Sáng hôm sau, mẹ Cố Dã thức dậy định chuẩn bị bữa sáng thì phát hiện anh đã nấu sắp xong, bà đến nhìn ngó một chút, tìm cơ hội dò hỏi: “Dã, bình thường vợ con ra ngoài làm việc, con ở nhà làm nội trợ sao?”
“Dạ phải.” Cố Dã xoay đầu nhìn mẹ, thẳng thắn gật đầu thừa nhận.
“Sao lại ngược đời như vậy? Vả lại tối qua mẹ nghe hình như vợ con làm ban đêm, con không lo lắng gì à?”
Thấy mẹ mặt mày cau có phản đối, Cố Dã bật cười, chậm trãi lên tiếng giải thích: “Lo lắng đương nhiên phải lo, nhưng tính chất công việc của cô ấy theo mùa. Với lại, cô ấy không chỉ làm việc, mà còn trả ơn cho ông chủ.”
Mẹ Cố Dã ngồi xuống ghế ở bàn ăn, bà khẽ thở dài lắc đầu: “Nói gì thì vợ con cũng là phụ nữ, thân thế mẹ thấy nhất định không tầm thường, con như thế này...”
Cố Dã bật cười thành tiếng, anh hiểu nỗi lòng của mẹ, hẳn bà luôn nghĩ hoàn cảnh chênh lệch, lại để vợ ra ngoài kiếm tiền làm trụ cột gia đình là không thích hợp. Nhưng ngay từ đầu, mối quan hệ giữa Cố Dã và Từ Di Nhiên vốn đã đặc biệt, nếu muốn thay đổi không thể ngày một ngày hai.
“Mẹ, mẹ không cần lo, cô ấy theo đuổi con trước, chắc chắn sẽ không để con chịu thiệt đâu.”
Nghe thấy giọng điệu tự tin của con trai, mẹ Cố Dã không nhịn được phì cười: “Thật không hiểu nổi, hai đứa ai là chồng ai là vợ nữa.”
Cố Dã bất giác nhoẻn miệng cười gian: “Từ hôm qua con đã chính thức trở về đúng vị trí danh phận.”
Trong phòng ngủ, điện thoại Từ Di Nhiên đổ chuông, cô nửa tỉnh nửa mở chồm dậy cầm lấy, phát hiện là A Nhĩ gọi đến, cô không nhanh không chậm bắt máy.
“Sao?”
“Chị, sáng nay phải đi đòi nợ!”
Từ Di Nhiên mệt mỏi xoa xoa trán, A Nhĩ nhắc đến mới nhớ hôm nay phải đi đòi tiền nợ, số tiền không nhỏ đích thân cô phải ra mặt.
“Nhắn địa chỉ.”
Giọng A Nhĩ qua điện thoại bỗng cao giọng hào hứng: “Không cần, chị ghé qua nhà hai bác sẽ gặp.”
Từ Di Nhiên lập tức tỉnh táo, vẻ mặt mơ màng chớp mắt thay đổi trở nên lạnh lẽo pha lẫn phẫn nộ, cất giọng uy lực: “Cho người đến đó canh chừng, mười lăm phút nữa tao đến nơi.”
Ngay khi Từ Di Nhiên vừa thay đồ bước ra khỏi nhà tắm, đúng lúc Cố Dã từ ngoài vào, anh tươi cười hỏi: “Dậy sớm vậy?”
“Em có việc.” Từ Di Nhiên nhanh chóng ngồi xổm xuống sàn, dùng chìa khóa trên bàn mở hộc tủ ngăn cuối cùng tìm kiếm thứ gì đó.
Cố Dã dõi theo dáng vẻ gấp gáp của Từ Di Nhiên, cùng với thái độ lạnh lùng của cô liền sinh nghi. Cùng lúc ông Từ gọi điện đến, Cố Dã vừa bắt máy bên kia đã truyền đến giọng khẩn cấp của ông Từ.
“Cố Dã à, con mau ngăn Di Nhiên lại, vừa nãy bố ruột con bé sang đây, A Nhĩ với mấy người nữa đến rồi, nếu để con bé sang đây chắc chắn ông ấy phải gặp nguy hiểm.”
Cố Dã xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên, cô đang lắp đạn vào súng ngắn, từng động tác đều mạnh mẽ, nhanh gọn dứt khoát. Anh tắt máy, đi đến bên cạnh cô, lên tiếng ngăn cản: “Bà xã, việc gì lại mang súng theo?”
“Giết người.” Từ Di Nhiên bình thản phun ra, nhét thanh súng vào thắt lưng phía sau, chuẩn bị rời đi.
Nhận ra được sự nóng vội của Từ Di Nhiên, Cố Dã lại vô cùng bình tĩnh giữ tay cô kéo lại, nghiêm túc đối chất: “Bà xã, đây không phải là chuyện đùa đâu.”
Từ Di Nhiên trầm mặc nhìn Cố Dã, biểu tình cực kỳ gắt gao, cô không đánh mất lý trí, hoàn toàn ý thức được những chuyện mình đã, đang và sẽ làm. Quá khứ khủng hoảng Từ Di Nhiên có, đều “nhờ” người đàn ông đó mang đến, cô đã nể tình ông ta tạo ra cô mà bỏ qua một lần, lần này ông ta lại đích thân vác xác tới, cô nhất định không bỏ qua dễ dàng.
“Bất kỳ chuyện gì em làm đều có mục đích, kẻ không xứng đáng tồn tại, sống chỉ thêm chật đất.” Từ Di Nhiên kiên định nói, nhẹ nhàng gỡ tay Cố Dã đang giữ tay mình ra: “Ông xã, cơn ác mộng này không dẹp được, sau này anh phải bảo em làm sao sống vui vẻ?”
Cố Dã yên lặng nhìn Từ Di Nhiên, vài giây sau liền cất tiếng đề nghị: “Anh đi cùng em.”
Trước cổng nhà ông bà Từ, bốn, năm tên đàn em Từ Di Nhiên đã đứng canh gác, bố ruột cô có mười cái chân cũng chẳng thể chạy khỏi đây.
Từ Di Nhiên cùng Cố Dã từ ngoài vào, bố ruột cô bộ dạng xốc xếch, nhìn thấy cô mặt mày liền tái hẳn đi. Ông bà Từ còn đinh ninh Cố Dã sẽ giữ chân được Từ Di Nhiên, kết quả cả hai đều có mặt.
A Nhĩ ăn sáng trong bếp, thấy Từ Di Nhiên đến liền chạy ra, cố tình lớn tiếng thông báo: “Chị, bố ruột chị đến để xin bác gái nói với chị xem xét lại món nợ kia, nể tình cha con ấy mà.”
“Cái thằng này.” Bà Từ xoay đầu gằn nhỏ giọng, trừng mắt cảnh cáo A Nhĩ.
Từ Di Nhiên thong thả ngồi xuống ghế đơn, liếc mắt vô cảm nhìn bố ruột, ông ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, dáng vẻ vô cùng hèn hạ. Từ Di Nhiên nhếch môi khinh thường, chậm rãi cất lời đay nghiến: “Nếu ông nghĩ đến đây cầu xin mẹ tôi để tác động đến tôi thì đừng quên nhát dao năm xưa. Mẹ tôi có thể không còn trách ông, còn tôi vẫn luôn khao khát tự tay giết chết ông.”
“Di Nhiên, bố...”
Bố ruột còn chưa nói xong, Từ Di Nhiên đã giơ tay ngắt lời ông ta, dùng cả bàn tay hướng về ông Từ một cách tôn trọng: “Đây là bố tôi.”
Không khí bỗng chốc chìm trong âm độ, A Nhĩ là người đầu tiên lên tiếng: “Số cổ phần của ông ta trong công ty không còn bao nhiêu, so với số nợ vợ và con trai cưng ông ta thiếu chúng ta chưa bằng một góc. Chị, hay chặt bớt cánh tay cả nhà ông ta về làm tin đi.”
Từ Di Nhiên bật cười, thái độ hứng thú trước lời đề nghị của A Nhĩ. Bầu không khí vốn đã căng thẳng, A Nhĩ lại châm dầu vào lửa, đến ngay cả bà Từ bình thường có hung dữ đến đâu, khi vào chuyện liên quan đến bố ruột Từ Di Nhiên liền không còn nghĩ ngợi gì được nữa.
Năm đó, bố ruột Từ Di Nhiên mang vinh hoa phú quý đến muốn bù đắp, bị Từ Di Nhiên đâm một dao suýt mất mạng. Hiện tại, ông ta lại mang bộ dạng nhếch nhác đến cầu xin cho vợ con riêng, Từ Di Nhiên còn ung dung ngồi tiếp chuyện đã là một chuyện may mắn.
Bà Từ thở dài khổ tâm, chán nản ôm trán ngồi một góc, ông Từ là người điềm đạm, suy nghĩ kỹ mới góp lời khuyên nhủ: “Di Nhiên, có những chuyện vốn không thể thay đổi, cái cũ không đi cái mới sẽ không đến. Dù sao thì mọi chuyện đã qua, con không vì bố mẹ, vậy hãy vì phúc đức đời sau mà nhẫn nhịn.”
Nghe ông Từ nói, Từ Di Nhiên bất giác xoay đầu nhìn Cố Dã đứng bên cạnh, biểu tình của anh hoàn toàn tán thành ý kiến của ông Từ. Nhìn Cố Dã, Từ Di Nhiên lại nhớ về chuyện trước đó, chỉ vì thù hận che mờ mắt mà hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh.
Từ Di Nhiên lần nữa nhìn sang bố ruột, đối với ông ta thì thái độ vẫn sắt đá: “Được, vì ông có công tạo ra tôi, mạng ông tôi không lấy, nhưng tôi cho các người thời hạn một tuần, tiền trả không đủ, tôi sẽ lấy mạng vợ con ông trả bù.”
Bố ruột Từ Di Nhiên nửa mừng nửa lo, thấy con gái chịu nhân nhượng trở nên kích động, vội đứng bật dậy rối rít nói: “Cảm ơn con, bố nhất định mau chóng kiếm tiền trả cho con.”
Bố ruột Từ Di Nhiên đạt được ý nguyện liền nhanh chóng ra về, vừa bước ra đến cửa tiếng súng bất ngờ vang lên. Ngoại trừ Từ Di Nhiên và A Nhĩ, tất cả đều kinh hãi giật mình xoay đầu, bố ruột cô nằm sấp trên sàn, máu đỏ từ lưng ông ta đổ ra thành vũng.
Bà Từ đứng bật dậy, run rẩy nhìn về phía Từ Di Nhiên, miệng mấp máy chưa kịp nói đã ngất đi vì quá sốc, ông Từ bên cạnh vội vàng đỡ lấy bà gọi tỉnh.
Cố Dã cau chặt mày nhìn bố ruột của Từ Di Nhiên chưa rõ sống chết nằm trên vũng máu, trong lòng không khỏi chấn kinh. Cố Dã xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên, biểu cảm cô rất nhàn hạ, anh khó tin hỏi: “Bà xã, chẳng phải em vừa nói...”
“Ông ta còn khả năng kiếm tiền thay con trai, em giúp ông ta nằm liệt một chỗ, để thằng con trai cưng đó biết điều mà động tay, kẻo giống như ông ta, trở thành một gã tồi ngu dốt.”
Trước thái độ thản nhiên của Từ Di Nhiên, Cố Dã không còn lời nào để nói, không phải vì ác cảm hay kỳ thị, đơn giản chỉ muốn mau chóng thay đổi bản tính nhẫn tâm này của cô.