"Đúng đầy đúng đấy! Chúc mừng Tô Vãn, cậu bây giờ phát đạt rồi, cũng đừng quên đám bạn học cũ chúng tớ nhé!" Cố Tương không thích kiểu nịnh nọt nên chỉ ngồi yên nghe.
Nhưng có vẻ như Tô Vãn cũng không có ý định buông tha cô.
Cô ta cố ý dẫn chủ đề vào cô: "Cố Tương này, cậu cũng nên mau chóng tìm đối tượng đi! Cậu xinh đẹp như vậy, nhất định có thể tìm được đối tượng tốt!"
Những bạn học khác quay ra nhìn Cố Tương, cũng cảm thấy chuyện này thú vị, "Cố Tương à, sao bây giờ mà cậu vẫn còn độc thân vậy! Ánh mắt đừng cao quá, mau mau tìm một người đi!"
Chuyện bị thúc cưới có vẻ rất phổ biến.
Kể cả khi đã kết hôn, dù mình không được hạnh phúc thì cũng vẫn không thể nhìn ở xung quanh có người độc thân, được sống tự do thoải mái hơn mình, cứ muốn kéo người khác cùng xuống nấm mồ hôn nhân với mình.
Cố Tương đã quen với điều này từ lâu rồi.
Giờ phút này đối mặt với sự thúc giục của mọi người, Cố Tương nói: "Tớ kết hôn rồi." Cô vừa dứt lời, mấy người bạn học đã cười ngay, "Cậu nói đùa gì thế! Nếu cậu kết hôn rồi, sao chúng tớ có thể không biết được?"
Cố Tương: ".."
Chẳng lẽ từ khi sinh ra trên trán cô đã viết hai chữ "dân FA" rồi à?
Sao cô nói mình đã kết hôn mà bọn họ lại không tin?
Cố Tương: "Tóm lại thì tớ cũng kết hôn rồi."
Tô Vãn mỉm cười, "Xem chúng ta kìa, ép Cố Tương quá đấy.
Nếu cậu đã kết hôn rồi thì tại sao ngay cả nhẫn cưới cũng không có?"
"..." Câu hỏi này của Tô Vãn khiển Cố Tương bị nghẹn họng.
Nghĩ tới cuộc hôn nhân của mình và Giang Trì, hình như không cần đề cập tới cũng được.
Cô cau có uống một hớp nước, cũng không giải thích nữa.
Tô Vãn tiếp tục: "Nếu cậu có hứng thú, tớ có thể giới thiệu đối tượng cho cậu.
Cậu biết Trương Vĩ không? Hồi còn đi học cậu ta đã từng theo đuổi cậu đấy...!Bây giờ cậu ta đang làm ở ngân hàng, lương lậu cũng khá lắm, một tháng cũng được hơn mười nghìn tệ, cuối năm được thưởng không ít.
Cậu ta tự mua xe mua nhà...!Tớ cảm thấy hai người khá xứng đôi."
"..." Cố Tương nhìn Tô Vãn, nói: "Không cần."
Cô cảm thấy Tô Vãn đúng là có bệnh, cô đã nói là mình kết hôn rồi, vậy mà cô ta còn nhất định phải giới thiệu đối tượng cho cô.
Chẳng lẽ cô cứ phải kéo Giang Trì tới đây thì cô ta mới bằng lòng tin tưởng?
Tô Vãn nhìn Cố Tương, cô ta cười bảo: "Mà cũng phải thôi, ánh mắt của Cố Tương cao lắm, chắc chắn là chướng mắt Trương Vĩ rồi! Nhưng phụ nữ ấy mà, nếu không tranh thủ thời gian kết hôn thì sau này khó lấy chồng lắm! Cho dù có điều kiện tốt, đàn ông người ta vẫn thích gái trẻ hơn..."
"..." Cố Tương nghe Tô Vãn nói chuyện mà chỉ cảm thấy trán mình nổi gân xanh.
Mẹ kiếp, cô mới hơn hai mươi tuổi thôi, làm sao lại bị cô ả chết tiệt này nói giống như cô già lắm vậy? Cuộc sống của cô mới vừa bắt đầu thôi đấy!
Cuối cùng Tô Vãn cũng dùng được cái miệng lại, là do chồng của cô ta gọi đến.
Lúc cô ta gọi điện thoại với chồng, giọng điệu ỏn à ỏn ẻn, "Chồng à, em đang ăn cơm mà? Anh muốn tới đón em? Thôi không cần đầu, tự em về được mà.
Anh bận rộn như vậy không cần phải để ý đến em đầu.
Vâng vâng! Em ăn xong sẽ đến tìm anh."
Cố Tương dị ứng nhất là loại phụ nữ ỏn ẻn như thế này, cô có cảm giác đồ ăn ở trong bát mất hết cả ngon!
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, sau đó đi xem con gái vừa đầy tháng của Hà Giai Mai người tụ tập nói chuyện với nhau mấy tiếng, Cố Tương và Bạch Vi mới ra ngoài.
Bạch Vi nói ở bên cạnh khách sạn này có tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng nên Cố Tương đi cùng cô ấy.
Nhưng khi họ vừa bước ra sảnh lớn của khách sạn, Bạch Vi lại chỉ tay vào một người đàn ông mặc sơ mi trắng, áo vest đen đang đứng ở trước cửa thang máy, cô ấy nói: "A, cậu nhìn kìa, đó chẳng phải là chồng của cậu sao?"
Cố Tương ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đúng là Giang Trì thật! Đứng bên cạnh anh là Viện trưởng của bệnh viện bọn họ, lúc đưa ông nội đến bệnh viện, Cố Tương đã gặp rồi.
Buổi sáng lúc cô ra cửa, Giang Trì vẫn còn đang ngủ, không ngờ bây giờ đã chạy đến khách sạn rồi!.