Cố Tương cầm quần áo bước vào phòng tắm, hôm qua cô
ngủ trong cửa hàng nên không tắm được, hôm nay lại
đi cả ngày.
Lúc bước ra, cô mặc bộ quần áo của Giang Trì.
Áo phông
của Giang Trà rất dài, cô có thể mặc thay váy.
Sau khi tắm xong, Cố Tương nằm xuống giường, trong
lòng chợt nhớ đến Giang Trì, cô ngủ trong phòng thì anh ngủ ở đâu
Bình thường Giang Trì luôn tập trung làm việc, có đôi khi anh có thể nằm cả đêm trên ghế sofa trong phòng làm việc.
Hiện tại Giang Trì đang ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, dọn phòng dành cho khách quá phiền, anh cũng lười làm.
Giang Trì cầm quyển sách y học nhưng trong đầu luôn vô thức hiện lên dáng vẻ của Cố Tương.
Đối với một người đàn ông đã quen với cuộc sống độc thân, cho dù một người ở phòng ngủ và một người ở phòng khách, nhưng có thêm một người phụ nữ trong nhà vẫn khiến họ cảm thấy có gì đó khác lạ.
...
Giang Trì đặt quyển sách xuống, bắt đầu đi ngủ.
Nhưng hơn hai tiếng sau mà Giang Trì vẫn chưa ngủ được.
Thế này không giống với tính cách cứ hễ đặt mình xuống là ngủ được ngay của anh.
...
Cửa phòng ngủ hé ra một khe hở, Cố Tương đi ra.
Cô đã nhịn rất lâu, đến lúc quá khát nên đành đi uống nước.
Khi đi ra, Cố Tương thấy Giang Trì đang nằm trên ghế sofa, ngọn đèn bàn bên cạnh vẫn chưa tắt.
Ngay khi cô bước ra, đôi mắt sâu thẳm của anh đã rơi vào người cô.
Cố Tương nói: “Tôi ra uống nước.”
Nói xong, cô đi tìm cốc rót nước.
Giang Trì nằm yên không nhúc nhích trên ghế sofa, nhìn cô đi đi lại lại trước mắt trong bộ quần áo của mình.
Giang Trì không có hứng thú với phụ nữ, trong mắt anh, nam và nữ đều giống nhau, tất cả chỉ là bệnh nhân mà thôi.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn Cố Tương đi đi lại lại, có một sợi dây nào đó trong lòng Giang Trì đột ngột đứt đoạn.
...
Sau khi uống nước xong, Cố Tương quay đầu thấy Giang Trì đang nhìn mình chằm chằm, cô nói: “Anh ngủ sớm đi.”
Sau đó cô bước vào phòng ngủ, đóng cửa rồi ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Cố Tương vừa mở mắt đã nhìn thấy Giang Trì đang quay lưng về phía mình, anh đứng trước gương thay quần áo.
Giang Trì đang đeo cà vạt, liếc mắt qua chiếc gương thấy Cố Tương đã tỉnh.
Cố Tương nhanh chóng ngồi dậy và nói: “Chào buổi sáng.”
Giang Trì: “Đợi lát nữa cô hãy chuyển đồ đến đây, trong hai ngày tới cô ở lại đây đi, đợi lúc nào khỏe rồi, cô muốn đi thuê nhà tôi cũng chẳng quan tâm.”
“Hôm nay tôi khỏe rồi.” Cố Tương vừa nói là nhận ra ngay giọng của mình vẫn còn nghèn nghẹt.
Mặc dù đã hết sốt, nhưng cô vẫn chưa khỏi nhanh như vậy được.
Giang Trì đột nhiên bật cười, “Sao vậy, cô không dám chuyển đến sống cùng tôi à? Sợ tôi có ý đồ với cô sao? Yên tâm, ánh mắt của tôi cao lắm.”
“...” Cố Tương không nói nên lời, cô biết anh đang dùng phép khích tướng.
Nhưng người đàn ông này có ý gì? Cô có chỗ nào kém chứ?
Cố Tương nhìn Giang Trì và tỏ ra không hề yếu thế: “Cũng chưa chắc.
Với vóc dáng và ngoại hình của tôi, rất ít người đàn ông có thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ tôi...!Trừ khi...!anh ta không được.”
Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘Anh ta không được’.
Giang Trì: “...”
Không chỉ vậy, Cố Tương còn vừa nói vừa liếc nhìn nửa người dưới của anh, “Anh Giang đã tầm tuổi này rồi mà đến cả một người phụ nữ ở bên cạnh cũng không có...!Anh có chắc phương diện kia của mình vẫn ổn đấy chứ?”
Những năm này lăn lộn ngoài xã hội, Cố Tương đã rèn cho mình một tính cách không chịu thua thiệt.
Đối phương bắt nạt cô thì cô sẽ trả lại gấp đôi.
Người đàn ông xấu xa này chê Cố Tương không hấp dẫn, cô cũng không phải loại hiền lành.
Cô biết đàn ông sợ nhất cái gì nên cố tình nói về cái đó.
Giang Trì đang thắt cà vạt, vì câu nói này mà giật luôn cà vạt ra.
Anh bước đến, nhìn thấy Cố Tương đang chuẩn bị đứng dậy thì đẩy cô xuống giường, “Tôi có được hay không, cô Cố có muốn thử không?”.