Ra khỏi quán cafe, nước mắt tự động trào khỏi mắt Từ Di Nhiên, cô thẫn thờ như kẻ mất hồn cứ đi thẳng về phía trước không rõ đích đến.
Từ Di Nhiên không bao giờ dám tin chuyện này lại xảy ra với mình, càng không dám tin Cố Dã đối tốt với cô thời gian qua chỉ là giả.
Cố Dã từng nói Từ Di Nhiên cố gắng một năm, vậy mà mới gần một nửa chặng đường anh đã bỏ cuộc mà thay lòng.
Chân Từ Di Nhiên chuẩn bị bước xuống lòng đường xe đang chạy, cơ thể cô bất ngờ bị kéo ngược lại, nằm gọn trong một vòng tay.
Cô bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, cảm giác đau đớn lẫn chua xót tràn ngập.
Từ Di Nhiên còn chưa nói gì, Cố Dã đã bế cô lên chuyển hướng đi về lối cũ dẫn về quán cafe.
Đến xe đậu trước quán, Cố Dã mở cửa ghế phụ đặt Từ Di Nhiên ngồi vào, cúi người tháo đôi giày boot nặng trịch cao mười mấy phân kia ra.
Anh mở hộc phía trước đối diện ghế ngồi, lấy đôi tất mới còn chưa mở vỏ mang vào cho Từ Di Nhiên, đặt chân cô yên vị trong xe.
Trên mặt Từ Di Nhiên không lộ chút biểu cảm nào, cũng không phản kháng lại hành động của Cố Dã, hiện tại chỉ cảm thấy chán nản.
Cố Dã chống tay lên lưng ghế Từ Di Nhiên đang ngồi, người hơi khom về phía cô, nghiêm mặt hỏi: "Em làm sai, anh không được quyền la sao?"
"Tôi làm sai? Tôi đánh tình nhân của anh là sai sao?" Lời nói của Từ Di Nhiên nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự bất mãn.
Đôi mày Cố Dã cau chặt lại, dường như bị Từ Di Nhiên làm cho cạn ngôn, anh chậm rãi lên tiếng: "Tình nhân của anh? Em chỉ mới thấy người ta ngồi nói chuyện với anh, em liền cho đó là tình nhân.
Suốt thời gian qua anh đối với em thế nào, em lại nghi ngờ tình cảm của anh?"
Từ Di Nhiên lạnh lùng nhìn Cố Dã, thái độ hờ hững pha lẫn sự kiêu ngạo khi nắm được điểm yếu của anh: "Vậy tôi hỏi anh, tại sao khi nãy tôi đánh họ, anh lại lớn tiếng với tôi?"
Cố Dã sững sờ vài giây, nét mặt cũng dần dịu lại, không nhanh không chậm chỉ rõ điểm sai của Từ Di Nhiên, không quên mắng cô: "Đừng nói là lớn tiếng, anh đánh em còn được.
Em nhìn lại mình đi, bụng đã lớn như vậy còn đi giày cao, thậm chí giơ cao chân đá tận hai lần.
Em có biết mức độ nguy hiểm cao như thế nào không? Cái thai còn nhỏ có thể không ảnh hưởng nhiều, nhưng cái thai đã lớn thế này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến em.
Trước đó em đã bị động thai, bây giờ lại không cẩn thận, anh lớn tiếng với em là anh sai sao?"
Hiểu ra Cố Dã quát mình không phải vì bênh vực hai cô gái kia, Từ Di Nhiên liền rưng rưng nước mắt cùng khuôn mặt ấm ức.
Cố Dã thu lại dáng vẻ ôn nhu, nhẹ giọng hỏi: "Em nghĩ anh ngoại tình, nên mới giận dữ như vậy sao?"
Từ Di Nhiên im lặng không đáp, ánh mắt hướng xuống sàn xe.
Cố Dã bỗng thở dài một hơi, từ tốn giải thích: "Em có biết, khi nãy em đã đánh người vô tội không? Họ là đồng nghiệp của Tu Kiệt, vì có công việc nên mới hẹn ra bàn bạc.
Vốn định để cho em bất ngờ, nhưng xem ra không được nữa rồi."
Nói xong Cố Dã cài dây an toàn cho Từ Di Nhiên, đóng cửa lại quay về ghế lái.
Từ Di Nhiên dõi mắt theo anh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thấp thỏm không yên.
Trên đường đi, Cố Dã ghé vào một cửa hàng giày bên đường mua một đôi giày lười, đem ra xe mang vào cho Từ Di Nhiên.
Cử chỉ anh vẫn giống như mọi ngày, luôn ân cần nhẹ nhàng, lại nâng niu từng chút một.
Xe dừng lại ở một con phố đi bộ, trên con đường được lót gạch nung, dọc hai bên trước những cửa hàng, quán xá được trồng cây xanh lớn cách nhau vài mét.
Không khí mát mẻ thoáng đãng, người đi chơi qua lại cũng kha khá, địa điểm yên tĩnh, phong cảnh lại nhẹ nhàng hữu tình.
Cố Dã xuống xe, vòng qua mở cửa đưa Từ Di Nhiên xuống, tay trong tay dắt cô đi đến trước cửa một mặt bằng văn phòng đang tu sửa ở đối diện.
Cả hai chỉ đứng bên ngoài xem, bởi bên trong nhiều khói bụi không tốt cho phụ nữ mang thai.
Vừa thấy văn phòng này, Từ Di Nhiên không cần hỏi cũng lập tức đoán ra đây là phòng tranh mà Cố Dã muốn mở, tuy diện tích không lớn nhưng khung cảnh lại rất phù hợp.
Từ Di Nhiên hoài nghi xoay đầu nhìn Cố Dã, trước đó mang boot còn cao xấp xỉ anh, từ khi có thai chỉ mang giày đế bệt, mỗi lần nhìn anh đều phải ngẩng đầu vẫn chưa quen.
Từ Di Nhiên không vui hỏi: “Sao anh không bàn với em cùng làm? Một mình ở bên ngoài tự làm hết mọi chuyện sẽ rất vất vả.”
"Vất vả anh không sợ, chỉ sợ có người nghi ngờ anh, không tin tưởng anh."
Nghe thấy giọng điệu mang theo ý trách móc của Cố Dã, Từ Di Nhiên áy náy nhìn anh, bất đắc dĩ khai báo: "Đều tại anh không nói rõ với em trước, vả lại thời gian gần đây anh rất thường xuyên ra ngoài một mình còn gì.
Vả lại, em cũng vì sợ mất anh nên mới hành xử như vậy, có ai ghen vào mà bình tĩnh được đâu."
Cố Dã bật cười thành tiếng, ôm hai vai Từ Di Nhiên xoay lại đối diện, anh dùng gương mặt nghiêm túc bày tỏ lời thật lòng: “Em vì anh chịu bao nhiêu vất vả, chỉ mỗi chuyện mở văn phòng vốn không so được với những gì em đã làm.
Anh không nói cho em biết vì không muốn em lo lắng, cũng muốn em biết anh có khả năng lo cho em.
Em ghen vì sợ mất anh, anh đương nhiên vui, nhưng anh tuyệt đối không muốn em làm bất kỳ điều gì tổn hại đến bản thân."
Từ Di Nhiên tủm tỉm cười mãn nguyện, vòng tay ôm người anh, hạ mình nhận lỗi: "Em sai rồi, sau này sẽ không tùy tiện như vậy nữa."
Cố Dã mỉm cười, từ ánh mắt đến nét mặt đều ngập tràn sự cưng chiều độc nhất dành cho Từ Di Nhiên.
Qua một lúc, anh bỗng mở lời trầm tư: "Anh quyết định rồi, anh sẽ mở phòng vẽ tranh, sau này không cần em một mình cực khổ, anh sẽ nuôi em và con, còn gia đình hai bên nữa.”
Từ Di Nhiên biết chắc số tiền Cố Dã dạy vẽ tranh sẽ không bằng số tiền cô kiếm được ở sòng bạc, nhưng nhìn thấy anh quyết tâm theo đuổi ước mơ, còn định sẵn trong ước mơ đó có cô và gia đình.
Cô không đành lòng khiến anh nhục chí, đành tươi cười ủng hộ anh: “Vậy sau này...!tất cả đều nhờ anh rồi, ông xã.”
Vừa nói xong Từ Di Nhiên bỗng sực nhớ đến một chuyện, vội vàng lay tay Cố Dã kể anh nghe: “Em nhớ tuần trước có đọc một bài báo, bức tranh trừu tượng về mặt trái xã hội của họa sĩ Addio bán đấu giá được tiền tỉ.
Ông xã, hay sắp tới em mở phòng triển lãm cho anh đấu giá tranh nhé?”
Cố Dã nghe xong bỗng phì cười, anh lắc đầu, dùng lòng bàn tay ép chặt hai má Từ Di Nhiên, từ chối ý tốt của cô: “Chồng em giỏi đến mức đó sao?”
“Chồng em không giỏi thì còn ai giỏi?” Nói xong Từ Di Nhiên còn kèm theo một cái nháy mắt nịnh bợ, vẻ mặt trở nên tâm đắc.
Cố Dã bật cười, vươn tay ôm lấy Từ Di Nhiên vào lòng, trái tim bất giác đập nhanh hơn bình thường, chợt nhớ đến lần đầu gặp lại ở cửa hàng tiện lợi.
Cách Từ Di Nhiên đối với Cố Dã vẫn là sự nhiệt tình, nhưng nụ cười mang theo muộn phiền của cô ngày trước đã được đổi thành nụ cười tự nhiên mang theo niềm vui vẻ tự nguyện nhất.
Nhân duyên có thể do tình cờ.
Nhân quả là luật của cách sống.
Một hạt mưa rơi trên mảnh đất cằn cỗi, lâu dần sẽ thấm sâu vào lòng đất.
Một trái tim lạnh lùng, tình cảm chân thành vẫn sẽ lay chuyển được nó.
Tựa như cách Từ Di Nhiên kiên trì theo đuổi Cố Dã.
Tựa như cách Cố Dã yêu Từ Di Nhiên.