Du Hành Giả

chương 54: sigmun (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Làm ơn…

Sigmun chìa tay ra tới trước mặt người phụ nữ. Trông cậu có vẻ đáng thương nên bà cũng móc ra vài xu lẻ đặt vào tay cậu rồi phất tay đuổi cậu đi. Sigmun mừng rỡ, cậu cúi rạp người hô to “Đa tạ”.

- Rốt cục ta không còn là gánh nặng.

Sigmun thở phào nhẹ nhõm. “Thỏ không ăn cỏ gần hang”, đạo lý này được cậu nhóc áp dụng rất tốt. Bất kể cha cậu mang tiếng xấu như thế nào thì cũng không thể ai cũng biết đến ông, càng đừng nói một đứa trẻ quanh năm không ra khỏi nhà như cậu. Thế nên Sigmun chỉ cần rời đi xa nhà mình thì cậu vẫn có thể trở thành một ăn mày giỏi. Hinata nói không sai, cậu thực là có thiên phú trong khoản này, chỉ mất một buổi chiều cậu đã thu hoạch không kém mức trung bình mà Nagato hằng ngày kiếm được.

Nhìn sắc trời dần ngả sang màu đỏ, nhẩm tính quãng đường từ đây về tới hầm khá xa, cậu rảo bước theo đường cũ trở về. Tâm trạng vui vẻ và đầu óc để trên mây làm cậu bé quên mất đường, đến khi nhận ra mình đã lạc thì cậu đã không thể trở về chỗ cũ nữa rồi.

“Làm sao bây giờ?”Sigmun lo lắng, cậu roảnh mắt nhìn chung quanh xem có người nào có vẻ dễ bắt chuyện để hỏi đường. Khi nhìn thấy một ông khất cái như mình đi ngang qua, cậu vội gọi với theo:

- Bác ơi! Làm ơn cho con hỏi…

Người khất cái có nước da vàng ủng bệnh trạng, một chân teo tóp bất thường làm ông phải chống gậy mà đi. Nheo mắt nhìn cậu bé, ông gằn giọng:

- Mày là ai?

Giọng nói có vẻ đay nghiến nên Sigmun vội vội xin lỗi và chạy đến hỏi thăm người khác, nhưng vừa mới xoay người rời đi cậu cảm thấy cổ áo mình bị giật trở về. Bị bất ngờ cậu nhóc ngã ra phía sau ho sặc sụa.

- Tao hỏi mày là ai?

Người khất cái đứng trên một chân và dùng phần cong trên đầu cây gậy móc cổ áo cậu. Vùng vằng một lát cậu bé đứng dậy muốn chạy trốn thì “bốp” một tiếng, cậu bị đánh vào chân và té xuống đường. Người đàn ông từ trên nhìn xuống, đôi mắt âm lãnh ti hí đầy những chất ghèn dơ bẩn. Trong khi Shigure còn đang la oai oái thì lão đã đánh thêm vài gậy vào lưng và chân của nó. Đau càng thêm đau, Sigmun sùi sịt xin tha. Kinh nghiệm ăn đòn của cậu có tác dụng, lão khất cái ngừng tay.

- Mày có biết mày phạm phải lỗi gì không?

Sigmun nguầy nguậy lắc đầu, cậu bé không lí giải được tại sao ông ta lại ra tay đánh mình. Nhưng cơn đau còn đó, cậu liên tục nói “xin lỗi, làm ơn tha thứ cho tôi”. Lão khất cái gật gù, thấy cậu bé có vẻ dễ bảo nên hài lòng.

- Đây là địa bàn của tao, mày đến đây ăn xin mà không xin phép là phạm phải luật cấm. Xem ở mày có vẻ như lần đầu nên tao tha. Bây giờ mày có hai lựa chọn.

- Một, bỏ tất cả chỗ tiền đó lại đây rồi mày đã ở đâu thì cút về chỗ đó.

- Hai, đưa tao bảy phần rồi tìm đại một góc nào ngủ lại, từ rày về sau mày đều phải cúng tao như thế miễn là còn ở đây.

- Tốt lắm, lựa chọn đi.

Lão khất cái bày ra tư thái khệnh khạng nhất có thể, kết hợp với cái xác xấu xí của hắn trông khá là dị hợm. Sigmun run rẩy, cậu không biết phải lựa chọn thế nào. Cậu nhất định phải về với Nagato, nhưng cậu càng không muốn quay về tay trắng. Nhưng nếu ở lại, chút tiền ít ỏi ấy không đủ để cậu no, quan trọng hơn không có chỗ nghỉ ngơi cậu có thể sẽ chết. Đứng giữa hai lựa chọn, rốt cục cậu đưa toàn bộ số tiền kiếm được rồi lủi thủi rời đi.

Trời đã tối, hầu hết các hộ đều đã đóng cửa. Con đường đã tối om om. Tiếng bước chân của cậu vang dội làm Sigmun run lên từng hồi, cậu bé chạy vội qua những đoạn không ánh sáng và cố gắng tìm kiếm bất kì ai có thể giúp đỡ mình.

- Xin hỏi…

- Cút, tao không rảnh.

- Xin hỏi…

- Đi ra chỗ khác.

- Xin hỏi…

- Ta không biết.

Bước chân mỗi lúc một nặng nề hơn. Sigmun đã ngã gục xuống từ khi nào không biết. Trời đêm này không có trăng càng làm cho con đường trở nên tối mịt mùng. Cậu lê lết vào một góc, gặm nhấm sự sợ hãi, cơn đói quấy phá cậu làm bụng kêu lên ọc ạch. “Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?”

- Ồ đứa trẻ đáng thương, nhận lấy này.

Một bà già chống gậy đi ra ngoài cửa thấy Sigmun nằm trong hiên thì ném cho cậu một cái bánh bột. Shigure hốt hoảng bắt lấy, lạy bà mấy tiếng, đợi bà gật gật khép cửa vào trong rồi thì mới loay hoay cắn một miếng. “Ngon quá!” Cậu thầm hô. Dường như ông trời không định bỏ rơi cậu vậy, cậu nghe thấy tiếng gọi của Nagato.

- Sigmun! Là em đấy phải không?

Sigmun tưởng chừng mình đang nằm mơ, hạnh phúc tới quá đột nhiên khi Nagato nắm lấy tay cậu. Cô vuốt ve khuôn mặt cậu nhóc những chỗ tím bầm vì bị tên khất cái đánh.

- Không sao chứ?

- Vâng.

Nagato cười mỉm, nhìn miếng bánh cậu cầm trên tay cô bé ngạc nhiên.

- Là bà cụ bên trong cho đấy! Sigmun tự hào nói.

- Làm thế nào? Không phải lần trước bà ấy đuổi em sao?

Sigmun ngây ngẩn, lúc nãy vì trời tối quá nên cậu nhóc không thấy rõ, ngẫm lại mới thấy bà cụ chính là người đầu tiên cậu nhóc xin ăn. Dĩ nhiên cũng là người đầu tiên từ chối.

- Hẳn là trời tối quá cụ không thấy rõ.

Lúc này mắt Nagato sáng ngời như bắt được vàng. Cô bé ôm choàng lấy cậu.

- Đúng thế! Đúng rồi! Chỉ cần không bị nhận ra là em ăn xin được rồi!

Shigmun lâng lâng hưởng thụ cái ôm ấm áp của cô bé mà không biết rằng một cánh cổng mới cho công cuộc ăn xin vĩ đại của cậu đã được mở ra.

- Hi hi hi…ha ha ha!

Hinata cười khùng khục, Sigmun cảm thấy má mình nóng ran.

- Như thế này… có hơi quá không chị?

Sigmun thấp thỏm hỏi Nagato trong khi cô bé đang trét thứ bùn đen đen lên mặt cậu. Cô bé chau chuốt từng chút một cứ như Michelangelo đang điêu khắc tượng David. Tay và mặt cô nàng cũng đã lấm lem thứ bùn ấy, vừa trét cô lại vừa đăm chiêu suy nghĩ như một nhà nghệ thuật thực thụ.

- Yên lặng nào, em muốn lại bị đánh nữa sao? Cần phải làm kĩ một chút.

Sigmun cảm thấy giữa bị Hinata cười vào mặt và bị lũ côn đồ đánh thì im lặng để Nagato bôi lên mặt là tốt lắm. Một lúc sau Nagato lùi lại vài bước, trên dưới nhìn cậu nhóc một chút rồi gục gặc đầu.

- Được rồi, đội thêm cái mũ này nữa là không ai nhận ra tốt.

Nói rồi cô bé móc ra một cái mũ catket rách bươm không biết lôi từ xó xỉnh nào và tự tay đội cho cậu. Sigmun có chút tò mò ngoại hình mình bây giờ, nhưng trông Hinata cười nhiều như vậy thì hẳn là giống chú hề đi?

- Xuất phát!

Trên con phố sầm uất người buôn bán không ai để ý ba đứa trẻ ăn mày đang nấp trong hẻm nhỏ. Hai trai một gái, bọn chúng đang xì xào nói với nhau chuyện gì đó. Một cô gái thì cứ thúc cùi chỏ lên lưng cậu bé như muốn hối cậu làm gì, còn bé trai khá chần chừ nhưng cuối cùng cùng đi ra.

- Làm ơn…

Sigmun xòe tay với người đầu tiên đi qua nhưng bị từ chối. Có điều cậu không lo lắng ngược lại càng an tâm. Cái nhìn vừa rồi chứng tỏ cậu không bị nhận ra, thất bại khi xin ăn là chuyện thường hơn cơm bữa. Cậu dáo dác nhìn chung quanh và phát hiện mục tiêu mới, một người đàn ông làm đổ hàng ra đường. Cậu hấp tấp chạy lại gần phụ một tay giúp ông xếp lại chỗ đó sao cho những người khác đều nhìn thấy. Người đàn ông khá ngạc nhiên nhưng khi thấy cậu bé chìa tay xin xỏ, ông cũng bất đắc dĩ bốc đại một quả quýt ném cho cậu bé.

Sigmun mừng rơn, hai đứa trẻ trốn trong góc cũng hoan hô. Thế rồi cả ba tản ra khắp địa bàn của mình và làm công việc một ăn mày thực thụ cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Ngày qua ngày Sigmun đều sống như thế, những tưởng rằng mọi thứ sẽ trôi qua thanh thản như vậy với ba người. Nhưng hôm ấy băng ăn mày “địa ngục” có thành viên mới chú định sẽ xáo trộn cuộc đời của họ. Chuyện là ngày trước đó lũ trẻ thu hoạch rất khá, Hinata đánh bạo kéo cả lũ ra ngoài thành chơi. Bất kể thế nào cả đám đều là trẻ con, ngoại trừ Nagato lưỡng lự một chút thì cuối cùng đều là hào hứng đồng ý.

- Nhìn kìa! Nhìn kìa!

Hinata reo lên với hai người, cô bé đang chú ý tới một đứa trẻ tuổi tác không sai biệt với cả ba đang nằm gục ngay lề đường. Sigmun và Nagato cũng ngay lập tức chú ý tới.

- Cậu ta đang bị thương!

- Này cậu gì ơi, có còn nghe được hay không đấy?

Hinata gọi nhưng cậu bé không trả lời, mắt cậu nửa khép nửa hở không tiêu cự, một vết rạch khoảng mười phân kéo dài từ bả vai xuống lưng làm máu chảy ra thấm ướt cả chiếc áo mà nhìn vào là biết ngay trước đó là hàng xa xỉ.

- Trước mang cậu ta về đã. Nagato đề nghị.

- Vâng.

- Hôm nay xem ra không nghỉ ngơi được rồi, hai em đi xin ăn tiếp thôi. Chỉ sợ ngày mai chúng ta có thêm miệng ăn.

- Tốt.

Hai đứa cũng không nói thêm gì, Hinata chạy đi kiếm ăn còn Sigmun thì phụ Nagato mang cậu bé trở về.

- Cậu ta bị sốt rồi, Sigmun, em đem cái khăn này giặt sạch rồi vắt khô đi. Tiện thể cắp mảnh vải hôm nọ em tìm được lại đây.

Sigmun tuy không hiểu nhiều nhưng cậu cũng làm theo lời cô dặn. Cô bắt đầu chăm sóc cho đứa trẻ từ hôm ấy, sau ba ngày sau thì đứa trẻ tỉnh dậy. Tên cậu nhóc là Azure, bằng tuổi Sigmun và ít hơn Nagato một tuổi. Vì bị ngất nên cậu ta rất đói, may mắn cậu nhóc tỉnh dậy trước khi nằm hẳn. Mấy ngày nay Nagato chỉ cho cậu nhóc uống nước, đã chuẩn bị sẵn nên thức ăn đầy đủ. Cậu bé không để ý thứ trong tay là cái gì mà nhét đại vào mồm, nhưng chỉ mấy giây sau đó Azure đã nôn thốc nôn tháo ra.

- Này!

Hinata tức giận.

- Có biết đồ ăn là quý lắm không?

- Đó mà là đồ ăn sao? Cậu tỏ ra tởm lợm hỏi lại.

- Dĩ nhiên rồi, chính là ruột cá được nấu chín đấy. Quý lắm, mỗi ngày chỉ được chừng đó thôi.

Hinata tiếc rẻ nhìn số ruột cá mà cậu bé nhả ra, đương nhiên là đã không ăn được nữa. Azure lắc đầu.

- Kinh quá đi mất. Đem thứ gì khác nuốt được hơn đi.

- Ngươi!

Cô bé nổi bão, cái tên này cứ làm như đó là trách nhiệm của nàng vậy.

- Được rồi Hinata, không phải còn một cái bánh bột nữa sao. Mang lại đây đi.

Nagato bình đạm nói, Shigure chú ý thấy Azure liếc trộm cô, không hiểu sao trong lòng dâng lên địch ý.

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì cả.

- Được rồi.

Hinata ỉu xìu và làm theo lời cô bảo. Azure nhận lấy miếng bánh, tuy rằng vẫn còn khó nuốt với cậu nhưng cũng miễn cưỡng ăn được rồi. Tuy nhiên một chiếc bánh thì không đủ cậu no.

- Còn nữa không?

- Hết rồi.

Hinata hận hận đáp ngắn gọn. Azure lâm vào trầm mặc.

- Ngủ đi, đến mai sẽ lại có.

Nagato nhắc nhở, Azure mặc dù không rõ lắm tình huống nhưng cậu hiểu rằng cô gái trước mắt đây là người to nhất chỗ này. Cậu cũng hiểu rằng chính những người này mới cứu sống chính mình, do dự một lát cậu cũng nằm xuống nghỉ ngơi. Nằm bên cạnh cậu chính là Sigmun rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Những ngày sau ba đứa trẻ làm việc nuôi sống Azure, đến hôm thứ mười thì cậu cũng được Nagato kéo đi làm ăn mày. Thế nhưng Azure đã từng là một quý tộc, cậu không dễ dàng chấp nhận mình phải sống như thế. Ngược lại với Sigmun cậu bé rất không có năng khiếu trong việc này, thường xuyên để lại ấn tượng xấu cho người khác.

Mỗi buổi sáng Sigmun để ý thấy cậu tập thứ gì đó với khúc gỗ, trông rất hay nên Nagato và Hinata đều say mê nhìn. Lúc sau cậu biết được rằng thứ đó gọi là kiếm thuật. Azure kể chuyện rất có duyên, cậu biết rất nhiều thứ mới lạ, Hinata và Nagato vẫn kéo cậu kể cho họ nghe. Sigmun có lần nghe lỏm được cậu ta và Nagato nói chuyện về cuộc sống của những quý tộc, không khỏi ước mơ.

Có một điều kì lạ là sau một tháng khó khăn với việc ăn xin, Azure đã một mình bỏ đi đâu đó. Nagato tưởng rằng cậu lại như Sigmun lúc trước thì rất lo lắng đi tìm. Thế nhưng đến buổi chiều thì cậu ta mang về một đống đồ ăn, tất cả mọi người đều kinh ngạc và mừng rỡ.

Azure đã nói rằng đó là đồ trộm được, Nagato rất phẫn nộ. Cô yêu cầu cậu dừng công việc này và đàng hoàng làm một ăn xin, thế nhưng cậu bé vẫn cứng đầu không nghe. Azure tiếp tục công việc trộm cắp, thỉnh thoảng bị phát hiện nhưng không lần nào bị tóm, lại lúc nào cũng là người đem nhiều đồ ăn nhất về. Đến cuối cùng thì Nagato cũng mặc, Azure thậm chí còn lôi kéo được Hinata làm đệ tử.

Vào một ngày tháng tám nọ, lúc này Nagato đã là mười ba tuổi, trông cô đã có dáng dấp của một mỹ nhân, thường xuyên làm cho hai đứa con trai tơ tưởng. Hinata rất bất mãn vì Azure thường xuyên chảy nước dãi khi Nagato vô tình hớ hênh ngược lại thì vô cảm khi cô bé thực hiện những động tác cô cho là “quyến rũ”. Cũng vào ngày đó Azure lần đầu tiên tổ chức ra cái gọi là “sinh nhật”. Vài cái bánh bột, vài thứ trái cây, khoai, cá… Đó là một bữa sung túc.

- Một,… hai,… ba…Thổi!

- Hoan hô!

Trong căn hầm đã có vẻ chật khi bốn đứa trẻ dần lớn, Nagato vui sướng ước điều ước đầu tiên trong cuộc đời, Sigmun để ý cô đã liếc trộm Azure sau đó.

- Chị ước gì vậy?

- Bí mật.

Nhưng Sigmun biết cô đã nói điều ước của mình với Azure.

Nagato mất ngủ, cô không ngủ được vì phấn khích trong lòng. Nhẹ nhàng leo ra khỏi giường cô muốn ra ngoài đi dạo. Một đêm có trăng, có sao, đường đi rõ như lúc hoàng hôn. Tâm trạng cô bé khá vui nhưng không hiểu sao có điều vướng mắc.

- Con mẹ nó, mày có thấy không? Con hàng đó nhìn đã mắt thật đấy.

- Tao sẽ thủ tiết cả đời nếu được chọc cái vào mồm nó.

- Tụi mày tắc ngay cái tư tưởng đấy đi, nó là quý tộc, cmn quý tộc. Chọc vào là chết đấy!

Một đám binh lính trực ca đêm đi ngang qua, nhưng có vẻ như chúng chẳng quan tâm đến trách nhiệm của mình. “Quý tộc à? Azure đã nói sẽ biến mình thành quý tộc.” Nagato có chút mơ mộng thầm nghĩ. Cô bé đi vòng qua đám binh lính, trông chúng chẳng có gì tốt đẹp cả. Cô nghe tiếng bước chân bọn chúng dừng lại, lại rìm rầm gì đó với nhau nên cô bé bước vội hơn. Không hiểu sao Nagato có chút bất an. Lách vào một ngõ nhỏ, Nagato thở phù nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó cô lập tức căng thẳng lên. Một tên trong số chúng không biết từ lúc nào đã tách ra chặn đoạn đường phía trước cô, Nagato muốn xoay lại thì đã thấy hai tên khác cười dâm tà đứng ở đó.

- Các… các ông muốn làm gì?

Nagato run rấy hỏi. Lớn lên trong những góc tối tăm nhất của Hải Thần Thành, cô bé đã có nghe qua chuyện như vậy. Nhưng Nagato mới mười ba tuổi, cô không có đủ cảnh giác cho những thứ như thế.

- Hà hà, bé con. Ngươi muốn chúng ta làm gì? Đã đi vào trong này rồi thì bé hẳn muốn lắm hả?

- Không…

- Ôi, trông bé thật giống con nhãi lúc chiều, chậc chậc, nếu vận bộ cánh đó vào hẳn bé sẽ không kém nhỉ?

Ba tên đàn ông từ hai đầu xáp lại Nagato, cô bé quá sợ hãi. Nagato chỉ là một đứa con gái chân yêu tay mềm, làm thế nào địch lại nổi. Một tên trong đó bắt lấy tay cô, Nagato vùng vẫy nhưng trước sức mạnh áp đảo cô bé bị hắn túm vào trong lòng.

- Tha…tha cho tôi!

Nagato rưng rức chực khóc nhưng chẳng đả động được bọn chúng. Cô bé bị đẩy xuống đường, chúng xé quần áo cô và nhét chỗ vải vào miệng làm cô bé không thể thét lên được nữa.

Sigmun cảm nhận được Azure rời khỏi giường, rồi cậu cũng phát hiện Nagato đã không nằm bên cạnh mình nữa. Thấy Azure chui ra khỏi hầm được một lúc cậu bé cũng len lén rời đi. “Hai người họ hẹn nhau giờ này ư?” Sigmun cảm thấy lo lắng và bực dọc vô cớ. Azure cách cậu năm mươi bước, Sigmun phát hiện hắn cũng đi vô định thì thở phào nhẹ nhõm. Cậu không đi theo Azure mà một mình đi tìm nàng. Ánh trăng từ từ mờ dần, những ngôi sao đã không còn sáng nhiều như trước nữa, Sigmun nhớ ra bây giờ là tháng tám, ở nơi này là đầu mùa mưa. Thời tiết bây giờ trở rất nhanh, cậu bé cảm thấy lạnh và định quay lại. “Có thể chị ấy đã về rồi.”

- Tha cho tôi.

Giọng nói quen thuộc đến mức dù chỉ là rất nhỏ nhưng Sigmun vẫn nhận ra. “Là chị?”Cậu bé vội vội đi về hướng có tiếng phát ra, đập vào mắt cậu là hình ảnh hai tên đàn ông vây lấy Nagato và cố gắng xé áo nàng ra từng mảnh trong khi cô bé chỉ có thể giãy dụa vô vọng và giữ chặt nơi hiểm yếu của mình. Sigmun định ra ngăn cản nhưng cậu ngừng lại. “Bọn chúng sẽ giết mình, bọn chúng có vũ khí, chúng là người lớn và có hai tên.” Sigmun thấp thỏm. “Làm sao bây giờ?” Đứng giữa sự sợ hãi và quan tâm, cậu é chỉ có thể đờ ra một chỗ. Cậu nuốt nuốt nước bọt nhìn da thịt nàng lộ ra, chân cậu run rẩy nhích lên lại xuống.

- Ồ, lại có con chuột ở đây?

Giọng nói trầm thấp từ sau lưng làm Azure sợ điếng người.

- Mày tốt nhất đứng im ở đó và đừng la lên. Nếu không biết hậu quả.

Hắn dư dứ thứ vũ khí nguy hiểm trong tay và nạt lên với cậu nhóc.

- Xoay lại.

- Vâng.

- Tốt lắm, nhường cho bọn nó tới trước. Ha ha mày may mắn lắm nhóc, lại được nhìn miễn phí như thế. Bây giờ thì mày là đồng phạm rồi đấy, đừng có khai ra với ai.

Tên binh lính cười đê hèn làm Sigmun run rẩy tột độ. Cậu phẫn nộ, sợ hãi, Sigmun nhìn hắn và nhớ đến cha mình. Nỗi ám ảnh từ lâu quay về bủa vây lấy thần trí cậu bé, cậu cứ tưởng rằng mình đã mạnh mẽ lên nhưng Sigmun phát hiện ra mình chỉ là một kẻ đáng thương không hơn. Cậu nhìn thấy Nagato bị đè xuống, tình cảm chân thành hối thúc cậu đến cứu nàng nhưng cơ thể lại không nghe lời. Bất lực, cảm giác tội lỗi như thủy triều len lỏi vào từng tế bào não đến mức cậu không thể gọi nổi tên cô.

- CÚT NGAY!

- BỐP!

Azure lao đến như một con sói, cậu cầm trong tay khúc gỗ và gõ mạnh lên đầu tên đang muốn hôn cô bé. Tên bị đánh lập tức ngã gục xuống chảy máu lênh láng.

- DKM MÀY!

Tên còn lại tức tốc vung kiếm bỏ mặc Nagato đã chỉ còn lại chút mảnh vải trên người. Azure cúi đầu để lưỡi kiếm lướt qua, gậy trong tay cậu di chuyển với tốc độc cực nhanh vào yết hầu của hắn.

- Rắc!

Nhánh cây gãy làm đôi và sương cổ của hắn cũng gập về phía sau. Máu chảy từ ngũ quan ra làm cái xác trông ghê sợ. Azure mặc kệ cậu tiến lên và đỡ lấy cô bé.

- Chị không sao chứ?

Nagato không suy nghĩ được nhiều, trong lúc sợ hãi lại có chỗ dựa cô liền lao vào lòng hắn khóc nức nở.

Một mũi hàn quang từ phía sau đâm tới. Azure không tránh kịp và bị một vết thương ở tay.

- Ngươi!

Lảo đảo bế Nagato lui về sau, cậu thả cô xuống và ôm lấy tay cầm kiếm của mình bằng tay còn lại.

- Azure! Nagato hét lên thống khổ, nước mắt cô rơi lã chã.

- Em không sao.

Cậu ngưng trọng nhìn kẻ địch trước mặt, tên này nguy hiểm hơn hai tên trước nữa. Lúc nãy cậu có thể nhanh chóng dành chiến thắng là vì bất ngờ, còn bây giờ thì cậu là người bị đánh lén hơn nữa lại không có vũ khí trong tay. Mặt hắn vặn vẹo dữ tợn nhìn xác hai đồng bọn.

- Mày đáng chết! Hắn gằn từng chữ.

Nói đoạn hắn vung kiếm trong tay, Azure chật vật tránh đòn. Cậu lăn mình trong khi né một chiêu chém ngang. Mũi kiếm loe lóe hàn mang không ngừng tập kích chỗ yếu hại của cậu. Trên người Azure đã đầy vết thương.

- Azure! Bắt lấy!

Nagato đã bình tĩnh lại, cô nhặt một thanh kiếm trong hai tên và ném cho Azure. Cậu bé may mắn chụp được ngay trước khi không thể tránh được nữa. Choang! Hai món vũ khí va chạm nhau, Azure miễn cưỡng đỡ đòn. Có vũ khí trong tay cậu ngay lập tức hóa thủ thành công. Khả năng của Azure là được huấn luyện chuyên nghiệp, so với tên lính quèn thì tốt hơn nhiều lắm. Choang! Choang! Choang! Phập!

- Chó chết!

Tên lính bỏ chạy sau khi bị chọc một kiếm nhưng Azure không buông tha. Lưỡi kiếm của cậu dính màu xanh mờ mờ rồi như một tia sáng xuyên qua lồng ngực gã. “A!”Hắn ngã xuống, mắt trợn trắng. Azure thở phì phò quay lại với Nagato.

- Azure…

Nagato coi sóc vết thương của cậu mà quên mất cơ thể cô đã bại lộ quá nhiều. Hai người áp sát vào nhau, máu nóng trong người cậu bé làm cậu đê mê. Cậu ôm lấy nàng. “Nagato!””A!”Azure mạnh bạo hôn lên môi cô, mặc cho những phản kháng vô nghĩa của nàng. Cô bé khóc.

- Cút ra Azure!

Sigmun gầm lên giận dữ, cậu ném một quyền lên mặt hắn. Bốp! Azure bị bất ngờ lảo đảo ngã về sau. Sigmun vội đỡ lấy nàng.

- Chị!

Nagato chủ động ôm lấy hắn, Sigmun cảm thấy trong lòng thỏa mãn. Azure lúc này đã tỉnh táo lại, nhìn thấy cảnh tượng ấy hắn giận dữ.

- Đi chết đi Sigmun!

Sigmun không còn nhớ gì về đêm ấy nữa, cuộc sống của cậu lại quay về thời điểm trước khi Azure đến nhưng có thứ gì đó đã thay đổi. Từ ngày đó cậu luôn nghe thấy một âm thanh bắt chuyện với cậu, một âm thanh mà cậu đã quên từ lâu. Hắn liên tục dụ dỗ cậu làm một việc gì đó. Hôm nay hắn đã thành công.

- BỐP!

Sigmun cảm thấy trên mặt đau rát, cậu bị đánh văng đi nhiều mét.

- Cút ra Sigmun!

- Đi chết đi Azure!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio