Mịch Mịch vừa ngồi xuống, đã nhanh chóng đi vào chủ đề chính: “Cô Roulia, có phải chỉ cần tôi quyến rũ thành công Hứa Đình, thì những điều cô đã hứa với tôi…”
Roulia chỉ ngón trỏ lên thái dương, ý nói mình nhớ hết tất cả: “Chỉ cần cô thành công phá hoại gia đình của Viên Tiểu Hoa, tôi sẽ giúp cô thoát khỏi hộp đêm, không phải phục vụ cho bất kì gã nào, đồng thời cho cô một số tiền đủ giúp cô sống an nhàn cả đời.”
Mịch Mịch nắm chặt tay Roulia, bộ dạng kiêu sa ban nãy đã chuyển sang cần khẩn đầy tha thiết: “Những gì cô nói là thật đúng không?”
Roulia nhìn Mịch Mịch, ánh mắt đầy kiên định: “Tôi chưa bao giờ biết nói hai lời.
Lần này cô làm việc cho tôi, chỉ có ích chứ không có hại.”
Mịch Mịch nghe Roulia nói vậy, cũng yên tâm phần nào.
Roulia muốn ăn chắc uy tín, liền lấy từ trong chiếc túi LV một xấp tiền đô.
“Xem như đây là tiền tôi bồi dưỡng để cô chuẩn bị mọi thứ đi.
Trong lúc cô làm việc tôi giao, người của tôi sẽ ở bên cạnh hậu thuẫn và giám sát cô.
Còn nữa, Viên Tiểu Hoa là kẻ không có não, và cũng bởi không có não nên chuyện gì cũng dám làm.
Tôi sẽ đảm bảo tính mạng cho cô, nhưng cô cũng phải biết tự cẩn thận.”
Mịch Mịch nhận tiền, trong đầu lóe lên tia độc ác.
Cô cười tà mị: “Cô chủ đừng lo, tôi đã trả qua những chuyện gì mới có thể làm tỷ tỷ của hộp đêm chứ?”
Roulia cười sự thức thời của Mịch Mịch.
Nhanh như vậy đã nhận cô làm cô chủ.
Nhưng dù là gì cũng được, miễn sao cô có thể trả thù mà không hại thêm người vô tội là được.
Mịch Mịch rời đi chưa lâu, Danis liền nhận được một cuộc gọi ngắn của đàn em, sau đó liền báo tin:
“Cô chủ, Tư Không Tà Dương đang cho người điều tra thân phận của cô, còn dùng đến cả xã hội đen để làm việc cho nhanh gọn.
Nghe nói anh ta ra giá, ai tìm được cô và chỗ ở của cô trong ngày hôm nay sẽ được thưởng mười triệu tệ.
Roulia nhếch mép: “Đúng là cậu ấm chịu chơi.”
Nói rồi, cô xách túi đứng dậy, chỉnh trang lại tóc tai và quần áo rồi quay đầu nhìn Danis: “Đi thôi.”
“Đi về sao?”
“Không.
Đi lấy mười triệu tệ.”
—--------------
Tại trường bắn súng thành phố Kinh Long.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
“ phát trúng hồng tâm! Một trăm điểm tròn!”
Người quản lí hô lên, biểu cảm tán dương nhưng cũng không quá bất ngờ.
Khả năng bắn súng của Tư Không Tà Dương từ trước đến nay đều như vậy.
Thật ra những năm trước đó tuy có xuất sắc, cũng không thể tốt như thế này.
Nhưng khoảng ba năm trước, không hiểu vì sao hắn ngày nào cũng chạy đến trường bắn súng, bắn cho đã cử, cho hết cả mười băng đạn mới thôi.
Dần dần hắn điều chỉnh được, mới có thể xuất sắc như thế này.
Tà Dương thả lỏng tay, thở phì một hơi, nhìn tấm bia hình người trước mặt mà liền nhớ đến gương mặt đẹp trai không tì vết của Tư Không Tử Lăng.
Từ ngày Cẩn Ngọc mất tích, hắn luôn khăn khăn cho rằng Tử Lăng đã dùng gương mặt đó để dụ dỗ Cẩn Ngọc.
Hắn tự trách mình không tìm cách git chết anh sớm một chút, như vậy liên hôn gì đó, hẹn ước gì đó cũng là phần của hắn rồi.
Tiếng lộc cộc của giày cao gót va chạm với mặt sàn vang lên, Tà Dương cũng không lấy làm để tâm.
Chỗ hắn bắn súng đã được bao VIP, nhưng chân dài xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.
Chắc là lại có tên quản lý nào đó không biết điều, muốn hắn cho một trận đây mà.
Tà Dương hoàn toàn không để tâm âm thanh bên cạnh, lại giơ tay cầm súng lên, tư thế ngắm bắn vô cùng chuẩn xác.
Nhưng một cảm giác lạnh lẽo của kim loại chợt truyền đến thái dương của hắn.
Toàn thân hắn không di chuyển, chỉ có ánh mắt đảo sang bên cạnh.
Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến cảnh, người mà hắn ngày đêm mong đợi đang chĩa súng vào đầu hắn.
“Đoàng!”.