Đến sòng bạc, Từ Di Nhiên như ngồi trên đống lửa, chỉ muốn gặp Cố Dã ngay lập tức.
Năm đó, dù sắp ngất đi Từ Di Nhiên vẫn nhớ hình dáng người cứu cô rất trẻ, da thịt lại rất trắng. Khi tỉnh dậy ở chỗ xa lạ, Từ Di Nhiên nghe Hàn Mạt nói chính Kiều Lục Nghị là người ra tay cứu, trong lòng cô vốn đã có hoài nghi Kiều Lục Nghị chỉ là người cứu cô sau.
Từ Di Nhiên nhớ rất rõ sau đầu gần ở gáy Cố Dã có một vết sẹo, khi mới phát hiện cô còn nghĩ anh bị nhà họ Cố gây ra, nhưng không ngờ vết sẹo chưa từng biến mất ấy sau bao nhiêu năm lại chính là minh chứng cho sợi dây liên kết cho cô và anh.
Nhìn thấy mặt mũi đăm chiêu của Từ Di Nhiên, A Nhĩ cũng sốt ruột không kém lên tiếng hỏi: "Chị, lời tên đó nó có đáng tin không?"
Từ Di Nhiên thở ra nặng nề, từ đầu óc đến lòng dạ đều rối tung lên: "Từ trước giờ tao cũng đã nghi ngờ anh Nghị không phải là người ra tay cứu lúc cấp bách, nhưng điều tao không ngờ người thật sự cứu tao lại là Cố Dã."
A Nhĩ suy nghĩ cẩn trọng, lưỡng lự hỏi tiếp: "Vậy chuyện hắn nói, ông chủ cứu chị về có mục đích, cũng là thật?"
"Không." Từ Di Nhiên lắc đầu, hoàn toàn tin tưởng Kiều Lục Nghị: "Anh Nghị chưa từng đòi hỏi điều gì ở tao. Đúng ra mà nói, nhờ có anh ấy, cuộc đời tao mới bước sang trang mới, có cơ hội gặp được Cố Dã, còn không có lẽ tao vẫn là một đứa đầu đường xó chợ bị người khác chà đạp."
A Nhĩ gật gù tán thành, sau một lúc chợt thở dài lo lắng: "Còn anh rể, giờ chị tính sao?"
Lòng dạ Từ Di Nhiên đã sôi sùng sục kể từ lúc biết Cố Dã là người cứu mình năm đó, cô chỉ muốn được gặp anh ngay tức khắc.
Qua vài giây im lặng, Từ Di Nhiên đập bàn đứng dậy, khí thế hừng hực nóng vội: "Tao phải tìm anh ấy về."
"Ngay bây giờ?" A Nhĩ lên giọng ở cuối câu, sau đó liền lắc đầu phản bác ý nghĩ này của Từ Di Nhiên: "Không được, giờ chị đến gặp anh rể, lý do vì chị biết anh ấy là người từng cứu chị năm đó, vậy có khác gì chị tìm anh ấy vì ơn nghĩa, khi đó anh rể sẽ càng mất lòng tin vào tình yêu với chị hơn."
"Vậy phải làm sao?" Từ Di Nhiên mặt mày nhăn nhó hỏi.
"Còn làm sao nữa, đương nhiên là mau chóng thực hiện kế hoạch, rút ngắn thời gian đưa anh rể về."
A Nhĩ vừa nói xong Từ Di Nhiên đã chạy đi, cậu ngơ ngác hỏi lớn: "Chị đi đâu?"
Tiếng Từ Di Nhiên ngoài hành lang vọng vào: "Đến phòng tranh."
Mười một giờ kém, Từ Di Nhiên cùng A Nhĩ đến hộp đêm như đã hẹn với Hạ Phong, cả hai mang gương mặt tươi tỉnh vào trong.
Không gian mập mờ náo nhiệt, Hạ Phong cùng bạn bè và đàn em ngồi ở một bàn trong quán, mỹ nữ vây xung quanh phục vụ. A Nhĩ và Từ Di Nhiên chia nhau mỗi người một hướng, A Nhĩ đi về phía chỗ Hạ Phong, nhướng mày ra dấu cho anh ta theo mình.
Hạ Phong theo A Nhĩ đến phòng riêng trong hộp đêm, dáng vẻ anh ta cao ngạo không chút lo lắng, ngược lại còn hống hách cảnh báo: "Cậu và Từ Di Nhiên giở trò, đừng trách thông tin đời tư phức tạp của cô ta và Kiều Lục Nghị nằm trên mặt báo."
"Anh nghĩ nhiều rồi." A Nhĩ cười khẩy, ánh mắt lộ rõ tia chán ghét, nhân cơ hội điều tra một chút: “Năm đó tại sao anh lại muốn cưỡng bức chị tôi?”
Thấy cách nói chuyện của A Nhĩ vô cùng bình tĩnh, Hạ Phong cũng chẳng ngán mà đáp thẳng: “Chị cậu vẫn chưa nói với cậu nhỉ? Năm đó con bé ấy mới mười mấy tuổi đã dẫn người đi phố đòi tiền bảo kê, ai nhìn cũng chướng mắt muốn giết, tôi cưỡng bức cô ta chính là thay bọn họ trả thù, thậm chí còn bảo vệ được cái mạng của cô ta, tôi làm chuyện quá tốt rồi còn gì? Chị cậu còn nợ tôi một lời cảm ơn mới phải.”
Bước chân A Nhĩ đột ngột dừng lại, cậu lôi điện thoại ra đưa lên trước mặt Hạ Phong, lạnh lùng hỏi: “Người năm đó cứu chị tôi bị đàn em anh đánh?”
Hạ Phong nhìn hình Cố Dã trên điện thoại A Nhĩ, thản nhiên thừa nhận: “Phải, bây giờ mới tìm người trả ơn thì làm được gì? Cậu ta nửa tỉnh nửa điên, có cho tiền cũng chưa chắc biết xài.”
A Nhĩ tắt điện thoại cất vào túi quần, khẽ nhếch môi cười ẩn ý, không nói gì tiếp tục cất bước đi.
Vào trong phòng, Hạ Phong nhìn thấy Từ Di Nhiên ngồi tựa lưng đầu giường hút thuốc, hắn ta nở nụ cười hưng phấn, trực tiếp đóng cửa khóa chốt ngăn A Nhĩ bên ngoài.
Hạ Phong bước đến gần Từ Di Nhiên, chống tay xuống đệm, đưa mặt gần sát mặt cô: "Ngày đó còn chống cự, giờ thì bạo dạn quá nhỉ?"
Từ Di Nhiên phả hơi thuốc vào mặt Hạ Phong, cánh tay cô đang buông lỏng bên hông giường bất ngờ lao vụt đâm kim tiêm vào cổ hắn ta.
Hạ Phong giật mình chuyển người tránh ra xa, hoảng hốt dùng bàn tay ôm chỗ vừa bị kim đâm, trợn mắt nhìn Từ Di Nhiên đang nhếch môi cười.
"Cô tiêm cái gì vào người tôi?"
Mi mắt Từ Di Nhiên chớp nhẹ một cái, thong thả rít một hơi thuốc, chậm rãi đáp: "Căng thẳng như thế làm gì, tao giúp mày có sức hưởng thụ thôi mà."
Hạ Phong cau chặt mày cảnh giác, vội chuyển hướng định bỏ chạy, nào ngờ cửa lại bị khóa trái từ bên ngoài không cách nào mở ra.
Hạ Phong kinh hãi xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên, cô cong môi cười hưởng thụ, giơ tay lên búng một cái, cửa phòng tắm liền mở ra, bốn người đàn ông lực lưỡng bước ra đi thẳng về phía Hạ Phong.
Tình thế bất lợi cho bản thân, Hạ Phong không ngừng đập cửa trốn thoát, miệng lớn tiếng quát tháo đe dọa: “Từ Di Nhiên! Sáng ngày mai tin tức xấu xa của cô chắc chắn nằm trên mặt báo, liên quan đến Kiều Lục Nghị, ảnh hưởng tới danh tiếng anh ta, cô nhất định cũng không được yên đâu!”
Từ Di Nhiên xuống giường, bước đến chỗ Hạ Phong đang khuỵu xuống sàn vì ngấm thuốc. Cô chen giữa những người đàn ông to cao, ngồi xổm trước mặt Hạ Phong, bóp cằm hắn ta nâng lên, phả khói thuốc trong miệng vào mặt hắn, điềm nhiên đáp trả: “Được, nhưng còn để xem, sáng mai là tin tức của tao và Kiều Lục Nghị nằm trên báo, hay là một tên công tử ăn chơi bị đàn ông cưỡng bức đến chết.”
Nói rồi Từ Di Nhiên đứng lên đi đến bên cửa sổ ngồi hóng gió hút thuốc, thi thoảng xoay đầu nhìn Hạ Phong bị bốn người đàn ông áp chế trên giường.
Trong căn phòng u ám bị nhuốm đầy mùi ám dục cám dỗ, nỗi nhớ Cố Dã trong lòng Từ Di Nhiên càng da diết. Từ Di Nhiên lấy điện thoại ra, mở hình chụp Cố Dã lúc đang ngủ, khóe môi bất giác cong lên hạnh phúc, không hề nhuốm bụi trần.
Không gian yên ắng lúc nửa đêm trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng đặc vây lấy, Cố Dã nằm nhắm mắt trên giường, trong lúc hôn mê những hình ảnh về Từ Di Nhiên và những cơn ác mộng không ngừng tấn công dồn dập.
Cố Dã bừng tỉnh, hai mắt nhìn thẳng trên trần nhà trắng toát, điều đầu tiên nghĩ đến sau khi tỉnh chỉ toàn hình bóng Từ Di Nhiên trong đầu, bản thân đang bị thương nhưng vẫn chưa đau bằng nỗi đau ở tim khi nhớ về cô. Cố Dã giơ bàn tay trái lên trước mặt, tự sờ ngón áp út của mình, dù xảy ra bất cứ điều gì thì ngón tay này vẫn đang chờ được Từ Di Nhiên đeo nhẫn cưới.