Trạm xá dưới chân núi lúc về đêm vô cùng yên tĩnh vắng vẻ, xung quanh được bao phủ bởi đồi núi và cây cối, tiếng côn trùng ếch nhái kêu càng khiến không khí thêm vài phần lạnh lẽo.
Hạ Phong nằm một mình trong căn phòng bệnh nhỏ hẹp, hai tên đàn em người nằm ngoài ghế đá hành lang, người nằm ở dưới sàn.
Giữa không gian không một tiếng động bỗng vang lên tiếng bước chân chậm rãi, Hạ Phong vì những ngón tay bị gãy đau nhức không ngủ được.
Trong cơn trằn trọc nghe thấy tiếng chân kỳ lạ, hắn ta giật mình hoảng hốt, đưa ánh mắt e dè nhìn về hướng cửa.
Bóng tối bao trùm toàn bộ không gian, bên ngoài cửa sổ không có một tia sáng nào chiếu vào.
Hạ Phong không ngừng run rẩy, sợ rằng khi kêu cứu sẽ bị chê cười nhát gan nếu tiếng bước chân đó là nghe lầm.
Bên ngoài trạm xá, cảnh vật chìm trong tĩnh lặng, tiếng hét của người đàn ông xé tan bầu không khí vang lên không chỉ một lần.
Sáng sớm nằm trên giường, Từ Di Nhiên cựa người mơ màng hé mắt, buồn ngủ chồm người qua phía mặt tủ đầu giường bên kia lấy điện thoại đang reo ầm ĩ.
Kiểm tra là A Nhĩ gọi đến, Từ Di Nhiên bắt máy, nằm sấp luôn xuống đệm.
Đầu dây bên kia sau khi kết nối liền truyền tới tiếng kích động của A Nhĩ: "Chị, vừa nãy em nhận được tin báo Hạ Phong trong đêm bị bẻ gãy xương sườn và chân phải, bây giờ nhà bọn họ đang rục rịch muốn tìm bằng chứng thưa kiện, kể cả người tung đoạn clip kia."
Nghe A Nhĩ nói, Từ Di Nhiên tỉnh táo hoàn toàn, cô ngồi lên ngay ngắn, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Đêm qua?"
"Phải, nhưng camera ở trạm xá không thu hình được người ra tay.
Em sẽ cho người sắp xếp vụ này, chị với anh rể ở bên ngoài phải cẩn thận, đừng để xảy ra ẩu đả, không tốt cho chị với em bé đâu."
"Được, gặp sau." Từ Di Nhiên nói rồi cúp máy, dáng vẻ bỗng trở nên bần thần.
Tiếng cửa phòng bỗng bật mở, Cố Dã vừa đi tập thể dục buổi sáng về, áo thun xám đã ướt một mảng do mồ hôi.
Từ Di Nhiên trước mặt Cố Dã thu lại dáng vẻ bình thản, trái tim trong lồng ngực đập mạnh liên hồi.
Dù không cần hỏi đến, Từ Di Nhiên cũng có thể chắc chắn Cố Dã đã thay đổi, anh tuyệt đối sẽ không để cô chịu thiệt thòi.
Cố Dã bước gần đến chỗ Từ Di Nhiên, khom người hôn lên môi cô, dịu dàng thỏ thẻ: "Đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng."
Từ Di Nhiên mỉm cười, gật đầu ngoan ngoãn.
Đến khi Từ Di Nhiên cùng Cố Dã rời khỏi phòng đã qua bảy giờ, lúc đi ngang phòng Nhã Tịnh, tình cờ bắt ngay tại trận Lạc Nhân mặt mũi lấm lét cùng cô ta từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu hãnh ngẩng cao đầu của Nhã Tịnh, Từ Di Nhiên đang khoác tay Cố Dã liền cười hắt ra: "Đúng là đi núi có khác, leo núi cả ngày lẫn đêm."
Cố Dã bên cạnh nhịn cười, kéo Từ Di Nhiên rời đi trước.
Ăn sáng xong, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã đi dọc xuống phía chân núi, vào ngôi làng truyền thống nhỏ tham quan.
Lối mòn nhỏ ngoằn ngoèo, hai bên đều là cây cối um tùm, đường đi gập ghềnh nguy hiểm, vào buổi tối càng đáng sợ hơn.
Có điều, khách sạn được dựng ở nơi đắc địa, vừa không quá xa chân núi, vừa có thể nhìn được không gian rộng lớn bên dưới, bầu không khí lại đặc biệt thoáng đãng trong lành.
Cố Dã đi phía trước, tay nắm chặt tay Từ Di Nhiên, cùng bước từng bước cẩn thận xuống dốc.
Từ Di Nhiên trộm nhìn Cố Dã, không rõ vì sao lại có cảm giác mơ hồ giữa người con trai khờ khạo hiền lành và người đàn ông trưởng thành trước mặt cô lúc này.
Xuống được mặt đất bằng phẳng, Từ Di Nhiên lại khoác tay Cố Dã, cùng anh bình yên bước trên con đường đất buổi sáng sớm.
Từng tia nắng xuyên qua kẽ lá, dù rất nhỏ nhưng lại lôi kéo được sự chú ý của Từ Di Nhiên.
Cuộc sống luôn nhuộm màu đen tối của cô, kể từ lúc gặp anh đã được phủ lên tia nắng ấm.
Từ Di Nhiên hít một hơi sâu, khắp nơi đều là hoa thơm cỏ dại, tâm tình trong cô dần khá lên, không nhanh không chậm mở lời hỏi vào vấn đề: "Ông xã, chuyện đêm qua Hạ Phong bị tấn công, là do anh làm đúng không?"
Từng bước chân của Cố Dã vẫn đều đều về phía trước, nét mặt anh vẫn thản nhiên, bình tĩnh đáp: "Phải, là anh."
Từ Di Nhiên không quá ngạc nhiên, chỉ là không giấu được tò mò hỏi tiếp: "Sao anh phải làm vậy?"
Cố Dã bỗng dừng bước, nét ôn nhu trên mặt thoáng chốc trở nên nghiêm nghị, anh chậm rãi xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, kiên định trả lời: "Mặc kệ là ai, mặc kệ đã xảy ra chưa, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, cũng không ai được quyền động vào vợ anh."
Từ Di Nhiên bất giác cong môi cười mãn nguyện, trái tim say đắm, ánh mắt si mê đều hướng về Cố Dã, cô nửa thật nửa đùa hỏi: "Anh không sợ làm hư em sao?"
Cố Dã bỗng cúi người áp mặt sát đến mặt Từ Di Nhiên, trong khoảng cách gần, anh khẽ nở một nụ cười ẩn ý: "Bà xã của anh thông minh như vậy, chỗ nào cần "hư" chắc chắn sẽ không dư thừa."
Từ phía xa trên đoạn dốc, Lạc Nhân cùng Nhã Tịnh hai người hai biểu cảm đứng yên một chỗ quan sát Từ Di Nhiên và Cố Dã.
Nhã Tịnh chợt xoay đầu nhìn Lạc Nhân đang nghiêm mặt, cô chủ động mở lời trước: "Anh thật sự nghĩ Cố Dã là người ra tay đêm qua?"
Lạc Nhân gật nhẹ đầu, ánh mắt không rời khỏi Cố Dã phía xa.
Lúc sáng nhận được tin báo từ đồng nghiệp rằng có người bị tấn công ở gần chỗ này, gia đình nạn nhân lại là kẻ có tiền trong thành phố.
Nay con bọn họ vừa mới đến nơi khác chơi đã bị gây trọng thương, lại bị phát tán clip nhạy cảm, chứng tỏ bọn họ không ngốc đến nỗi không nhận ra, kẻ thù của con trai họ đang có mặt tại ngọn núi này, còn là ở trong khách sạn kinh doanh nhà họ.
Nhã Tịnh vươn tay hít thở không khí, chẳng hề lo lắng nhiều như Lạc Nhân, điềm nhiên cất tiếng hỏi: "Anh đang lo Cố Dã bị điều tra ra sao? Có phải anh quên vợ anh ta là ai rồi không?"
"Nếu bằng chứng được tìm ra, có thể mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng nữa."
"Cố Dã không đơn giản như anh nghĩ."
Nhã Tịnh vừa dứt lời, Lạc Nhân liền xoay đầu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Nhã Tịnh đến một tảng đá phẳng bên sát lối mòn ngồi xuống, chậm rãi phân tích: "Anh nên hiểu một điều, dáng vẻ ấm áp an toàn của Cố Dã chỉ là một lớp vỏ ngụy trang.
Trước đây, khi anh ta chỉ mới mười mấy tuổi đã được giao nhiệm vụ buôn bán số lượng lớn vũ khí hạng nặng, bởi vì con người thật của anh ta khônh giống như những gì chúng ta đang nhìn thấy."
"Di Nhiên biết chuyện này không?" Lạc Nhân trong lúc nôn nóng buộc miệng hỏi, khi thấy thái độ thất vọng đè nén của Nhã Tịnh, trong lòng anh liền dâng lên nỗi hối hận.
Nhã Tịnh vờ như không bận tâm sự lo lắng của Lạc Nhân dành cho Từ Di Nhiên, nhưng biểu cảm khó chịu lại không giấu được.
Im lặng tĩnh tâm một hồi, Nhã Tịnh mới lên tiếng đáp: "Hai người bọn họ, trời sinh một cặp.
Dù không nói thì Từ Di Nhiên đủ tỉnh táo để nhận ra người bên cạnh cô ta như thế nào."
Nói rồi Nhã Tịnh đứng dậy, liếc nhìn dáng vẻ trầm ngâm của Lạc Nhân, trong người sinh ra giận dỗi, cất bước bỏ đi, để lại lời oán trách: "Anh không nói, ai cũng biết Từ Di Nhiên trong lòng anh quan trọng thế nào."