Cố Tương cũng không ngủ, tắm rửa xong, cô mở máy tính lên bàn chuyện công việc với Bạch Vĩ một lúc.
Đột nhiên Mạnh Nghiên nhắn tin tới, [Chị, chị đã ngủ chưa?] Cố Tương trả lời: [Có chuyện gì?]
Mạnh Nghiên nói: [Sao chị lại làm mẹ tức giận vậy? Tối nay mẹ chẳng thèm ăn cơm luôn. Chị này, mẹ tốt như vậy, sao chị có thể chọc mẹ tức giận chứ?] “...” Cố Tương sửng sốt một lúc lâu mới nhớ ra ban ngày mẹ có gọi điện thoại đến nhờ cô giúp đỡ.
Cố Tương nói: [Mẹ tức giận liên quan gì đến tôi? Làm sao lại thành tội khiến mẹ giận]
[Mẹ nói thế đấy.] Mạnh Nghiên nói rất hùng hồn, [Chị à, tôi biết bây giờ chị được vào làm dâu nhà giàu rồi, nhưng chị đừng quên, nếu như không có bố tôi, không có mẹ, nếu chị không phải là con của mẹ thì chị cho rằng chị có thể có ngày hôm nay ư?]
Cố Tương nhìn những dòng chữ Mạnh Nghiên gửi tới mà sắp tức đến bật cười, [Tốt thôi! Đã vậy thì tôi không lấy chồng nữa! Cô tự đi mà lấy! Vừa hay trong nhà cũng đang cần giúp đỡ, cô mới là con gái duy nhất của nhà họ Mạnh, cũng nên san sẻ gánh nặng cho bổ chứ nhỉ.
Chờ khi cô lấy Giang Trì rồi, cô lại có hiểu như vậy, cô nhất định sẽ đồng ý bất cứ điều gì mẹ yêu cầu, đúng không?
Có lẽ Mạnh Nghiên không ngờ Cố Tương sẽ nói như vậy.
Bảo cô ta lấy Giang Trà á, cô ta đương nhiên không muốn rồi.
Mạnh Nghiên sợ chọc giận Cố Tương rồi Cố Tương ly hôn thật thì đến lúc đó nhà họ Mạnh xảy ra chuyện, cô ta cũng không còn được làm cô chủ lớn nữa...
Cô ta không muốn thế đâu!
Một lát sau, Mạnh Nghiên mới gửi lại tin nhắn, [Chị, em không có ý đó...!Em chỉ muốn nói mẹ cũng rất yêu thương chị.
Mẹ nhờ chị làm có tỉ việc thì chị cử giúp một chút thôi, chúng ta là người một nhà mà.
Đến lúc chị có chuyện gì, trong nhà cũng sẽ giúp đỡ thôi, chị thấy có đúng không?
[Cô vẫn giỏi làm người tốt quá nhi!] Cố Tương nói: [Chẳng trách mẹ lại thích cô]
[...! Thôi được rồi, tôi không muốn nói với chị nữa.
Chị, dù sao chị cũng nên gọi điện thoại xin lỗi mẹ, dỗ dành mẹ vài cầu đi.] Mạnh Nghiên có cảm giác không dễ khuyên Cố Tương, nên cũng từ bỏ.
Cái tính xấu này của Cố Tương giống y như đúc hòn đá trong hầm cầu ấy, vừa thổi vừa cứng, Mạnh Nghiên đã không chịu nổi được cô từ lâu rồi.
Cố Tương thấy cô ta không tiếp tục làm phiền nữa thì cười thành tiếng.
Thật là...
Có những loại người chỉ biết đứng đầy nói chuyện mà không thấy đau eo.
Đến khi để chính cô ta kết hôn, cô ta lại không muốn, cũng sợ phải hy sinh hạnh phúc của mình vì nhà họ Mạnh.
Giờ thì hay rồi, cô là người kết hôn, vậy mà cô ta còn muốn sai bảo cô nữa.
Cố Tương nhìn số của Mạnh Nghiên mà trong lòng cảm thấy bực bội, thế là cô cho thằng số điện thoại của cô ta vào danh sách đen luôn.
Chỉ có làm thế này mới có thể dập tắt được lửa giận trong lòng cô.
Sáng hôm sau, Cố Tương dậy khá sớm.
Vì chuyện của Mạnh Nghiên mà cô tức quá thức dậy sớm luôn.
Cố Tương mặc bộ quần áo rộng rãi, chân đi giày thể thao, tay cầm điện thoại di động đi ra ngoài chuẩn bị chạy bộ, sau đó sẽ tới cửa hàng.
Nhưng cô phát hiện Giang Trà vẫn chưa đi, anh đang ngồi ăn sáng.
Vẫn là dáng vẻ bắt bẻ, “Món này hơi mặn.”
Di giúp việc tỏ ra áy náy, “Xin lỗi cậu, lần sau tôi sẽ chủ ý.”
Con người của anh đặc biệt hà khắc, ăn cái gì mà hơi mặn một chút cũng không chịu được, nhất định phải vừa miệng cơ.
Nhìn thấy Cố Tương đi ra, di giúp việc chào hỏi: “Mợ chủ, chào buổi sáng.”
Giang Trì cũng ngẩng đầu nhìn về
phía cô.
Tuy cô mặc bộ quần áo khá rộng,
nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được
cô rất gầy.
Cố Tương lên tiếng,
“Chào buổi sáng”
Sau đó tiếng chuông điện thoại bỗng
vang lên.
Là mẹ gọi điện tới, giọng điệu chất
vấn: “Cố Tương, cô cho số của
Mạnh Nghiên vào danh sách đen?”.