Trong lúc Cố Dã cùng bố mẹ bận rộn lo chuyện hôn lễ, Từ Di Nhiên sau hai hôm nghỉ ở nhà cũng không chịu nổi mà quay lại sòng bạc làm việc.
Buổi chiều tan làm ở văn phòng Luật, Tu Kiệt hớn hở chạy sang nhà hàng đặt tiệc cưới của Từ Di Nhiên và Cố Dã, không gian bữa tiệc đang được bắt đầu vào giai đoạn trang trí.
Tu Kiệt đến cạnh Cố Dã đang kiểm tra sân khấu, anh ta mong chờ lên tiếng: “Cố Dã, nếu hôm hôn lễ của cậu với Di Nhiên, tôi cầu hôn A Nhĩ, người chiếm spotlight có khi nào là chúng tôi không?”
Cố Dã thản nhiên không hề khó chịu, cũng không có ý phản đối, ngược lại còn nở nụ cười thương xót cho Tu Kiệt, buông lời châm biếm: “Chắc chắn rồi, bởi vì người hôm đó bị mất mặt là anh chứ đâu phải chúng tôi.”
“Cậu có ý gì?” Tu Kiệt khó hiểu hỏi ngược lại.
“Bị từ chối.” Cố Dã để lại ba chữ vô cùng nhẹ nhàng rồi đi đến chỗ khác kiểm tra, tuyệt nhiên không quan tâm tới vẻ mặt ngỡ ngàng pha lẫn phẫn nộ của Tu Kiệt.
Hai tuần trôi qua, hôn lễ được chuẩn bị bước vào giai đoạn cuối, Từ Di Nhiên cũng được nghỉ phép để kết hôn.
Vốn xuất thân đặc biệt, chưa kể danh tiếng trước đây của Từ Di Nhiên là một cô gái thích trêu ghẹo trai nhà lành, Kiều Lục Nghị đối với việc cô em thân thiết này chịu an phận là một chuyện cực kỳ lớn.
Ảnh cưới theo chủ đạo trắng đen thanh lịch, kể cả váy cưới của Từ Di Nhiên cũng là màu đen, vừa phù hợp với tính cách của cô, lại vừa không mất đi phần uy lực.
Ngược lại, vest của Cố Dã theo tông màu trắng, thể hiện sự trưởng thành và ấm áp.
Trước ngày hôn lễ diễn ra, ở nhà Từ Di Nhiên và Cố Dã lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt, A Nhĩ kéo cả Tu Kiệt cùng A Lãng đến trang trí nhà cửa.
Buổi trưa, ông bà Từ vừa mua sắm về nên ghé sang cùng ăn trưa.
Đến khi chuẩn bị vào bàn, bà Từ sau một lúc mải mê nói chuyện với mẹ Cố Dã cũng nhớ đến con gái, bà liền quay sang hỏi Cố Dã: “Di Nhiên đâu con?”
“Cô ấy vẫn còn ngủ ạ.” Cố Dã vừa kéo ghế vừa trả lời.
“Chẳng phải đã nghỉ phép rồi sao? Nó còn thức đêm à?”
“Dạ không, tối qua...” Cố Dã ổn định ngồi vào ghế, nghe bà Từ hỏi đến chỉ thành thật lắc đầu đáp, nói nửa chừng trong lòng anh lập sức có cảm giác không đúng, lời tiếp theo cũng trở nên ngập ngừng: “Tối qua...!tám giờ cô ấy đã ngủ rồi.”
“Thật à?” Bà Từ ngạc nhiên lên giọng, kiểm tra đồng hồ cũng đã gần mười hai giờ trưa, bà khó hiểu nói: “Hồi đó giờ nó đâu có bao giờ ngủ nhiều như vậy.”
Chính Cố Dã cũng nhận ra điều khác thường, từ qua nay anh vẫn luôn nghĩ Từ Di Nhiên hiếm khi có dịp nghỉ ngơi hoàn toàn nên mới ngủ nhiều, nhưng sau khi nghe bà Từ hỏi đến lại khiến anh bất an.
Trong lúc người lớn ăn trưa trước, Cố Dã lên phòng kiểm tra xem Từ Di Nhiên như thế nào.
Vào phòng, Cố Dã đến bên cạnh Từ Di Nhiên đang ngủ quan sát sắc mặt cô, làn da có chút nhợt nhạt xanh xao, ấn đường lại hơi cau nhẹ lại như đang không thoải mái.
Cố Dã lay nhẹ Từ Di Nhiên dậy, cô hé mắt mơ màng, biểu tình dường như cạn kiệt sức lực.
Anh lo lắng không rời mắt khỏi cô, nóng lòng hỏi: “Em có chỗ nào khó chịu không? Hay chúng ta đến bệnh viện?”
“Không có gì.” Từ Di Nhiên uể oải trở người, dùng tay che miệng ngáp một cái, lười biếng nói: “Chỉ là cảm thấy buồn ngủ thôi.”
“Em ngủ mười sáu tiếng rồi, có còn buồn ngủ không?”
Nghe đến con số, Từ Di Nhiên có chút hoảng hốt chính bản thân mình, chưa từng nghĩ sẽ có ngày biến thành con sâu ngủ.
Từ Di Nhiên đưa tay để Cố Dã kéo cô ngồi dậy, xoay cổ cứng đờ, thở ra một hơi mới lên tiếng: “Đi ăn trước đã, em đói.”
Mặt mày Cố Dã vẫn cau nhẹ không yên tâm, mắt lại càng không dám rời khỏi Từ Di Nhiên giây nào.
Đợi Từ Di Nhiên đánh răng rửa mặt xong, Cố Dã cùng cô xuống dưới nhà.
Bà Từ vừa thấy mặt con gái liền cao giọng mắng: “Xem kìa, xem kìa, có đời nào con gái con lứa ngủ đến trưa, để mẹ chồng nấu cơm chờ sẵn như mày hay không?!”
Bà Từ vừa nói xong, mẹ Cố Dã vội vàng nói đỡ cho con dâu: “Có gì đâu, con bé bình thường đi làm đêm, có thời gian ngủ nhiều một chút cũng được mà.”
“Không được, chị làm như vậy là đang dạy hư nó đó, trước đây chị chưa lên nó nạnh chồng, bây giờ quay sang nạnh cả mẹ chồng, người làm mẹ như tôi mặt mũi đâu nhìn chị nữa.”
Thấy bà Từ tỏ vẻ ngại ngùng, mẹ Cố Dã cũng chỉ biết cười khổ, bởi người nên ngại là bà mới đúng, vì mẹ con bà đều phụ thuộc vào tài chính của Từ Di Nhiên.
Cùng lúc, Từ Di Nhiên ngồi xuống ghế, cong môi cười như không, chậm rãi cất tiếng đáp trả: “Mẹ xấu hổ là đúng rồi, nấu cơm, làm việc nhà đều là bố lo, mẹ suốt ngày chỉ tụ tập cùng mấy bà hàng xóm đánh bài nói dóc là hay!”
“Cái con bé này! Mẹ mày cả tuổi thanh xuân vất vả, tao già rồi phải cho tao hưởng thụ cuộc sống chứ!”
Mỗi lần Từ Di Nhiên và bà Từ ở cùng một chỗ thì y như rằng bầu không khí không bao giờ được yên tĩnh.
Hầu hết cũng chỉ là cự qua xỉa lại chuyện đối phương không biết nấu ăn, không biết lo việc nhà, tất cả đều để chồng làm rồi lại mang ra so sánh.
Qua vài phút, bà Từ dần lấy lại sự điềm tĩnh, quan sát bầu không khí kỹ lưỡng mới mở lời nói vào chủ đề chính: “Nhiên, lúc sáng bố mẹ có đến bệnh viện, ông ấy...!cũng muốn...”
Từ Di Nhiên vờ không nghe thấy, chăm chú gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Trong suốt quãng thời gian bố ruột nhập viện điều trị, khi ông ấy phẫu thuật thành công, hay đang tập trị liệu phục hồi, Từ Di Nhiên không hề đến thăm nhưng đều nắm rõ.
Bà Từ sớm đoán được kết quả, lúc nhắc đến chuyện kết hôn của con gái, nghe bố ruột Từ Di Nhiên ngỏ ý muốn tham dự, bà đã không có hy vọng sẽ giúp được ông ấy.
Từ Di Nhiên từ nhỏ đã thiếu đi tình cảm của một người cha, chỉ khi gặp được ông Từ thì cô mới biết gia đình trọn vẹn mang rất nhiều ý nghĩa.
Nỗi hận bố ruột bỏ rơi Từ Di Nhiên và bà Từ trong lòng cô chưa một lần nguôi ngoai, nhưng cô lại không nhẫn tâm đẩy ông ấy vào con đường chết.
Từ Di Nhiên cũng đã sớm nhận ra, ngày xưa vì bà Từ lỡ có cô, gia đình đã nghèo lại càng thêm gánh nặng, bố ruột cô cũng chỉ cạn hy vọng mới tìm cách kiếm thật nhiều tiền trong thời gian ngắn.
Có điều bố ruột Từ Di Nhiên đã sai khi chọn cách kiếm tiền từ phụ nữ giàu có, đến khi quay lại muốn bù đắp cũng chẳng còn cơ hội.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính vì không có cha, chính vì nghèo khổ, chính vì bị người khác ức hiếp xem thường mới có một Từ Di Nhiên mạnh mẽ của hiện tại, được người người kính nể.
Không gian bỗng chìm trong yên lặng, Từ Di Nhiên bất giác hướng ánh mắt về ông Từ, người mà cả đời cô kính trọng và mang ơn.
Ông Từ vẫn điềm tĩnh nhìn Từ Di Nhiên như cách một người cha nhìn con gái, ông khẽ gật nhẹ đầu, một cái chớp mắt đủ để truyền đạt cho cô hiểu, dù cô có hận bố ruột bao nhiêu, ông ấy vẫn là bố của cô.
Cố Dã từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi Từ Di Nhiên, anh nhìn thấu được tâm tư của cô, nhìn thấu được những cảm xúc ẩn giấu thật sự luôn bị chôn vùi trong cô.
Cùng có chung một hoàn cảnh thiếu tình thương của bố, Cố Dã nhìn cách ông Từ đối với Từ Di Nhiên, ông thực hiện lời hứa chăm sóc yêu thương bà Từ, chỉ ra cho cô hướng đi đúng.
Anh liền hiểu ra trên đời này, kể cả khi không có máu mủ vẫn được gọi là tình thân