Chương : Mạt Mạt chi tử.
Vụ án của con trai dì Ngô đã xảy ra cách đây mười lăm năm, năm đó con trai dì Ngô tuổi làm bảo vệ gác cổng ở trường học tư nhân, trong trường có một tập thể học sinh cá biệt lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui, thích làm trái nội quy nhà trường. Lãnh đạo và giáo viên trong trường không hề có biện pháp nào đối phó với nhóm học sinh cá biệt này, bởi vì phần lớn quỹ tài trợ của truờng đều xuất phát từ cha mẹ của đám học sinh hư hỏng đó.
Anh Trương lớn lên cao to lực lưỡng trước đây từng học trong trường thể thao năng khiếu, sau khi vào làm bảo vệ lập tức trở thành mục tiêu hàng đầu của bọn học sinh cá biệt, người cằm đầu đám đó cố ý muốn giáo huấn và thị uy với anh Trương, lại nói tính cách anh Trương ngay thẳng, từng nhiều lần không cho bọn họ cậy cửa vào trường lúc đêm khuya, hai bên phát sinh mấy lần tranh chấp.
Vào một lần đang tranh cãi, người cằm đầu nhóm học sinh cá biệt giơ tay động thủ, sau nhiều lần cảnh cáo không thành anh Trương chỉ đành cầm gậy bảo vệ tự vệ, trong lúc hỗn loạn đập trúng vào đầu một người (anh Lý), hai tiếng sau anh Lý bị đưa đến bệnh viện sau đó tử vong vì xuất huyết trong.
Nói tới đây dì Ngô có chút kích động, mặc dù sự việc đã qua những mười lăm năm nhưng đây vẫn là vết thương lòng không thể nào lành của bà
Tô Mạt Mạt đưa khăn giấy cho dì Ngô: "Dì đừng kích động, ngừng một lát đi."
Dì Ngô nhận khăn giấy lau lau mắt, nói: "Cô gái, con trai tôi bị oan."
Tô Mạt Mạt nghe xong tường thuật cảm thấy anh Trương là thuộc về tự vệ dẫn tới ngộ sát, dựa theo lý luận thì hẳn là sẽ được suy xét giảm nhẹ nhưng bởi vì người bị hại là trẻ vị thành niên án mạng lại xảy ra trong trường học, sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với xã hội...anh Trương bị phán án tử hình, tạm hoãn hai năm.
Nếu dì Ngô nói là sự thật, anh Trương bởi vì vậy mà bị xét án tử hình thì toà án khó tránh hiềm nghi vì phạt quá nặng, nhưng cụ thể thế nào vẫn phải xem hồ sơ mới có thể đưa ra phán đoán bước đầu.
Lãng Tinh Thần nhẹ nói::"Đừng vội kết luận, cô hỏi xem sau đó xảy ra chuyện gì?"
"Dì Ngô, sau đó thế nào? Sau đó có xảy ra chuyện gì không?"
"Toà án vốn đã phán tạm hoãn thi hành án hai năm, con trai tôi trong lúc đó đánh nhau với người khác cho nên...bị tử hình đúng hạn."
"Vậy à..." Tô Mạt Mạt dừng bút trong tay, có chút tiếc nuối nghĩ: Nếu sự tình là như vậy thì phán quyết không có vấn đề.
Trong lúc hoãn thi hành án cũng không thể khắc chế hành vi của mình, có thể nói lên người này không hiểu biết về pháp luật cũng nói lên nhân cách của người này có vấn đề ..
Dì Ngô tựa như hiểu được tâm tư của Tô Mạt Mạt, mười lăm năm qua dì Ngô đã nhìn thấy rất nhiều phản ứng từ chuyện này, bà kích động nắm lấy tay Tô Mạt Mạt, vội nói: "Cô gái, cô nghe tôi nói...con trai tôi thật sự bị oan, sau khi nó qua đời mỗi năm đều báo mộng cho tôi, nó nói nó bị oan, bọn họ thông đồng làm giả khẩu cung! Người kia không phải con trai tôi đánh chết!"
"Dì Ngô, dì đừng kích động..."
Dì Ngô lại quỳ xuống đất, gắt gao nắm chặt tay Tô Mạt Mạt: "Cầu xin cô giúp tôi, hơn bốn mươi tuổi tôi mới sinh ra một đứa con, sau khi nó chết mấy năm thì chồng tôi cũng đi theo nó, con dâu thì bỏ lại con cái chạy đi, cháu tôi từ nhỏ đã có bệnh cần người chăm sóc, tôi lại lớn tuổi sức khoẻ không như trước, tôi chỉ muốn yêu cầu nhà nước bồi thường một khoản, bằng không lúc tôi chết thì còn ai chăm sóc cháu tôi đây!"
Tô Mạt Mạt chưa bao giờ trải qua tình huống này, muốn đỡ dì Ngô đứng lên nhưng lại phát hiện sức lực của dì rất mạnh, dù nàng có ra sức thế nào cũng không đỡ được đối phương
Tường văn phòng làm bằng kính, đồng nghiệp ăn cơm trưa xong quay về đều thấy được cảnh tượng này, Tô Mạt Mạt cả mặt đều nóng.
"Dì đừng như vậy mà, năng lực của tôi có hạn, chuyện này..."
Không đợi Tô Mạt Mạt nói xong, dì Ngô đã muốn dập đầu.
Một giây sau đó Lãng Tinh Thần chiếm lấy [email protected] thể của Tô Mạt Mạt, hai tay kẹp dưới nách dì Ngô, nhấc người dì Ngô lên.
"Dì Ngô, người chết không thể sống lại, tâm tình của dì tôi hiểu nhưng dì cũng đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ là một đứa nhỏ.
"Cô gái..."
"Năm nay tôi mới hơn hai mươi, chịu không nổi một cái dập đầu của dì, dì đừng như vậy ép buộc tôi nếu không tôi sẽ kêu cảnh sát."
Dì Ngô không nghĩ tới mới chỉ trong một cái chớp mắt cô gái dịu dàng trước mặt lại như biến thành người khác, cũng may dì Ngô vẫn có chút kiêng kỵ cảnh sát nên không tiếp tục quỳ xuống.
Lãng Tinh Thần điều khiển thân thể của Tô Mạt Mạt rời khỏi văn phòng của Lý Minh Nghĩa, mặc niệm với Tô Mạt Mạt: "Xin lỗi, tôi trả thân thể lại cho cô."
"Không sao,....tôi cũng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, nếu không có cô chắc tôi đã đồng ý với dì ấy rồi."
Lãng Tinh Thần trả lại quyền khống chế cho Tô Mạt Mạt: "Chuyện này nằm ngoài năng lực của cô, đừng ôm lên người."
"Biết mà, cám ơn."
Ngồi vào bàn làm việc, Tô Mạt Mạt vẫn nhịn không được quay đầu nhìn, dì Ngô đang khóc, khóc đến thương tâm.
Tô Mạt Mạt lại hỏi: "Có thể hỏi cô một chuyện không?"
"Hỏi đi."
"Dì gái này nói dối sao?"
Lãng Tinh Thần trầm mặc vài giây, đáp: "dì ấy không nói dối, nhưng mà....cũng không thể chứng minh con trai dì ấy trong sạch, suy nghĩ của con người rất hay có tính chủ quan, chắc cô cũng hiểu."
"Tôi hiểu,...con trai dì ấy báo mộng cũng là sự thật à?"
"Ừm, nhưng không vì vậy mà có thể chứng minh con trai dì ta bị oan, phá án chỉ nói chứng cứ."
Thấy Tô Mạt Mạt không nói, Lãng Tinh Thần lại nói tiếp: "Trên đời có rất nhiều chuyện bất bình, cô không phải chúa cứu thế không cần cảm thấy tự trách."
Tô Mạt Mạt có chút hâm mộ sự bình tĩnh của Lãng Tinh Thần, trái lại nàng là người rất hay hành xử theo cảm tính, từ nhỏ tới lớn không biết đã có bao nhiêu quyết định vì sự đồng cảm, nhưng Tô Mạt Mạt không phải thuộc túyp người Thánh Mẫu, nàng biết năng lực của mình ra sao, cho dù có nữ quỷ giúp đỡ nàng cũng không dám tự ý đồng ý.
Việc mình làm không được Tô Mạt Mạt sẽ không áp đặt lên người khác.
Lãng Tinh Thần thấy Tô Mạt Mạt tiếp thu lời mình nói, thoáng an tâm.
Nhưng Lãng Tinh Thần mơ hồ cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, bởi vì mây đen trên đỉnh đầu của Tô Mạt Mạt không có dấu hiệu tiêu tan.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, luật sở vào lúc bốn giờ mọi người đã muốn chuẩn bị về nhà, Tô Mạt Mạt nhìn nhìn thời gian, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Dì Ngô vẫn ở bên ngoài văn phòng của Lý Minh Nghĩa chờ đợi, cả buổi chiều Lý Minh Nghĩa cũng không quay lại, Tô Mạt Mạt biết đối phương là muốn trốn tránh, hôm này nhất định sẽ không quay lại.
Tô Mạt Mạt đúng giờ rời khỏi văn phòng, mới vừa xuống lầu một màn thần kỳ lập tức xuất hiện, ba ngày bị kẹt trong thân thể của Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần rốt cuộc cũng thoát ra.
"Ra rồi?!" Tô Mạt Mạt kích động nói.
"Sụyt! Mặc niệm, mặc niệm!"
Tô Mạt Mạt ngượng ngùng cười cười: "kích động quá nên quên mất."
"Sao cô thoát ra được vậy?" Tô Mạt Mạt lại hỏi
"Thuật hợp thể tự giải trừ."
"Là vậy hả."
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp năm giờ."
Lãng Tinh Thần nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ thuật hợp thể nhiều nhất chỉ được tiếng, hết giờ tôi sẽ thoát ra."
Cũng vào tầm giờ này ở thứ sáu tuần trước Lãng Tinh Thần hợp thể với Tô Mạt Mạt, tính toán thời gian thì cũng cỡ ba ngày.
"Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
"Okie."
Rời khỏi cơ thể Tô Mạt Mạt, thuật đọc tâm lại trở thành kỹ năng bị động, hưởng thụ ba ngày yên lặng,thế giới của cô lúc này lại trở về ồn ào, Lãng Tinh Thần có chút không quen
Hai người tán gẫu một đường về nhà, chuyện thứ nhất Tô Mạt Mạt muốn làm là tắm một cái mỹ mãn.
"Tôi đi tắm, cô ngồi chơi chút nha."
"Đi đi, đúng lúc tôi muốn ra ngoài một chuyến." Lãng Tinh Thần liếc nhìn mây đen trên đỉnh đầu của Tô Mạt Mạt: "Kêu cơm hộp, đừng đi ra ngoài."
"Ừm."
Lãng Tinh Thần bay ra khỏi nhà Tô Mạt Mạt, thẳng đến bệnh viện thành phố Sơn Dương.
Dựa theo quy định của Địa Phủ, chỉ cần mặt trời chưa lặn thì trách nhiệm câu hồn ở thành phố Sơn Dương sẽ được âm sai Nhật bộ phụ trách, cho nên giờ này Hách Giải Phóng vẫn còn đang làm việc ở dương gian, bệnh viện thành phố Sơn Dương là nơi có thể dễ dàng tìm được hắn.
Tuy trên người Lãng Tinh Thần có tử mẫu lạc có thể tùy ý triệu hồi Hách Giải Phóng, nhưng việc trước mặt không phải việc khẩn cấp, Lãng Tinh Thần không muốn quấy rầy công việc của Hách Giải Phóng.
Lãng Tinh Thần du đãng một vòng quanh bệnh viện, quả nhiên thấy được Hách Giải Phóng ở ngoại khoa, đợi đối phương câu xong hồn phách Lãng Tinh Thần mới đi lên, nói: "Có thể cho tôi chút thời gian không?"
"Được nha, cô tới sân thượng chờ tôi đi, tôi mang mấy người này đưa đi rồi quay lại tìm cô."
"Không gấp,chờ anh tan làm rồi nói cũng được."
"Mục Dung có việc phải đi, trong khoản thời gian này tôi đều phải làm thay cô ấy."
"Vậy có quấy rầy công việc của anh không?"
"Đâu sao, không có tình huống đặc biệt thì nội trong vòng bảy ngày đưa hồn phách về Địa Phủ là được, cô đi sân thượng chờ tôi đi."
"Được."
Lãng Tinh Thần ở trên sân thượng chờ hơn mười phút, Hách Giải Phóng mặc bạch bào mới xuất hiện bên người.
Hách Giải Phóng dựa vào lan can, bật lửa mồi thuốc: "Lần này cô thức tỉnh loại năng lực gì?"
"Chuyện lần trước cũng may nhờ có anh."
"Không sáo quá."
"Lần này tôi thức tỉnh hai năng lực, quỷ mở mắt và thuật hợp thể."
Nghe vậy Hách Giải Phóng shit một tiếng: "hồn lực của cô cũng quá nghịch thiên rồi, tôi làm quỷ sai nhiều năm như vậy chưa từng thấy ai thức tỉnh một lần hai năng lực!"
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh."
"Nói đi."
"Tôi nhìn thấy trên đỉnh đầu Mạt Mạt có một đám mây đen xoay vòng, anh biết ý nghĩa của nó không?"
"Gặp xui xẻo."
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy đó, nhưng hôm nay phát sinh một chuyện làm tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy..."
Tiếp đó Lãng Tinh Thần nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho Hách Giải Phóng nghe, bao gồm cả huyết quang trên đỉnh đầu của dì Ngô, còn có cả việc con trai dì ấy báo mộng.
Hách Giải Phóng nghe xong nói: "Vận xui của Tô Mạt bắt rất có thể liên quan tới người đàn bà kia."
"Lúc Mạt Mạt tới gần dì ấy thì mây đen trên đỉnh đầu cậu ấy lập tức cuồn cuộn lên, hơn nữa màu sắc cũng đen hơn lúc đầu, tôi lo lắng..."
Hách Giải Phóng đã từng nói với Lãng Tinh Thần: nếu khí vận trên đỉnh đầu biến thành màu đen thì tượng trưng cho tử kiếp...
Vận khí nguyên bản của Tô Mạt Mạt là màu xám xịt, sau khi tiếp xúc với dì Ngô thì mây đen lại biến hoá, tuy biến hoá rất nhỏ nhưng vẫn bị Lãng Tinh Thần nhạy bén phát giác ra.
"Cô muốn tôi tra giúp không?"
"Vậy thì còn gì bằng!"
Hách Giải Phóng lật lòng bàn tay, một quyển sách cổ xưa lơ lửng xuất hiện, Hách Giải Phóng không vội mở ra nhìn nhìn Lãng Tinh Thần, nói: "Địa Phủ quy định nội dung trong Tử bộ không thể để người ngoài biết được, tuy cô đã chết quy tắc không ảnh hưởng nhưng tôi phải nói trước, chuyện tôi nói với cô cô không được nói với ai, nếu không khi bị Địa Phủ trách tội thì...tuổi thọ của người nhìn trộm thiên cơ sẽ bị giảm."
"Tôi hiểu, tôi cam đoan sẽ không nói với bất kỳ ai."
Được Lãng Tinh Thần bảo đảm Hách Giải Phóng mở ra Tử bộ, trong tay Phán Quan có một quyển gọi là Sổ Sinh Tử, bên trong viết mệnh số, ưu khuyết của mỗi một người.
Nếu so sánh thì quyển sổ trong tay âm sai chỉ là hàng hạ đẳng, tên là Tử bộ, bên trong sẽ tự động hiện ra tên người sắp chết, nhân sinh, nguyên nhân chết, thời gian tử vong, địa điểm .
Nếu trong Tử bộ không có tên Tô Mạt Mạt thì có thể chứng minh sắp tới Tô Mạt Mạt chỉ gặp xui xẻo không có nguy hiểm tính mạng.
Ai ngờ khi Hách Giải Phóng nhìn đến Tử bộ thì sắc mặt đại biến, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm tên "Tô Mạt Mạt"
Nguyên nhân cái chết là...
~~~~
Đoán đúng tặng liền c :))))~