêm thôi sao? Vả lại anh ta đã có vợ, chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng đến chị."

"Ừm." Từ Di Nhiên gật gù tỏ ra tán thành, thờ ơ hỏi: “Sau đó?"

Cố Chính Vũ một phen ngớ người, Từ Di Nhiên nhất quyết giữ ý định không buông Cố Dã, điều đó đồng nghĩa với việc Cố Dã chẳng cần tốn chút công sức đã có thể chiếm lấy vị trí mà Cố Chính Vũ khổ công giành lấy. Nếu đã không có được Từ Di Nhiên, Cố Chính Vũ không thể giương mắt nhìn Cố Dã có tất cả mọi thứ dễ dàng, anh ta hùng hổ bước đến định kéo Cố Dã đi thì bị A Nhĩ ra mặt ngăn lại.

A Nhĩ thư thả nhấn Cố Chính Vũ ngồi xuống ghế, vỗ vỗ vai anh ta, nở nụ cười cười nham hiểm nhắc nhở: “Bình tĩnh."

Từ Di Nhiên dán chặt mắt dõi theo Cố Dã, thấy biểu tình anh không ổn liền xoay mặt anh lại đối diện, nhẹ nhàng trấn an: "Hôm nay là lần cuối."

Cố Dã hiểu ý Từ Di Nhiên, gánh nặng trong lòng giảm đi một chút, có thể xem hôm nay chính là lúc cô kết thúc tất cả liên quan đến Cố Chính Vũ.

Biểu cảm Cố Chính Vũ càng lúc càng sa sầm tối, không cam tâm khi thấy Từ Di Nhiên tỏ ra yêu thích Cố Dã, ngay cả ánh mắt đào hoa thích chinh phục của cô khi nhìn Cố Dã cũng trở nên dịu dàng.

Từ Di Nhiên bắt gặp được vẻ mặt ganh ghét của Cố Chính Vũ, cô chợt nở nụ cười gian trá, ngón tay lướt cằm Cố Dã, thoải mái hỏi: "Nói, anh đã kết hôn với ai? Nói rõ ra."

Đối diện ba cặp mắt chờ đợi còn lại, Cố Dã căng thẳng tột độ, khó khăn mở lời: "Từ... Từ Di Nhiên."

Hai mắt Cố Chính Vũ mở to đến mức muốn rơi ra, há hốc không dám tin những gì bản thân vừa nghe thấy.

"Giỏi lắm!" Từ Di Nhiên hôn lên môi Cố Dã một cái làm phần thưởng, thảnh thơi nhìn sang Cố Chính Vũ mặt đã cắt không còn giọt máu, cố ý buông lời chọc tức: "Thế nào? Bất ngờ lắm nhỉ?"

Cố Chính Vũ kích động đứng bật dậy, con ngươi hằn mạch máu đỏ, giận dữ quát lớn: "Cố Dã, chuyện kinh tởm như vậy anh cũng làm được, anh có biết Từ Di Nhiên lên giường với tôi bao nhiêu lần chưa?!"

Giọng châm chọc của A Nhĩ truyền tới ngay lập tức: "Cậu chắc là chị ấy?"

Cố Dã và Cố Chính Vũ đồng loạt xoay đầu theo hướng phát ra từ cửa phòng được mở, A Nhĩ cùng một cô gái đi vào, sắc mặt Cố Chính Vũ đổi từ đỏ sang trắng bệch rồi lại tái xanh.

"Quen lắm đúng không?" A Nhĩ cười cười, thái độ bỡn cợt mỉa mai: "Người kinh tởm chính là cậu."

Cô gái không nói lời nào bước đến tát thẳng một bạt tai vào mặt Cố Chính Vũ.

A Nhĩ theo phản xạ tự nhiên nhăn mặt, chậc lưỡi lắc đầu thương xót thay cho gương mặt đẹp đẽ của Cố Chính Vũ.

"Mễ Mễ, nghe anh giải thích." Toàn thân Cố Chính Vũ run rẩy, vội vàng nắm lấy hai tay Mễ Mễ trong khủng hoảng.

Cô gái tên Mễ Mễ đã bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, muốn nổi giận cũng không còn sức: "Giải thích? Cố Chính Vũ, tôi một lòng một dạ tin anh, anh lại muốn lên giường với người phụ nữ khác đổi danh lợi, khốn nạn..."

"Mễ Mễ, anh..."

"Im miệng!" Mễ Mễ giận dữ ngắt ngang, hét vào mặt Cố Chính Vũ: "Tôi nói cho anh biết, những lần đó đều là tôi, không phải chị Nhiên."

Cố Chính Vũ kinh hãi không thốt nên lời, cả người không còn chút sức lực ngồi sụp xuống ghế.

"Bốn năm, tôi chấp nhận làm cái bóng phía sau anh, tôi thật sự hối hận. Cố Chính Vũ, anh rất bảnh bao, rất tài giỏi nhưng lại quá tham lam, đó chính là lý do anh vĩnh viễn chết trong thảm hại. Tôi với anh chính thức kết thúc!" Mễ Mễ thẳng thắn nói, mạnh mẽ không rơi một giọt nước mắt.

"Mễ Mễ..." Cố Chính Vũ thất thần gọi tên cô.

Mễ Mễ không bận tâm đến dáng vẻ ăn năn của Cố Chính Vũ lúc này, cô quay qua nói với Từ Di Nhiên, biểu cảm vô cùng biết ơn: "Cảm ơn chị, nhờ có chị em mới biết được con người thật sự của anh ta."

"Là con gái phải biết chọn cho đúng người, cái vỏ bên ngoài không phải là tiêu chí để lựa chọn." Từ Di Nhiên thật lòng cho Mễ Mễ một lời khuyên, cô trải đời từ rất sớm, thế nên kẻ nào muốn dùng chiêu trò lợi dụng cô đều có thể dễ dàng nhìn thấu, chỉ tội cho những cô gái quá ngây thơ bị lừa gạt.

"Cô..." Cố Chính Vũ gằn giọng tức đến uất nghẹn với Từ Di Nhiên, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cô khiến anh ta liền câm nín.

"Cố Chính Vũ, tôi báo cho cậu một tin vui, ngày trước cậu và gia đình cậu đối xử với chồng tôi như thế nào, tôi nhất định tặng lại gấp bội." Từ Di Nhiên nghiến răng căm phẫn nói, rút sấp hình sau lưng ném thẳng vào mặt Cố Chính Vũ.

Những tấm ảnh bay trên không trung rơi xuống mặt sàn, hình ảnh Cố Chính Vũ quỳ dưới chân Cố Dã được chụp cực kỳ rõ nét, thậm chí còn cận cảnh rõ gương mặt hèn hạ của anh ta.

Từ Di Nhiên đập bàn chồm người đến chỗ Cố Chính Vũ, đôi mắt mang theo sự phẫn nộ tột cùng: "Mày mắng chồng tao một câu, tao sẽ nguyền rủa cả gia đình mày. Mày tát chồng tao một bạt tay, tao sẽ chặt đứt cánh tay mày. Mày đâm chồng tao một nhát, tao sẽ lấy mạng cả nhà mày. Nghe cho rõ, Cố Dã là chồng của Từ Di Nhiên tao, ai dám đụng đến chồng tao, đừng mơ đến chuyện có mạng thứ hai để sống!"

Linh hồn Cố Chính Vũ đã chết một nửa, anh ta đã bị dồn đến chân tường không còn đường trốn thoát. Cố Chính Vũ bất động một chỗ, đùng một cái mất hết tất cả, đổi lại Cố Dã lại có hết những gì mà người ta ao ước.

Cố Chính Vũ không cam tâm, trong lúc tâm trí bị đánh động khiến bản thân mất lý trí vơ lấy chai rượi trên bàn đập vỡ, dùng những miếng thủy tinh nhọn đâm thẳng về phía Cố Dã.

Từ Di Nhiên phản ứng cực kỳ nhanh lẹ, nắm chắc cổ tay Cố Chính Vũ xoay ngược về đè góc nhọn lên cổ anh ta, không chút nương tay cắm vào. Đầu nhọn đâm vào da Cố Chính Vũ túa ra máu đỏ, tiếng la hét cầu xin của hai kẻ ngốc nghếch là Cố Dã và Mễ Mễ lập tức vang lớn.

“Chị Nhiên, em xin chị!” Mễ Mễ hốt hoảng vội khuỵu gối cầu xin.

"Bà xã, đừng như vậy mà."

Tiếng Cố Dã nấc nghẹn truyền đến từ phía sau lưng, Từ Di Nhiên thả lỏng tay đứng thẳng người, cao ngạo xoay lại ôm Cố Dã. Cố Dã úp mặt vào vai Từ Di Nhiên khóc, cách đây không lâu anh đã nghĩ cô thay đổi, tình cảm dành cho anh đã không còn, không ngờ tất cả những gì cô làm đều là vì anh.

Tay cầm đầu chai rượu vỡ rơi tự do xuống đất, Cố Chính Vũ nằm ngã nghiêng trên ghế đơn, cảm giác vừa trở về từ địa ngục, hơi thở trở nên yếu dần.

Mễ Mễ khóc nức nở lao đến, vội lấy khăn tay đắp vào vết thương trên cổ Cố Chính Vũ, dù có hận đến mấy, đây cũng là người đàn ông cô dùng cả thanh xuân để yêu.

"Cố Dã không còn liên quan đến gia đình các người, sau này có bất kỳ chuyện gì cũng đừng mong anh ấy ra mặt đỡ thay." Từ Di Nhiên phũ phàng nói, tay ôm ngang người Cố Dã rời khỏi.

A Nhĩ theo ngay phía sau, không ai một lần ngoái đầu lại.

Trong phòng chỉ còn lại Cố Chính Vũ và Mễ Mễ, cô ảo não lắc đầu: "Anh tỉnh táo lại đi Chính Vũ, ngày hôm nay có anh Dã anh thoát được một mạng, lần sau không có anh ấy, anh sẽ thật sự sẽ phải bỏ mạng. Anh muốn có được danh lợi từ chị Nhiên, chẳng lẽ chưa từng nghe nói chị ấy còn ác hơn cả Kiều Lục Nghị?"

Cô thở dài mệt mỏi đứng lên, tay giữ khăn ở cổ bị thương của Cố Chính Vũ buông lỏng: "Bảo trọng!"

Tay Mễ Mễ sắp rời khỏi khăn trên cổ, Cố Chính Vũ vội giữ lại, khẩn khiết van xin: "Mễ Mễ, cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ sửa sai, một lần thôi."

Đôi môi Mễ Mễ mím chặt, nửa muốn tha thứ nửa lại không. Xung quanh im lặng đến mức cô nghe tim mình đập rất mạnh, cảm xúc vẫn còn đó, đáng tiếc người cô yêu không còn giống như xưa...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio