Trên bàn ăn sáng, mẹ Giang Trì thấy Cố Tương cứ luôn ngáp ngắn ngáp dài, Giang Trì mặt mày cau có, bà bèn múc cho Cố Tương một bát cháo đậu đỏ, đặt ở trước mặt cô, "Mẹ tự nấu đấy, các con nếm thử đi."
Cố Tương cố làm mình tỉnh táo, nói: "Con cám ơn mẹ."
Mẹ Giang Trì nói: "Ngủ không ngon thì cơm nước xong xuôi lại về nằm ngủ thêm một lúc nữa đi."
Câu này tất nhiên là nói với Cố Tương.
Giang Trì ăn xong, lát nữa còn phải tới bệnh viện.
Đúng là hiện giờ Cố Tương đang quá buồn ngủ, Giang Trì cảm thấy cô quá ồn ào, thật ra cô cũng ngủ không ngon.
Vì sợ đụng phải anh nên cô bình thường thích nằm lăn lộn trên giường cũng phải giữ nguyên một tư thế ngủ cả đêm.
Cố Tương đáp: "Vâng."
Mẹ Giang Trì quay sang anh, "Hôm nay con có rảnh không?"
Giang Trì nói: "Hôm nay con có ca phẫu thuật rồi."
Thời gian của Giang Trà được sắp xếp kín đặc, rất nhiều người tình nguyện đợi đến khi anh có thời gian, đích thân cầm dao mổ chính thì mới yên tâm.
Mẹ Giang Trì nói: "Hôm nay phải đưa ông đến bệnh viện làm kiểm tra."
Giang Trì: "Khi nào mẹ và ông đi thì gọi cho Thất Phong."
Thất Phong là trợ lý của anh, chuyên môn phụ trách những việc này cho anh.
Bà Giang lại nhìn sang Cố Tương, "Vậy còn con? Có muốn đi cùng ông đến bệnh viện làm kiểm tra không?"
Giang Trì nói ngay: "Cố Tương cũng có việc của cô ấy, cô ấy không đi đâu ạ! Đợi lát nữa ăn sáng xong, cô ấy sẽ đi cùng với con luôn."
Giang Trì biết tính tình Cố Tương không tốt, sợ để cô ở lại sẽ cãi nhau với mẹ, cho nên còn chẳng bằng đưa cô đi luôn cho đỡ phiền phức.
Nhưng Cố Tương lại nói: "Hôm nay con rảnh ạ, có thể đi cùng ông tới bệnh viện." Ông nội lớn tuổi rồi, hiện tại Cố Tương cũng là một thành viên trong nhà họ Giang, là con cháu, đây là việc cô nên làm.
Mặc dù tính tình Cố Tương không được tốt thật, nhưng từ trước tới nay cô chưa bao giờ thoái thác những việc mình nên làm.
Giang Trì nhìn cô: "..."
"Thế lát nữa Cố Tương cũng đi cùng luôn!" Nói đến đây, mẹ Giang Trì đột nhiên tò mò, "À đúng rồi, Cố Tương làm việc gì vậy con?"
Cố Tương đáp: "Con cùng người bạn mở một cửa tiệm bán quần áo ạ."
Giang Trì nói: "Vừa khéo mẹ cũng thích mua sắm quần áo lắm đấy, hai người thật giống nhau."
Mẹ Giang Trì là người cuồng mua sắm.
Mỗi lần bà mua quần áo về, có nhiều món còn chưa thèm cắt mác đã để thẳng vào gầm tủ rồi.
Nghe Giang Trì nói thế, mẹ hừ một tiếng, "Mẹ mua quần áo thì sao? Thằng nhóc thổi này!"
Mẹ Giang Trì quay sang bảo với Cố Tương: "Thế thì hay quá, lúc nào đưa mẹ tới cửa hàng của con nhìn xem."
Cố Tương nói: "Quần áo ở trong cửa hàng của bọn con thường nhắm đến đối tượng sinh viên và các cô gái trẻ ạ."
"..." Mẹ Giang Trì trừng mắt, "Vậy là con cảm thấy mẹ không trẻ à? Hay cho rằng mẹ là một bà già?" Cố Tương nhìn bà trừng mắt với mình mà bất giác cong khóe miệng.
Bởi vì cô phát hiện mẹ Giang Trì nhìn thì có vẻ rất lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra lại rất thân thiết.
Mẹ của Cố Tương gần như không bao giờ tới cửa hàng của cô.
Bà cảm thấy cô mở cửa hàng bán quần áo thật chẳng ra gì, lại còn bán loại quần áo mà bình thường một bà Mạnh như bà ta sẽ chẳng bao giờ thèm nhìn tới.
Vì vậy, từ trước đến nay Cố Tương không bao giờ nói với cho gia đình về chuyện ở trong cửa hàng.
Giang Trì ăn cơm xong bèn đặt bát xuống, thừa dịp mẹ vào bếp, anh nói với Cố Tương: "Tôi đến bệnh viện đây.
Em ngoan một chút, đừng cãi nhau với mẹ tôi."
Cố Tương lườm anh.
Tại sao cô lại muốn cãi nhau với mẹ anh cơ chứ?
Giang Trì thấy cô nhìn mình thì nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thật, thì gọi điện cho Thất Phong."
Anh phát hiện, sau khi mình có thêm một cô vợ, anh cảm thấy giống như có thêm một đứa con gái nữa vậy.
Ngày nào cũng sợ cô ấy gây rắc rối, đánh nhau, gây phiền toái..