Câu nói này của Giang Trì thực ra là đang trực tiếp chất vấn Cố Tương.
Nói thật đi, cô cố ý ghét bỏ anh, phú với anh như thế là vì cái gì?
Chính là vì để anh có thể xa cách với cô, không có hứng thú với cô, để cô có thể nhanh chóng vượt qua ba năm rồi ly hôn.
Kết quả...
Anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao?
Cô phũ với anh như vậy mà anh...!còn ở nơi này cùng cô thảo luận chuyện sinh con!
Cô cong môi cười, giả vờ như mình rất bình tĩnh "Không phải anh Giang đã từng nói, loại phụ nữ không dịu dàng như tôi không có đàn ông nào thích sao?"
"Tôi có nói tôi thích em sao?" Giang Trì nhíu mày.
Cố Tương cố gắng dần xuống cơn xúc động muốn đánh chết tên này, cô đứng lên, nói: "Không có một người phụ nữ nào sẽ sinh con cho người đàn ông mà mình không thích."
Cô cũng không!
Cố Tương cảm thấy không thoải mái khi trò chuyện với Giang Trì về đề tài này, thậm chí trong lòng còn có chút kháng cự.
Vốn dĩ đơn độc ở cùng anh ở bên ngoài đã là giày vò lắm rồi, cho nên hai người đi thẳng về.
Vừa đúng lúc mẹ Giang Trì đi từ trong phòng của bọn họ ra, nhìn thấy hai người, bà nói: "Cố Tương sẽ ở trong căn phòng này nên mẹ bảo người dọn dẹp một chút.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, các con đi ngủ sớm đi."
Nói rồi bà đi luôn.
Cố Tương nhìn theo bóng lưng của bà mà thầm nghĩ, tấm lưng mặc sườn xám của mẹ Giang Trì thật là đẹp.
Bà ấy không còn trẻ nữa, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác bà như một nữ thần.
Ấy vậy mà không ngờ bà ấy lại tự mình đến dọn dẹp phòng cho Cố Tương và Giang Trì.
Cố Tương bước vào cửa và thấy trên bàn có hoa quả, quần áo để thay, mỹ phẩm dưỡng da, dép đi trong nhà, bàn chải đánh răng...!Thậm chí còn có cả máy sấy tóc để dùng sau khi gội đầu xong...
Mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo.
Thật là nhìn không ra một người kiêu ngạo như bà ấy lại tỉ mỉ như vậy, điều này lại làm Cố Tương không khỏi nhớ đến mẹ của mình.
Mẹ của cô cũng tỉ mỉ như thế đối với Mạnh Nghiên, Mạnh Nghiên là kiểu chẳng phải làm gì ở nhà, mỗi ngày về nhà, đến ngay cả việc đi tắm rửa cũng phải để mẹ giục.
Cố Tương thì không được như vậy...!Mẹ rất ít khi nói cô.
Cô ngồi xuống bên cạnh, cầm một quả nhãn và bóc vỏ.
Cô vừa cho quả nhãn đã bóc vỏ vào miệng thì thấy Giang Trì cởi áo khoác.
Chợt nhận ra đây là phòng của Giang Trì, ở đây chỉ có một cái giường.
Vừa rồi ở bên ngoài Cố Tương hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Đêm nay cô sẽ ngủ ở đây, với tính cách của ông nội và mẹ chồng, chắc chắn không thể nào chuẩn bị hai phòng cho bọn họ.
Vậy là bọn họ phải ở cùng một phòng sao?
Giang Trì ném cà vạt lên ghế sô pha, trên người chỉ để lại một chiếc áo sơ mi.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu trắng, chỗ cổ áo cũng tháo hai cúc.
Cố Tương nhìn thấy thế cũng không khỏi chớp chớp hai mắt.
Nhớ tới chuyện Bạch Vi nói anh rất đẹp trai!
Nói tới cũng thấy buồn cười.
Rõ ràng là cô rất ghét tính cách của anh, nhưng, khi nhìn cái gương mặt này lại không thể không thừa nhận là anh đẹp trai thật.
Hơn nữa, người anh không hề có một tí mỡ thừa nào, mặc quần áo vào trong người dong dỏng cân đối...
Tuy nhiên, Cố Tương vẫn chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Lát nữa anh ngủ giường của anh, tôi ngủ ở ghế sô pha."
Cô chịu khổ quen rồi, thế này chưa nhằm nhò gì, ngủ ở trên ghế sô pha cô vẫn có thể chịu đựng được.
Còn Giang Trì vừa nhìn đã biết là loại người không chịu được khổ, để anh ngủ trên ghế sô pha chắc chịu không nổi mất.
Đương nhiên, điểm quan trọng trong câu nói này của Cố Tương là muốn phân rõ giới tuyến với anh.
Giang Trì tháo đồng hồ đeo tay để sang một bên, nghe cô nói vậy, anh thờ ơ nói: "Tôi không có thói quen để người phụ nữ của mình ngủ trên ghế sô pha."Anh không ngẩng đầu, nhưng giọng nói chuyện lại cực kỳ bá đạo.
Cố Tương nghe anh nói mà thoáng sửng sốt, nghĩ thầm, ai là người phụ nữ của anh! Tôi không phải đâu nhé!.