Roulia thở dài một hơi: “Chuyện trả thù của con đã ngốn của ba không biết bao nhiêu tiền rồi.”
Đầu dây bên kia cười ôn hòa: “Không đáng gì cả.
Tất cả chỉ là con số nhỏ thôi.
Ba chỉ mong có thể bù đắp mọi thứ cho con.
Con gái của Lâm Thanh Long mà phải chịu đựng nhiều uất ức như vậy, ba thật là…”
Đôi mắt Roulia trĩu nặng, chỉ an ủi mấy lời như thường khi rồi liền tìm cách cúp máy.
Cô đưa mắt nhìn những đóa hướng dương tình nhân được Tử lăng gửi tới hằng ngày, chỉ thấy chạnh lòng.
Cô hết lòng tìm kiếm Tư Không Tình, vì điều gì chứ? Con gái tìm mẹ, đúng là chuyện nên làm.
Nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ, cô còn muốn tìm thấy bà ấy để xét nghiệm huyết thống một lần nữa.
Nhưng vô lý thật khi kết quả xét nghiệm của cô và bà đã trùng khớp một lần, cả của cô và Lâm Thanh Long cũng tương tự.
Rốt cuộc cô đang cố không tin vào điều gì chứ? Còn mù quáng tin cô và Tử Lăng còn cơ hội để làm gì?
Danis gấp rút bước vào phòng, chuyện kinh thiên động địa gì đã khiến anh ta quên cả chuyện phải gõ cửa.
Roulia ngó mắt nhìn sang:
“Có chuyện gì vậy?”
Danis thở hổn hển: “Ở một vịnh biển ở Ý, có người nói từng trông thấy người giống chúng ta tìm.
Không có hình chụp, cũng không có camera giám sát ghi lại, chỉ đơn thuần là lời nói miệng của người khác thôi.
Roulia đứng bật dậy: “Cho dù là truyền miệng, cũng phải đi điều tra thử.
Danis, đưa người thân cận nhất của anh sang đó đi, mọi chi phí cứ dùng tài khoản của tôi để thanh toán.”
“Vậy… có cần báo cho ông Lâm không?”
“Tạm thời thì không.”
Danis tỏ vẻ khó hiểu, sau đó lập tức rời đi.
Roulia đặt tay lên ngực, thấy nhịp tim đã nhanh hơn rất nhiều.
Cô từ từ ngồi xuống, cố giữ cho mình điềm tĩnh để thực hiện cho xong kế hoạch trước mắt.
Chuyện mà Mịch Mịch làm, chỉ có thành công, không được thất bại.
—---------------
Hôm sau, đúng kỉ niệm năm ngày cưới của Viên Tiểu Hoa và Hứa Đình, cô ta cố tình đi mua sắm về sớm, ăn mặc thật quyến rũ, còn thuê cả đầu bếp nổi tiếng để nấu sẵn bữa ăn tình cảm giữa hai người bọn họ.
Ngay lúc tâm trạng đang hưng phấn nhất, cuối cùng Hứa Đình cũng trở về.
Viên Tiểu Hoa đóng vai vợ hiền đảm đang, lật đật ra đón chồng.
Có điều khi chiếc ô tô dừng lại, Hứa Đình không chỉ bước xuống xe một mình.
Nhìn thấy cô gái bên cạnh hắn, nụ cười tươi rói trên mặt Viên Tiểu Hoa vụt tắt.
Cô gái bên cạnh Hứa Đình không ai khác chính là Mịch Mịch, vóc dáng nóng bỏng, gương mặt quyến rũ, chỉ để mặt lạnh không cần cười cũng đã ăn đứt dáng vẻ tiểu thư đỏng đảnh thường khiến đàn ông phát chán của Viên Tiểu Hoa.
Viên Tiểu Hoa đờ mặt ra, nói năng lắp bắp: “Ông xã à, đây là…”
“Đây là Mịch Mịch, là đối tác kinh doanh mới của công ty chúng ta.
Cha cô ấy đã đầu tư một khoảng không ít vào công ty đấy, bây giờ có thể gọi cô ấy là cổ đông lớn rồi.”
Hứa Đình thoải mái trả lời, còn quay sang cười với Mịch Mịch.
Nhưng trừ khi Viên Tiểu Hoa bị mù, mới không nhìn thấy cánh tay của Hứa Đình đang quàng qua chiếc eo nhỏ xíu của Mịch Mịch.
Đây là cách đối tác hành xử với nhau à?
“Nhưng… nhưng mà bây giờ trời đã tối rồi, cũng không nên…”
Mịch Mịch vờ yếu đuối: “Giám đốc Hứa, anh thấy không, tôi đã nói rồi, tôi chưa mua được nhà thì vẫn nên về khách sạn mới phải, không nên làm phiền anh như thế này.
Anh xem, vợ anh đã cảm thấy không thoải mái rồi kìa…”
Hứa Đình lập tức trấn an: “Làm gì có! Em đến ở nhà tôi, là vinh hạnh cho hai vợ chồng tôi rồi, vợ tôi làm gì có ý kiến gì được? Nào, mau vào trong đi!”
Hứa Đình vừa nói, vừa ôm eo Mịch Mịch cùng vào trong, thậm chí còn không thèm nhìn Viên Tiểu Hoa lấy một cái.
Công sức ăn diện, trang điểm của cô ta hôm nay, e là đã trở thành công cốc rồi.
||||| Truyện đề cử: Trói Em Mãi Không Buông |||||
Vào đến nhà ăn, Hứa Đình phát hiện mọi thứ đã được bày biện sẵn, có điều là bàn ăn cặp đôi nên chỉ đủ chỗ cho hai người, ngay cả khẩu phần ăn cũng vậy.
Hứa Đình không suy nghĩ nhiều, đã lập tức mời Mịch Mịch ngồi xuống ghế, còn bản thân thì ra ngoài dặn dò Viên Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa, may mà hôm nay em có chuẩn bị sẵn bàn tiệc, vừa hay để anh tiếp đãi Mịch Mịch.
Có điều bàn ăn chỉ có hai chỗ thôi, hôm nay em chịu khó gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc nếu được thì sang nhà bạn ngủ một hôm đi nhé.
Anh muốn Mịch Mịch được thoải mái hết mức có thể.”
“Anh biết bây giờ là mấy giờ không, còn muốn em ra ngoài ngủ nhờ?” - Viên Tiểu Hoa trợn mắt.
Hứa Đình chỉ lạnh nhạt đáp, rồi liền vào trong: “Kinh Long là thành phố không ngủ, em đi bây giờ hay lúc khác cũng đều như nhau.
Anh cũng không ép em đi.
Tự em sắp xếp đi.”
Viên Tiểu Hoa tức đến lộng phổi, nhưng cũng không thể nào gì được.
Cô ta chỉ biết đứng một góc nhìn chồng mình đang cười cười nói nói với người phụ nữ khác mà thôi.
Hứa Đình không ít lần chán cơm thèm phở, nhưng đây là lần đầu tiên Viên Tiểu Hoa cảm nhận được mối đe dọa lớn như vậy.
Nếu chỉ là một ả tiểu tam bình thường, nhất định hắn sẽ mau chóng chán đi, nhưng cô gái tên Mịch Mịch này còn thẳng tay đầu tư vào công ty của hắn một khoảng lớn.
Đánh giá chung, về sắc về tiền, Viên Tiểu Hoa đều thua sạch.
Viên Tiểu Hoa trốn ra ban công, thở mạnh mấy hơi liền để giữ cho mình bình tĩnh.
Coi như cô ta không ngu ngốc đến mức tấn công cổ đông của công ty, cũng không đi ra khỏi nhà cho bọn họ có cơ hội ân ái bên nhau.
Dù chướng tai gai mắt, cô ta cũng phải cố bấu víu nơi này để chứng minh mình mới là nữ chủ nhân của căn nhà.
Roulia đứng trên tầng thượng nhà mình, dùng ống nhòm cầm tay thoải mái quan sát, sớm đã nhìn thấy biểu cảm khó coi của cô ta.
Cô nhếch mép cười hài lòng, dùng số điện thoại ảo gọi vào máy của Viên Tiểu Hoa.
“Alo.
Ai vậy?”
“Cô không biết tôi là ai, còn tôi thì biết cô đang rất đau khổ, vì tiểu tam đến nhà mà mình vẫn không thể làm gì được.”
Viên Tiểu Hoa giận đỏ mặt: “Cô… tại sao cô biết chuyện của tôi?”
Roulia cười nhẹ: “Tại sao à? Tôi thông qua bói toán, biết được thế nào là ác giả ác báo.
Không biết cô có thấy cảnh này quen không nhỉ? Năm đó cô cướp chồng sắp cưới của Vũ Di Giai, có phải cũng thế này không?”
Nói xong, Roulia liền cúp máy, mạnh tay lấy sim ra rồi bẻ gãy, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội phản kháng.
Mặt cô trầm xuống, sắc lạnh như băng:
“Viên Tiểu Hoa, bây giờ mới là bắt đầu thôi.
Thù của Giai Giai, tôi cũng sẽ thay cậu ấy đòi lại cho bằng được.
Trách cô làm ác, mà động phải tôi.”.