Chọn xong quà tặng, Cố Tương chuẩn bị đi ngủ, cô sợ Giang Trì trở về rồi lại chê cô ồn ào nên định ngủ trước.
Khoảng gần mười giờ tối, Giang Trì đột nhiên gọi điện thoại về, "Tối nay tôi không về đâu, em nói với mẹ một tiếng nhé."
"Không về?" Cố Tương hơi ngạc nhiên.
Vừa rồi cô vẫn còn cho là anh sẽ trở về, đang nghĩ chắc đêm nay sẽ lại bị anh làm cho tức chết mất.
Không ngờ anh vậy mà lại đột nhiên không về!
Giang Trì giải thích: "Buổi tối đưa tới một bệnh nhân cần cấp cứu.
Sao thế, tôi không về, em rất thất vọng?"
"Tại sao tôi lại thất vọng?" Cố Tương chịu không nổi tên này.
Giang Trì nói: "Đi ngủ sớm một chút.
Ngủ ngon!"
Cách điện thoại, giọng của anh rất dịu dàng, hình như nghe cũng không đến mức quá đáng ghét.
Cố Tương dựa vào gối đầu, nhìn vào màn hình đã tắt cuộc gọi, đột nhiên cô nhớ tớ nụ hôn lúc ban ngày kia...!Lúc ấy chỉ lo phản kháng, giờ nhớ tới, cô đột nhiên có chút lo lắng không phải mình phản ứng hơi thải quá đấy chứ?
Buổi sáng, Cố Tương buồn đi vệ sinh, lúc cô mở mắt ra phát hiện Giang Trì đã trở về, đang nằm ở bên cạnh cô.
Không biết là anh về lúc nào, tối hôm qua cô ngủ quá say nên không phát giác ra.
Dáng vẻ lúc ngủ của Giang Trì trông đáng yêu hơn nhiều so với thời điểm anh tỉnh.
Cố Tương nhìn anh một lát rồi rón rén đi vào nhà vệ sinh.
Bên ngoài trời đang mưa, cửa sổ đầy những giọt nước, sáng nay thật ẩm ướt.
Cố Tương cũng tỉnh táo hơn một chút, cô đi vệ sinh xong lại bò trở về vị trí của mình.
Phát hiện Giang Trì đã tỉnh và đang nhìn cô.
Cô chủ động lên tiếng trước: "Anh về lúc nào vậy?"
"Hơn năm giờ."
Cố Tương nhìn đồng hồ, thấy giờ mới sáu rưỡi.
Cô dựa vào gối đầu, nói: "Vậy anh ngủ tiếp đi, tôi không làm ồn tới anh đâu."
Cô đoán chắc lúc này anh cũng đang rất buồn ngủ!
Đúng là Giang Trì đang rất buồn ngủ.
Nếu là bình thường, anh sẽ về chung cư nằm nghỉ, nhưng chẳng biết hôm nay nghĩ thế nào mà lại chạy xe một giờ trở về nhà.
Giờ phút này nghe Cố Tương hỏi, anh cũng không ngủ ngay mà duỗi lưng một cái, nói: "Mệt quá."
Cố Tương nhìn anh, "Ngày nào anh cũng khổ cực như vậy sao?" Sáng sớm đi làm, lúc này mới trở về.
Giang Trì: "Thỉnh thoảng công việc lại dồn dập không dứt ra được."
Cố Tương cảm thán: "Mấy người bác sĩ các anh đúng là cực khổ thật.
May mà lúc trước tôi không chọn học y."
Giang Trì nói: "Nếu ai cũng không chọn giống như em, vậy thì thế giới này sẽ không có bác sĩ."
"..." Cố Tương nghe Giang Trì nói thế mà hơi sửng sốt, cô nhìn anh, "Ừ phải."
Mặc dù biết anh hay ăn nói khó nghe, nhưng ở điểm này, Cố Tương cảm thấy mình thực sự không có lập trường phản bác anh.
Nghĩ đến anh cực khổ, lại có trách nhiệm như vậy, cô đột nhiên cảm thấy...!Hình như những khuyết điểm kia của anh cũng không đến nỗi không thể chịu đựng được.
Cô bảo: "Anh mau đi ngủ đi! Đến giờ này chắc anh buồn ngủ lắm rồi."
Giang Trì nói: "Lúc đầu tôi cũng không định về."
Nơi này cách bệnh viện xa hơn rất nhiều so với phòng ở của anh.
Cố Tương thắc mắc: "Vậy sao anh lại về? Anh cứ đi thẳng về chung cư ngủ là được rồi mà."
Lại còn phải chạy về tận đây cơ!
Giang Trì nhìn Cố Tương, trong đôi mắt đen láy cất giấu sự dịu dàng, "Bởi vì muốn gặp em."
Buổi sáng, toàn bộ thế giới đều rất yên tĩnh, giọng nói của anh nhẹ nhàng lại đầy sức hút.
Cố Tương không ngờ anh lại đột ngột nói câu đó!
Lại còn dùng khuôn mặt đẹp trai như vậy để nói nữa chứ, suýt chút nữa đã làm cô bị mê hoặc rồi!
Đàn ông đẹp trai thật đúng là yêu nghiệt mà!
Cố Tương cảm giác mặt mình hơi nóng, nhưng may là cô không bị mắc mưu của anh, "Anh thức đêm nên bị váng đầu à!"
Giang Trì dựa vào gối, anh nhìn đi chỗ khác, thở dài, giọng nghe vừa tủi thân vừa bất đắc dĩ, "Ôi...!nhà người khác cưới vợ về đều là tương thân tương ái, tôi cưới vợ về mà ngay cả hôn một chút cũng không được.".