Cầm đơn ly hôn có đầy đủ hai chữ ký, ở phần phân chia tài sản Cố Dã cũng đã gạch bỏ hết tất cả những gì Từ Di Nhiên cho anh. Từ Di Nhiên ngả người vào lưng ghế, gác chân lên bàn, hút thuốc với dáng vẻ mệt mỏi.
A Nhĩ ngồi phía trước bàn làm việc, nhìn thấy bộ dạng tự ngược này của Từ Di Nhiên, không nhịn được lên tiếng: “Chị, hay là chị bỏ qua đi, em thấy anh rể không ổn lắm đâu.”
“Khi nào anh ấy chấp nhận để cả nhà họ Cố chết sẽ bỏ qua.” Từ Di Nhiên trước sau vẫn giữ nguyên ý định, bất chợt đứng lên cầm theo điện thoại, nói: “Tan làm.”
A Nhĩ đang thở dài chán nản với tình cảnh hiện tại, đột nhiên nghe Từ Di Nhiên nói khiến cậu hoang mang nhìn lại đồng hồ, mới hơn một giờ cô đã có ý định tan làm, cậu vội chạy theo phía sau dò hỏi: “Chị, hôm nay sao về sớm vậy?”
“Đến hộp đêm.”
A Nhĩ trợn tròn mắt ngừng bước, vội lấy điện thoại gọi điện lén lút báo tin cho bà Từ biết, Từ Di Nhiên đến hộp đêm chắc chắn sẽ có rất nhiều trai trẻ vây quanh, nhỡ lúc tâm trạng không tốt mà làm chuyện có lỗi với Cố Dã thì cậu cũng có một phần trách nhiệm biết mà không cản.
Bà Từ đang ngủ nhận được cuộc gọi từ A Nhĩ, vừa nghe Từ Di Nhiên đến hộp đêm bà lập tức bật dậy hối ông Từ xuống lấy xe, vội vàng chạy sang phòng Cố Dã kéo anh đến địa chỉ hộp đêm A Nhĩ nói.
Bên ngoài cửa hộp đêm, A Nhĩ nóng lòng đi qua đi lại đợi, ngay khi Cố Dã bị bà Từ kéo từ trên xe xuống, cậu liền nhanh chóng thay bà đưa anh vào trong.
Không gian bên trong hộp đêm tối om, chỉ có những ánh đèn màu sắc chớp tắt liên tục, tiếng nhạc ầm ĩ nhức tai, không khí dày đặc mùi rượu và nước hoa. Cố Dã bị A Nhĩ kéo qua những dòng người đang đắm chìm trong men rượu và âm nhạc, lách qua lớp người đi vào sâu bên trong quán.
Tại một bàn ở gần sát ngay góc quán, mỗi bàn được ngăn cách với nhau bằng vách ngăn, phía sau lưng là vách tường. Từ Di Nhiên ngồi uống rượu cùng một người đàn ông, vẻ mặt trông rất nghiêm túc không giống như muốn ăn chơi buông thả.
Vừa thấy Từ Di Nhiên, A Nhĩ nhanh chóng kéo Cố Dã đến nhanh hơn, nào ngờ vẫn chậm một bước.
Một chàng trai chỉ tầm ngoài hai mươi ăn mặc phóng khoáng, mặt mũi tươi tỉnh đến ngồi lên đùi Từ Di Nhiên, vòng tay ôm cổ cô.
Nhìn thấy cảnh tượng Từ Di Nhiên thân mật cùng người con trai khác, bước chân Cố Dã lập tức dừng lại, hai mắt rưng rưng không chớp dõi theo cô. Anh cảm giác trái tim mình đang nứt ra rỉ máu đầy đau đớn, Từ Di Nhiên nói ly hôn liền ly hôn, không một chút lưu luyến tình cảm với anh.
Từ Di Nhiên nghiêng đầu tránh nụ hôn của người con trai đang ôm mình, cô vỗ vào đùi anh ta nhắc nhở: “Đừng phá nữa, hôm nay chị có việc.”
Người con trai bĩu môi giận dỗi đứng dậy, trước khi đi không quên trách móc: “Nhớ đó.”
Từ Di Nhiên nhếch môi cười nhìn chàng trai rời đi, cùng lúc rơi vào tầm mắt là Cố Dã và A Nhĩ, dưới ánh đèn mập mờ nét mặt Cố Dã vẫn có thể thấy rất khó coi, cô lờ đi vùi nửa điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn dập tắt.
A Nhĩ đưa Cố Dã đến trước mặt Từ Di Nhiên, mặt mày hầm hầm tức thay cho anh rể, lên giọng nhắc nhở: “Chồng ai nấy lo!”
“Đúng!”
Một giọng nói có chút quen tai phát ra, A Nhĩ giật mình xoay đầu mới phát hiện người ngồi cùng Từ Di Nhiên là Tu Kiệt, người đàn ông này chẳng biết đang có suy nghĩ gì lại cười một cách nham nhở.
A Nhĩ liếc mắt kỳ thị Tu Kiệt, đẩy Cố Dã đến ngồi cạnh Từ Di Nhiên, vừa định ngồi xuống cạnh Cố Dã đã bị Tu Kiệt níu níu kéo kéo qua chỗ anh ta, cậu hoảng hốt chống cự quát: “Con nó, buông ông ra!”
Mặc cho A Nhĩ phản kháng, Tu Kiệt vẫn thành công kéo cậu về bên chỗ anh ngồi, liếc thấy A Nhĩ trợn ngược mắt kìm nén cơn giận không động thủ, Tu Kiệt liền bật cười hài lòng.
Quan sát Tu Kiệt và A Nhĩ, Từ Di Nhiên cong nhẹ môi cười ẩn ý, thực chất có chút chột dạ vì bán rẻ A Nhĩ.
Tuy ngồi cạnh nhau nhưng Từ Di Nhiên không liếc nhìn Cố Dã lấy một lần, anh thu người ngồi một góc cúi đầu không nói không rằng như kẻ vô hình. Nhân viên mang thêm hai chiếc ly rỗng đến, Từ Di Nhiên lúc này mới cất tiếng yêu cầu: “Mang đến đây một ly sữa nóng.”
Nhân viên gật đầu rồi rời đi, Cố Dã cẩn trọng xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên, cảm xúc hỗn loạn trong lòng dâng trào khiến mắt anh cay xòe, anh xoay mặt ngược lại với cô, nước mắt liền rơi ra.
Tu Kiệt và A Nhĩ ngồi ở phía đối diện yên lặng hướng mắt về Từ Di Nhiên và Cố Dã, cả hai đều rất rõ tính tình khó khăn của Từ Di Nhiên, chỉ tội cho Cố Dã bị kẹt giữa tình và nghĩa, giờ đây phải một mình chịu đau buồn.
Cố Dã bỗng đứng lên, dáng vẻ không còn sức sống nói: “Tôi về trước.”
Nói rồi Cố Dã nhanh chóng rời khỏi, đến gần cửa bỗng bị một người phụ nữ trung niên chặn đường, bà ta nhìn anh từ trên đầu xuống chân, cười cười đề nghị: “Anh đẹp trai, muốn đi chơi một lát không?”
Cố Dã sợ hãi vô thức lùi về sau hai bước, người phụ nữ ấy bỗng sấn tới một cách cuồng nhiệt thái quá, anh lách người bỏ chạy ra ngoài không dám quay đầu lại một lần nào.
Người phụ nữ vừa xoay đầu nhìn theo con mồi tươi ngon bỏ chạy thì tóc bà ta bất ngờ bị nắm giật ngược về sau, trong chớp mắt mái tóc xoăn xù của bà ta bị cắt đứt, trên mặt bị rạch một đường đau rát nhưng không hề nhìn thấy được mặt của kẻ vừa ra tay. Điều duy nhất bà ta thấy được là bóng lưng một cô gái đang đi ra hướng cửa chính của hộp đêm, trên tay còn cầm theo một con dao bấm dính máu.
Trên đường đêm vắng lặng, từng cơn gió lạnh thổi qua người lạnh đến thấu xương, từng bước chân vô hồn của Cố Dã bước trên vỉa hè, trên gương mặt đờ đẫn nước mắt cũng vô thức rơi ra từng đợt này đến đợt khác.
Tiếng thắng xe bất ngờ vang bên tai, Cố Dã giật mình nhìn ra lòng đường, sát bên vỉa hè là xe của Từ Di Nhiên, cô bước xuống xe mở cửa ghế lái phụ nhìn anh chờ đợi bằng biểu cảm lạnh nhạt.
Nước lại trào lên trong mắt Cố Dã, anh bước đến ngồi vào xe, sau khi Từ Di Nhiên lên xe liền phóng đi lao vun vút trên đường.
Xe dừng lại tại một quán ăn bên đường, xe Từ Di Nhiên vừa đến thì xe của A Nhĩ và Tu Kiệt cũng đến. Cả bốn vào bên trong ngồi, gọi bốn phần cháo nóng lót dạ đêm khuya.
Trong lúc ngồi đợi, Tu Kiệt táy máy tay chân động chạm A Nhĩ, dù vài lần suýt bị ăn đấm nhưng anh vẫn mặt dày trêu chọc.
Thức ăn được mang ra, Cố Dã ăn rất chậm, mỗi lần ăn cũng giống như chỉ chạm môi, trông không ngon miệng. Từ Di Nhiên liếc nhìn anh, chậm rãi lên tiếng: “Ăn đi, buổi tối nên ăn đồ lỏng.”
Đôi môi Cố Dã mím nhẹ, lấy lại tinh thần nhanh chóng ăn hết phần mình.
Trở về nhà đã hơn hai giờ sáng, Từ Di Nhiên vừa vào nhà đã nằm dài trên sofa nhắm mắt ngủ, Cố Dã đứng ở cửa nhìn cô một lúc, lê chân nặng nề về phòng tắm rửa.
Tắm xong trở ra đúng lúc Từ Di Nhiên cũng lấy quần áo đi tắm, Cố Dã sấy khô tóc sau đó lên giường ngồi đợi, cho dù là cô đang giận anh cũng không thể để cô ngủ ngoài sofa.
Từ Di Nhiên bước ra khỏi phòng tắm bắt gặp Cố Dã dựa vào thành đầu giường ngủ quên, cô hất chăn ra khỏi người Cố Dã làm anh bừng tỉnh, tiếp đó cô nắm cổ chân anh kéo mạnh khiến anh nằm thẳng xuống đệm.
Cố Dã tròn mắt ngơ ngác nhìn Từ Di Nhiên đè lên người anh, cô cuối cùng cũng chịu cho anh một chút thương xót mà ban tặng một nụ hôn, giờ phút này đây trong anh chỉ còn tồn tại một suy nghĩ, cho dù cô giữ anh bên cạnh để thỏa mãn thể xác anh cũng cam lòng.
Cơ thể trắng nõn mịn màng của Cố Dã khiến cả con gái phải hổ thẹn, những giọt mồ hôi cũng khiến người khác phải mê mẩn vô tội vạ.
Trên làn da trắng hiện lên những dấu hôn đỏ do Từ Di Nhiên để lại, cô cực kỳ thích dáng vẻ này của Cố Dã, hoàn toàn khuất phục dưới tay cô, toàn bộ tâm trí và thể xác đều thuộc về cô.
Đã gần bốn giờ sáng, Cố Dã ôm cổ Từ Di Nhiên khóc nức nở, mỗi khi nghĩ về việc ly hôn lại khiến trái tim anh bị bóp nghẹt, những tưởng rằng thế giới này sẽ sụp đổ nếu như cô bước ra khỏi đời anh.
Từ Di Nhiên kéo chăn đắp lên, kiên nhẫn lau nước mắt đang chảy ra liên tục trên mặt Cố Dã, dù đã mềm lòng nhưng vẫn giữ nguyên mục đích chính.
"Từ giờ trở đi, nếu em biết anh còn bất kỳ liên hệ gì với những người nhà họ Cố, em sẽ lập tức nộp đơn ra tòa, nghe rõ chưa?"
Cố Dã vội vã gật đầu, đôi mắt trở nên nặng trĩu vì sưng, anh vùi mặt vào cổ Từ Di Nhiên khép mi ngủ, những cơn buốt giá trở nên ấm áp trong cái ôm của cô.
Từ Di Nhiên hôn lên tóc Cố Dã, kéo chăn phủ lên bờ vai trần mê người kia của anh, ôm eo anh kéo sát vào người mình.
Trong cơn mê ngủ, tay dần buông lỏng của Cố Dã bỗng nhiên siết chặt lấy Từ Di Nhiên, liên tục nói mớ gọi tên cô.
Ánh mắt Từ Di Nhiên hiện lên tia lạnh lẽo, nếu không phải do nhà họ Cố gây ra thì giữa cô và Cố Dã đã không đến mức này. Nhìn Cố Dã khổ sở, Từ Di Nhiên lại sinh ra hối hận vì dùng cách vô tình để trách phạt anh.