Cẩn Ngọc đang trong trạng thái thưởng trà ngắm hoa vô cùng thư giãn, chợt cảm nhận được có người đang đi đến chỗ mình, liền bật chế độ cảnh giác.
Nhưng khi nhìn thấy Tử Lăng rồi, cô lại thở phào một hơi như có niềm tin trước mặt.
Cẩn Ngọc đặt tách trà xuống bàn, vừa mới đứng dậy thì Tử Lăng đã lên tiếng trước:
“Xin lỗi vì đã để cô một mình.”
“Ồ, không có sao.
Tôi vẫn ổn mà.” - Cẩn Ngọc vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc ở cạnh tai, giọng e thẹn.
Tử Lăng gật đầu, lập tức vào chủ đề chính: “Chắc cô chưa ăn trưa đúng không? Chúng ta có thể đi ngay bây giờ.
Nếu cô không bận, tôi sẽ đưa cô đi dạo biển, hoặc đi mua sắm vài món cô thích.”
Dương Thần đứng sau Tử Lăng, hoàn toàn nghe hết lời mời gọi vừa rồi.
Anh nghiến chặt răng, thì thầm: “Giám đốc, hai người lấy nhau rồi, không phải vừa hẹn hò tán tỉnh đâu!”
Cẩn Ngọc vốn thính tai, dù nghe chữ được chữ không nhưng cũng hiểu đại ý câu nói của Dương Thần.
Cô cười gượng, vờ lái sang chủ đề khác: “À… anh đây là…”
“A! Xin tự giới thiệu với thiếu phu nhân, tôi tên là Dương Thần, trợ lý đặc biệt của giám đốc, cũng là cậu chủ Tư Không Tử Lăng.”
Cẩn Ngọc tỏ vẻ bất ngờ, thấy thú vị với hai từ “đặc biệt”: “Trợ lý đặc biệt? Chắc anh cũng phải xuất sắc lắm?”
Dương Thần đưa tay vuốt tóc, cười ha hả, điệu bộ điềm đạm ban đầu cũng bay theo gió biển: “Hà hà! không giấu gì thiếu phu nhân, tôi đã tốt nghiệp loại xuất sắc ngành quản trị văn phòng của đại học British Columbia đấy ạ.”
“Wow!” - Cẩn Ngọc thể hiện sự bất ngờ rõ rệt.
Theo như cô biết, British Columbia là trường đại học luôn đứng trong top trường tốt nhất ở Canada.
Tuy nơi cô từng học xếp thứ nhất, không có nghĩa cô không thán phục tài năng trẻ này.
Trong khi Cẩn Ngọc và Dương Thần lời qua tiếng lại, người đứng giữa câu chuyện này - Tư Không Tử Lăng đã thể hiện sự khó chịu rõ rệt trên gương mặt.
Anh liếc sang Dương Thần, ghìm giọng:
“Thần, nói hơi nhiều đấy.”
Dương Thần còn định nói tiếp, nhưng vừa nghe lời răn đe kia xong thì liền ngậm miệng và thu mình lại, giả vờ như mình chưa từng làm gì nên tội.
Ban nãy anh vừa khôn khéo thoát nạn một lần, nhưng nếu bây giờ còn cố tình gây sự với Tử Lăng thì bị trừ lương cũng không có gì cứu vãn được nữa.Tử Lăng thôi quan tâm đến kẻ phá đám này, lại dồn trọng tâm vào Cẩn Ngọc: “Cô thế nào?”
“Tôi… tôi không nói chuyện với anh ta nữa.” - Cẩn Ngọc bị doạ cho sợ theo.
“Không phải, ý tôi là cô có muốn đi ăn trưa không?”
Cẩn Ngọc ngáo ngơ: “À… ờ… tất nhiên là có ạ.”
Tử Lăng gật đầu, giơ tay ra trước mặt Cẩn Ngọc: “Vậy đi thôi.
Mau đưa tay cô đây.”
Cẩn Ngọc ra vẻ đề phòng: “Anh cần tay tôi để làm gì?”
“Tôi không thích cầm gậy nữa, thích có người dìu đi.” - Tử Lăng không thay đổi chất giọng, nhưng không hiểu sao hai má Cẩn Ngọc lại hơi ửng đỏ nhưng ngại ngùng khi nghe ai đó nói lời đường mật.
Dương Thần nghe vậy liền sáng mắt ra, vội vã muốn nhận công chuộc tội: “Giám đốc, tôi cũng có thể dìu anh.”
“Cút về phòng! Trưa nay tự ăn một mình.”
“Hả… giám…”
Tử Lăng không có thời gian đợi Dương Thần thoát khỏi sự bàng hoàng, anh chủ động nắm tay Cẩn Ngọc như có thể tự xác định được vị trí.
Một tay dò gậy, một tay nắm tay đối phương kéo cô đi.
Cẩn Ngọc nhanh chân đi nhanh theo anh, vừa đi vừa trố mắt: “Anh… anh có thể biết tay tôi ở đâu sao?”
“Đoán thôi, dễ mà.”
“Đoán thế nào?”
Tử Lăng đột ngột dừng chân, giọng hờn trách: “Là cô thích nghe tôi tốn công phân tích, hay là vì cô không tin tưởng tôi?”
Cẩn Ngọc vội vã xua tay: “Không phải! Tôi chỉ thắc mắc thôi.”
“Sau này thắc mắc chuyện gì có ích hơn đi!”
Tử Lăng tiếp tục hờn trách, tuyệt nhiên vẫn nắm tay Cẩn Ngọc cùng đi.
Tử Lăng mím môi, nói thầm đủ nghe: “Sao không hỏi ngày xưa mình học trường gì? Ngày xưa mình cũng học trường top đầu mà…”.