” Hoàng Thượng! Điện hạ tự tay viết tín!” Một gã ám nhãn lệ thuộc vào Ti Hàn Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở trong tẩm cung Tuyên đế Ti Ngự Thiên, hai tay vừa giao ra tín hàm liền nháy mắt biến mất vô ảnh.
Sau khi lấy được phong thư, Ti Ngự Thiên cũng không vội mở ra mà là ngồi ở trên ghế dùng ngón tay không ngừng vuốt ve phong thư , đây là phong thơ Hàn Nguyệt lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm viết cho mình, trước kia nếu không phải phái người truyền lời thì chính là đơn giản nói đôi ba câu, lần này cư nhiên lại đưa tới cho mình một bức thư, làm cho Ti Ngự Thiên lúc này càng thêm tưởng niệm tới người đang nơi phương xa. Qua ước chừng hai khắc, Ti Ngự Thiên mới chậm rãi mở ra phong thư lấy ra thứ bên trong.
Nhìn thư của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nhất thời dừng lại suy nghĩ sâu xa, khi thì nhíu mày khi lại thoải mái cười to. Đứng dậy đi đến một bên tẩm cung dịch chuyển một con sư tử bằng đồng bên góc, tức thì một đạo cửa ngầm chậm rãi mở ra, Ti Ngự Thiên lập tức đi vào, tiếp theo cửa ngầm đóng lại. Đi vào mật thất tràn đầy kỳ trân dị bảo, Ti Ngự Thiên từ trên tường mở ra một cái ám cách tiếp theo đem thư của Hàn Nguyệt đặt ở bên trong, dựa theo ” tình hình thực tế” thì phong thư này có thể nói là bức đầu tiên Nguyệt nhi đưa cho hắn, có lẽ cũng là một phong thư duy nhất, hắn nhất định phải bảo tồn cho tốt. Nhìn thư kia một hồi, Ti Ngự Thiên đóng cửa ám cách, rồi mới đi ra mật thất.
Ngồi lại vào chỗ của mình, Ti Ngự Thiên cầm lấy bút chuẩn bị hồi âm cho Hàn Nguyệt, lúc này thanh âm của một gã ám nhãn xuất hiện ở trong tẩm cung, trên tay cầm theo một phong thư khác: ” Hoàng Thượng, điện hạ cùng thái tử điện hạ phái người đưa tới mật hàm.” nói xong đi ra đem tín hàm giao lên.
Ti Ngự Thiên nhíu mi, rút ra hai phong mật hàm nhìn cẩn thận. Sau khi xem xong, Ti Ngự Thiên thần sắc dị thường ác liệt, tiếp đó hướng ngoài cửa hô: ” Tuyên Lí Mặc Tiếu!”
” Thần Lí Mặc Tiếu khấu kiến Hoàng Thượng!” sau một hồi nhận được mệnh lệnh, Lí Mặc Tiếu lập tức tiến đến trước mặt Ti Ngự Thiên.
” Lí Mặc Tiếu, trẫm mệnh ngươi mang hai ngàn Ngự lâm quân đi đến Lôi Thiên trấn ngay tức khắc, đây là thủ dụ của trẫm, ngươi trực tiếp đến nơi Thượng Quan lão tướng quân điều binh. Phải tránh không cần để lộ ra, sau khi tới Lôi Thiên trấn ngươi phái người bí mật liên hệ với thái tử , đến lúc đó ngươi hết thảy phải nghe theo thái tử điều hành.” Ti Ngự Thiên đem thủ dụ mới vừa viết xong giao cho Lí Mặc Tiếu.
” Thần tuân chỉ!” Lí Mặc Tiếu hai tay tiếp nhận thủ dụ lập tức lui ra ngoài.
Nhớ tới tín của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên khôi phục biểu tình, đề bút chuyên chú bắt đầu hồi âm, Nguyệt nhi đối với tình yêu có một ít nghi vấn, hơn nữa còn thật sự nói cho mình đã xảy ra chuyện gì, giống như bình thường lui tới hoàn toàn tín nhiệm hắn. Cho dù nghe xong người khác giải thích về tình yêu thì cậu nhóc vẫn đang hy vọng mình có thể nói cho y biết như thế nào là tình yêu, người vì sao mà yêu, hắn đương nhiên phải hảo hảo ngẫm lại, cẩn thận hồi âm. Bảo bối của hắn cho dù nằm ở trong lồng ngực người khác, cho dù không chán ghét người khác ôm ấp thì vẫn để lộ ra khát vọng mong muốn sự ấm áp của mình, điều này làm cho hắn cực kỳ cao hứng lại có chút ăn giấm chua, hai người kia tay chân thật đúng là rất nhanh. Bất quá trận chiến tranh đoạt này Ti Ngự Thiên cũng chỉ vừa mới bắt đầu, Nguyệt nhi trước giờ vẫn trong tình trạng đơn độc lại rất tinh khiết và không hiểu biết, với hắn mà nói đã an toàn cũng đồng dạng là nguy hiểm…… nhưng có một thứ có thể xác định chính là, Nguyệt nhi vĩnh viễn đều là Ti Hàn Nguyệt của hắn!
…………..
Đêm khuya, khi mọi người đều đã tiến vào giấc ngủ say, mấy chục bóng đen từ bên trong cửa một tòa nhà lớn chạy đi, nhanh chóng phân tán ra khắp nơi, trong đó đại bộ phận đều hướng đến một chỗ ba tầng lầu nằm ở phía đông bắc mà phi thân.
Một người đang trong trạng thái trầm ngủ đột nhiên mở to mắt, rồi mới chạm mạnh vào cánh tay người bên cạnh.” Thất đệ! Đã xảy ra chuyện gì?” Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương bị động tác của người ở giữa làm bừng tỉnh, khi nhìn thấy người này xuống giường mặc quần áo thì kinh ngạc hỏi, hơn nữa cũng nhanh chóng đứng dậy mặc áo.
“Có người!” mặc xong Ti Hàn Nguyệt nhẹ nhàng đi đến phía trước cửa sổ thăm dò. Ti Lam Hạ và Ti Cẩm Sương chuyên chú nghe một hồi, ánh mắt trở nên sẳng giọng, chậm rãi xuất ra vũ khí hộ thân một người đi đến bên cửa sổ, một người đi đến cạnh cửa lớn. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ, sau đó lầu một xuất hiện ánh sáng, tiếp theo có người gõ cửa: ” Chủ tử, có thích khách! Đang bị người của chúng ta cản lại.” nói xong, cửa bị người đẩy ra, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh vọt tiến vào.
Ti Hàn Nguyệt tùy tay khoác vào áo choàng hướng ra phía ngoài đi đến, những người khác liền theo sát. Đi đến chính sảnh nhìn thấy trong viện ám nhãn đang cùng với mấy chục danh Hắc y nhân triền đấu, từ nơi khác cũng truyền đến thanh âm chém giết cùng tiếng đánh nhau, mơ hồ nghe được có người hô lớn: ” Bảo hộ điện hạ! Bảo hộ điện hạ!”
” Lưu mấy người sống!” Ti Hàn Nguyệt hướng những người đang đánh nhau trầm thanh hạ lệnh, Huyền Ngọc bị lưu lại bảo hộ Ti Hàn Nguyệt, những người khác đều sớm vọt vào trong viện.
Hắc y nhân sau khi nghe được lời nói của Ti Hàn Nguyệt liền phát ra thế công dị thường sắc bén, cũng muốn hướng Ti Hàn Nguyệt công kích tới, nhưng thực lực của ám nhãn lại càng ở trên bọn họ, huống chi còn có Lưu Mộ Dương, Dạ, đám người Vô Phong, những người này căn bản không thể tiếp cận Ti Hàn Nguyệt. Gặp tình thế ám sát vô vọng, Hắc y nhân đánh ra động tác ngầm chuẩn bị rút lui, thế nhưng bọn họ không biết thời điểm bọn họ tiến vào đến viện này thì đã không còn có thể rời đi. Đám Hắc y nhân này có kẻ bị đánh chết có kẻ bị đả thương, những tên khác còn chưa kịp phi thân rời đi đã bị nhóm ám nhãn dùng ám khí đánh nghiêng trên mặt đất, Hắc y nhân bị thương rơi xuống đất nháy mắt đã bị người đá nát xương cốt.
” Điện hạ!” vài đạo thanh âm kinh hô đột nhiên xuất hiện ở Lạc Nguyệt hiên, chỉ thấy đám người Hình Ngao, Nghiêm Tử Phong thần sắc kích động vội vàng chạy lại đây, nhưng vừa tới cự li mười bước cách xa Ti Hàn Nguyệt đã bị vài tên ám nhãn ngăn cản lại.
” Điện hạ! Ngài không có việc gì chứ?” Nghiêm Tử Phong một bên muốn đẩy ra người chắn trước mặt người của mình, một bên lo lắng hỏi.
“Điện hạ! Đêm nay có người tập kích Ngao Tường sơn trang, ta cùng mọi người đều bị đánh lén, may mắn trừ bỏ thị vệ ngoài sơn trang có vài tên chết thì những người khác đều không có trở ngại. Hy vọng điện hạ tha thứ cho sự chậm trễ của chúng ta! Hình Ngao không làm tốt phòng bị, làm điện hạ chấn kinh, thỉnh điện hạ thứ tội!” Hình Ngao sợ hãi quỳ trên mặt đất, dập đầu thỉnh tha.
” Các ngươi đến tột cùng là người phương nào? Cư nhiên dám mưu toan thương tổn điện hạ!” đột nhiên một đạo thanh âm phẫn nộ của nữ truyền đến, chỉ thấy một thân nữ tử vận váy đỏ thẫm một roi quất lên người một gã Hắc y nhân.
” Làm càn! Trước mặt điện hạ lúc này ai cho phép ngươi tùy ý ồn ào!” Ti Cẩm Sương biểu tình lạnh lẽo quát lớn, sắc mặt Hồng Y nháy mắt trở nên tái nhợt, có chút thương tâm nhìn Ti Hàn Nguyệt rồi mới thối lui đến một bên.
“Cung đại nhân thỉnh bớt giận, Hồng Y cũng là lo lắng cho điện hạ mới nhất thời vô phép.” Hà Cố đi lên trước thay Hồng Y nói, rồi mới đi đến bên cạnh một gã Hắc y nhân bắt đầu lật xem, tiếp theo lại xem xét mấy người khác.” Điện hạ!” Hà Cố ngẩng đầu phẫn nộ nói, ” những người này là người của Huyết Độc giáo! Điện hạ người xem, trên cổ tay những người này đều có hình xăm độc trùng của Huyết Độc giáo, thoạt nhìn có vẻ như là Ngũ Độc vật của Huyết Độc giáo phái tới!”
” Huyết Độc giáo thật càn rỡ, cư nhiên dám phái người ám sát điện hạ!” Hình Ngao dị thường phẫn nộ thét lên.
” Không trừ Huyết Độc giáo, Nghiêm Tử Phong ta thề không làm người!” Nghiêm Tử Phong ngoan lệ nhìn đám Hắc y nhân nằm trên mặt đất, hận không thể lập tức đi lên đem những người này rút gân sách(hủy) cốt. (anh thề độc quá, hèn gì linh ứng như vậy….)
” Hà bảo chủ đối với Huyết Độc giáo thật là hiểu biết.” Vô Phong ôn hoà nói một câu, trong mắt hiện lên một tia thị sát, không để ý tới Hà Cố giải thích, Vô Phong nhìn về phía Ti Hàn Nguyệt, ” điện hạ, Hà bảo chủ đều nói những người này là người của Huyết Độc giáo, người xem phải làm sao xử lý đây?”
” Điện hạ, đem những người này rút hết gân , rồi mới đem thịt trên người một đao một đao cắt bỏ, người xem như thế nào? Như vậy cũng là cấp cho ‘ Huyết Độc giáo ’ những người đó một cái cảnh cáo!” Diễm Cơ ở một bên lạnh nhạt đề nghị, những người này một lời một lời đều đem đổ lên đầu Huyết Độc giáo, người của Ngũ Độc vật nơi đó đều có hình xăm này. Màn trình diễn của những người này cũng thật tuyệt, Diễm Cơ trong lòng lạnh lùng trào phúng.
” Huyết, Độc, giáo!” Ti Hàn Nguyệt chậm rãi niệm, lại chậm rãi đi đến trước người một gã Hắc y nhân, ” chủ tử của ngươi và các ngươi đều ngu xuẩn như nhau!” một cái phất tay, Hắc y nhân này kêu thảm thiết một tiếng, sóng vai vừa rồi còn ở trên người hắn lúc này đã bị chém đứt. Mọi người trong viện trừ bỏ người của Ti Hàn Nguyệt thì người bên ngoài lẫn Vô Phong cùng Diễm Cơ đều nháy mắt trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn xuống tay Ti Hàn Nguyệt, người này trên tay không mang đao lại có thể dễ dàng chặt bỏ bả vai một người…… đây là như thế nào làm được ?!
Lại một cái phất tay, một cánh tay khác của Hắc y nhân cũng ly khai thân thể hắn, tiếng kêu thảm thiết mang theo sợ hãi cùng tiếng thở dốc dưới bầu không khí đầy huyết tinh có vẻ càng thêm rõ ràng, cảm giác mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng-> nổi da gà) chậm rãi tràn vào trong lòng một vài người.
Khom người đi xuống, Ti Hàn Nguyệt nắm lấy tóc người này, tháo ra mặt nạ bảo hộ của hắn, mặt nạ bảo hộ hạ xuống mặt đã trở nên dị thường xanh trắng, máu loãng nhè nhẹ theo miệng hắn chảy ra.
” Phương pháp mà Ti Hàn Nguyệt ta đối đãi với địch nhân luôn luôn là hủy diệt hoàn toàn, chủ tử ngươi nếu đã không sợ chết như thế, ta đây liền phụng bồi (dâng tặng), chẳng qua…… chọc giận đến giới hạn của ta thì hắn không đỡ nổi đâu!” lời nói tàn ngược âm lãnh từ trong miệng Ti Hàn Nguyệt giống như từ Diêm La địa phủ truyền ra, thanh âm như ngân trong như bầu trời đã hoàn toàn biến thành đoạt mệnh nhiếp hồn khúc. (khúc hát đoạt mệnh thu hồn)
” Thất… điện hạ!” nghe được thanh âm của Ti Hàn Nguyệt, Ti Lam Hạ thầm kêu một tiếng không ổn, thanh âm của Hàn Nguyệt lúc này cùng thời điểm hắn nói với Đông Nguyệt quốc giống nhau như đúc, nghĩ đến động tác lúc ấy của Hàn Nguyệt, Ti Lam Hạ phi thân tiến lên chuẩn bị ngăn cản . Ngay lúc hắn nâng bước thì một góc kia , “tích!” thanh âm cánh tay xỏ xuyên qua ngực truyền đến, tiếp theo tiếng kêu sợ hãi ” a!” ” trời a” vang tới.
” Điện hạ!” Ti Lam Hạ cầm lấy cánh tay đã đi vào một nửa của Ti Hàn Nguyệt, ôm lấy nửa thân người dị thường lạnh lẻo, Ti Lam Hạ ở bên tai Ti Hàn Nguyệt nhẹ giọng mở miệng, ” điện hạ, những người này cứ giao cho chúng ta trừng trị. Đừng để máu của bọn họ làm tay ngài nhiễm bẩn.” người này ngay cả mùi máu tươi trong thịt đều chịu không nổi thì sao chịu được loại huyết khí nồng đậm này, đã tốn rất nhiều công sức để người này ăn uống mấy ngày nay, hắn không thể lại làm cho vết thương trong lòng người này bị những kẻ đáng chết đó làm cho trỗi dậy.
Cánh tay xuyên qua trong ngực nắm lấy trái tim chưa kịp bóp nát vẫn còn hơi hơi nhảy lên, Ti Hàn Nguyệt một cước đem người đã sắp chết đá ra ngoài, thuận thế rút tay của mình ra, đôi mày dưới đâu mạo (mũ trùm–nửa đêm mà mang mũ trùm?)thật sâu nhăn lại.
” Điện hạ! Nơi này cứ để lại cho đại ca của ta, Cung Vô bồi ngài đi vào.” cảm nhận được Ti Hàn Nguyệt có chút không thoải mái, Ti Cẩm Sương tiến lên khẽ kéo Ti Hàn Nguyệt ra, ” đại ca, nơi này giao cho ngài .” hướng tứ ca nháy mắt một cái, Ti Cẩm Sương ánh mắt trấn an nhìn Ti Hàn Nguyệt.
Lắc lắc máu trên tay, Ti Hàn Nguyệt lãnh sát mở miệng: ” Tìm mấy con cẩu đói, nhốt vào lồng sắt rồi đem những người này bỏ vào. Đem lồng sắt đặt trước cửa Ngao Tường sơn trang, thẳng đến khi những người này bị ăn sạch sẽ mới thôi! Nếu thiếu một người……” Ti Hàn Nguyệt nhìn về phía đám người Hình Ngao, ” các ngươi liền đi vào thế chỗ!” nói xong, Ti Hàn Nguyệt hướng bên trong lâu đi đến.
” Huyền Ngọc, chuẩn bị nước ấm.” Ti Cẩm Sương phân phó Huyền Ngọc một tiếng, bước nhanh theo đi lên.
” Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ?!” Ti Lam Hạ nhìn về phía đám võ lâm nhân sĩ trong viện, biểu tình lạnh lẻo, mà ám nhãn sau khi đợi Ti Hàn Nguyệt rời đi liền bắt đầu thu thập xác đám Hắc y nhân trên mặt đất.
Lưu Mộ Dương cười lạnh nhìn một đám người đang bị dọa đến ngây ngốc, đi đến bên cạnh Ti Lam Hạ: “Cung đại nhân, nơi này đã có ta, điện hạ nên đi nghỉ tạm .”
Ti Lam Hạ gật gật đầu, nhìn Vô Phong liếc mắt một cái: ” Nếu ‘ Huyết Độc giáo ’ bừa bãi như thế, chúng ta liền trước tiên hành động, các ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt, hai ngày sau cử hành ‘ thanh ma đại hội ’, giờ Mùi (h) toàn bộ đi đến Vô Phong nhai diệt trừ Huyết Độc giáo, tróc nã ma đầu Huyết Hạt Vô Phong!” nói xong đi vào Lạc Nguyệt hiên, lưu lại trong viện một đám người tâm tư khác nhau.