Du Long Tùy Nguyệt

quyển 3 chương 108: nhất ngôn nan tẫn a (một lời khó nói hết a)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Long Lâu Các là một tửu lâu khá đặt biệt ở Tùng Giang phủ, tửu lâu này truyền thụ qua nhiều đời, đã mở tại Tùng Giang phủ mấy trăm năm, chưởng quỹ họ Long. Bên trong Long Lâu Các này, rượu là rượu ngon thức ăn là món ngon, đều là công thức nấu ăn mấy trăm năm, ở miền khác căn bản không thể nếm qua, chỉ là chưởng quỹ này có một sở thích quái gở, chỉ chào đón người luyện võ, người không công phu không cho vào, hơn nữa có công phu hay không công phu cũng không phải khách nhân tự nhận, mà là lão bản Long Thiên Sơn đánh giá.

Long Thiên Sơn này là một võ si (người si mê võ thuật), thích nhất là so chiêu với người khác, lợi hại thì đến tửu lâu ăn miễn phí, khoản đãi bằng rượu ngon món ngon, những kẻ công phu không tốt mà hắn không thích thì cút đi, ngay cả ngưỡng cửa cũng không cho ngươi bước qua một bước.

Người này là bạn cũ của ngũ thử Hãm Không đảo, đặc biệt rất yêu thích Bạch Ngọc Đường, cho nên ngũ thử và bằng hữu của ngũ thử tiến vào Long Lâu Các đều không cần đánh một trận nào với Long Thiên Sơn.

.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ rời khỏi Hãm Không đảo, đi tới Long Lâu Các tại Tùng Giang phủ, ngồi thuyền một chuyến còn hơi mệt mỏi, Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Hôm nay đến Tùng Giang phủ hai chuyến, tại sao lại phải đến Long Lâu Các ăn chứ?”

“Có người nói lão bản của Long Lâu Các biết rất rõ những chuyện xảy ra ở vùng Tùng Giang phủ.” Triệu Phổ nói, “Đại khái có thể hỏi thăm hắn về đầu mối của vụ án năm đó?”

“Nga.” Công Tôn gật đầu, lại lén quan sát Triệu Phổ, chỉ thấy hắn thần tình tự nhiên, tựa hồ đã quên chuyện không hài lòng vừa nãy, Công Tôn cũng yên lòng.

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, gương mặt hướng về phía sau Triệu Phổ và Công Tôn, đột nhiên hỏi, “Phụ thân, tại sao những người đó luôn đi theo chúng ta nha?”

“Ân?” Công Tôn hoàn toàn không chú ý, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không thấy có ai theo dõi, bèn hỏi, “Nơi nào có người?”

“Di?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Vừa nãy nhìn thấy nga.”

“Người như thế nào?” Công Tôn hỏi.

“Không biết nha, cẩn thận từng li từng tí.” Tiểu Tứ Tử nói, vươn tay chỉ qua, “Ở đó!”

Công Tôn quay phắt đầu lại, quả nhiên, có hai người lén lút thoáng cái lánh vào trong ngõ nhỏ.

“Ân?” Công Tôn nhíu mày.

Triệu Phổ cười một tiếng, nói với Công Tôn, “Đừng động bọn họ.”

“Nga,” Công Tôn gật đầu, nghĩ kỹ năng theo dõi của mấy người này hơi tồi, vậy mà lại để Tiểu Tứ Tử phát hiện.

.

Cửa Long Lâu Các, Long Thiên Sơn đứng ngay bên quầy.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã tới, ngồi tại nhã gian.

Hôm nay Long Thiên Sơn rất hưng phấn, lúc trước bởi vì thủy quân nhất dịch, nghe nói Triệu Phổ dẫn đầu Triệu gia quân ở Hãm Không đảo, còn có Bao Chửng và Triển Chiêu, lại phi thường vui vẻ. Triệu Phổ và Triển Chiêu đều là nhân vật mà hắn hướng tới đã lâu, cho nên đặc biệt gửi thiếp mời cho Bạch Ngọc Đường, nói là mời hắn tới uống rượu.

Bạch Ngọc Đường thấy thiếp mời của Long Thiên Sơn, đã nghĩ bọn họ đời đời đều cư trú ở nơi đó, hẳn là vô cùng quen thuộc với vùng này, vừa lúc hỏi một chút về vụ án loạn táng cương (bãi tha ma) kia, liền cùng Triển Chiêu tới đây.

Long Thiên Sơn vừa so vài chiêu với Triển Chiêu, tinh thần đại chấn, nghe nói một lát Triệu Phổ cũng tới, bèn cố ý ở lại chờ cửa, nhón chân ngóng trông hôi mắt Tu La đó sớm hiện thân, trong lòng suy đoán, đến tột cùng là anh hùng khí khái như thế nào a?

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, cũng có nhiều người tới, Long Thiên Sơn so chiêu với từng người, tuy rằng công phu cũng không tệ, dáng vẻ quái dị trông như người trong võ lâm, nhưng cũng không phải là Triệu Phổ.

Long Thiên Sơn sốt ruột cực kỳ a, lòng như lửa đốt, hắn đưa mắt nhìn lại, người qua lại đầy đường, tại sao không có đại tướng quân thân cao hai trượng, mãnh Trương Phi, võ Quan Vũ, tuấn Tử Long chứ?!

(Trương Phi, Quan Vũ, Triệu Tử Long là ba hổ tướng của Lưu Bị, trong Tam Quốc Chí.)

.

Trên lầu hai, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi uống rượu.

“Gần đây sao lại có nhiều giang hồ nhân sĩ đến Tùng Giang phủ như vậy?” Triển Chiêu nhìn những người vào vào ra ra dưới lầu, còn có mã đội qua lại, hơi khó hiểu, “Gần đây hẳn là không có võ lâm thịnh hội mà?”

Bạch Ngọc Đường tựa bên cửa sổ, nhìn thoáng qua dưới lầu, nói, “Tùng Giang phủ trừ mấy bang phái trên sông nước thì cũng không có bao nhiêu môn phái giang hồ đâu, những người này hẳn là đến vì nguyên nhân khác.”

“Ân… Nguyên nhân đến Tùng Giang phủ hẳn là không nhiều lắm?” Triển Chiêu cười cười, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái, “Chẳng lẽ là đến vì Triệu Phổ?”

Bạch Ngọc Đường nhấp một ngụm rượu, cười liếc mắt (đưa tình) nhìn Triển Chiêu, “Mèo nhiều chuyện.”

Triển Chiêu nhìn dáng vẻ của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên cũng cười cười, hắn một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi, tùy ý dựa bên cửa sổ, cũng là tư thế cực kỳ đẹp đẽ, cầm trên tay chén rượu uống, không nhanh không chậm…

“Ta nói Bạch đại hiệp.” Triển Chiêu vươn tay nâng chén rượu nhìn hắn cười, “Ngươi là tùy ý bày ra một tư thế mà đã tiêu sái như vậy, hay là thường xuyên luyện tập ở nhà?”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường không đề phòng Triển Chiêu nói ra một câu như thế, sặc một ngụm rượu bắt đầu ho khan, Triển Chiêu cười xấu xa.

Bạch Ngọc Đường buông chén rượu, vừa định nói, chợt nghe được cửa thang lầu vang lên tiếng chân đông đông đông.

“Oa, tiếng bước chân này vang thật a.” Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, “Phỏng chừng là một đại gia hỏa đang lên đây.”

“Không gặp được vương gia vậy phải làm sao bây giờ a?”

“Chuyện này nhất định phải nói cho vương gia.”

“Hắn lại không chịu tha thứ cho chúng ta.”

“Chúng ta tự chuốc lấy, còn trách ai được nữa?”

“Chuyện năm đó…”

“Suỵt, đừng nói nữa.”

“…”

Những người đó tựa hồ đi đến nhã gian đối diện, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhĩ lực rất tốt, nghe qua sơ lược, liếc mắt nhìn nhau.

“Vương gia?” Triển Chiêu hỏi, “Đại gia họ Vương?”

Bạch Ngọc Đường có chút vô lực liếc hắn, Triển Chiêu nhún vai một cái, hỏi, “Làm sao bây giờ? Có cần đến đó, nghe trộm một hồi không?”

Nói đến đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời ra tay… Bạch Ngọc Đường là cây kéo Triển Chiêu là viên đá… (Chúng ta thường gọi là cây búa.)

Triển Chiêu cười tủm tỉm chà chà tay.

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ thở dài, buông chén, đứng dậy mở cửa đi nghe trộm.

.

Triệu Phổ và Công Tôn cùng nhau đi đến Long Lâu Các, trên đường người qua lại đông đúc, trời cũng hơi nóng, Công Tôn cảm giác Tiểu Tứ Tử trong lòng đang cử động.

Tiểu Tứ Tử vóc dáng nhỏ hơn những hài tử đồng lứa, nhưng nhiều thịt, thoạt nhìn nho nhỏ tròn vo, nhưng bế rất nặng. Hơn nữa Thạch Đầu trong lòng bé càng lúc càng béo hơn, Công Tôn đã sớm mệt rã rời rồi, cánh tay cũng mỏi muốn chết, nhưng Tiểu Tứ Tử chỉ thích được bế.

“Tiểu Tứ Tử, đừng nhúc nhích nha.” Công Tôn nhìn bé, hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Tiểu Tứ Tử chun mũi, nói, “Sắp rơi xuống, cánh tay phụ thân không ngồi được.”

Công Tôn nổi giận, tâm nói, tại cái mông của tiểu mập mạp ngươi quá tròn đó.

Triệu Phổ vươn tay, đón Tiểu Tứ Tử qua.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Triệu Phổ, lập tức cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Hơn nữa Triệu Phổ bế bé chỉ cần một cánh tay, giống như một khối đậu hũ không trọng lượng, Thạch Đầu cũng thoải mái, không cần bị kẹp giữa Tiểu Tứ Tử và Công Tôn không thở nổi.

Biểu tình trên mặt Tiểu Tứ Tử rõ ràng thư thái hơn nhiều khiến Công Tôn rất thụ thương, lập tức chuyển oán giận sang cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ cũng rất vô tội, thấy Công Tôn hung hăng trừng mình vội vàng đổi chủ đề, “Phía trước chính là Long Lâu Các phải không?”

“Ân.” Công Tôn gật đầu, cùng Triệu Phổ đi đến đại môn, Thạch Đầu trong lòng Tiểu Tứ Tử đại khái thấy một mỹ nam đi ngang qua, bèn vung hai tay vịn vào đầu Triệu Phổ rướn cổ ngó ra phía sau, cái bụng che khuất mặt của Triệu Phổ, Triệu Phổ vươn tay tóm lấy nó, “Ai, bị ngươi làm ngộp thở rồi, sao cái bụng phì như vậy a?”

Thạch Đầu hình như phiền muộn vì Triệu Phổ nói nó phì, ôm chặt không chịu xuống, Triệu Phổ thật muốn nghẹt thở chết, vươn tay túm đuôi Thạch Đầu, Tiểu Tứ Tử bên cạnh cười.

Ba người cứ như vậy mà xuất hiện ngoài cửa Long Lâu Các.

Long Thiên Sơn chờ lên chờ xuống không chờ được Triệu Phổ, đang phiền muộn trong lòng, thấy có ba người tới, không phải, nói chính xác là hai người thêm một tiểu hài nhi còn có một tiểu động vật không biết là loài gì.

Đi phía trước chính là Công Tôn, vừa nhìn thì biết là một thư sinh trói gà không chặt, người phía sau mặc hắc y đang túm đuôi động tiểu vật bám vào mặt mình, còn bế oa oa.

Long Thiên Sơn đang buồn bực không nơi phát, ngăn Công Tôn lại, nói, “Ai, không được vào!”

Công Tôn có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn tấm biển, hỏi, “Nơi này là Long Lâu Các sao?”

“Đúng vậy!” Long Thiên Sơn liếc nhìn thư sinh này, tâm nói, u, trông rất đẹp a.

“Vậy là đúng rồi a.” Công Tôn lại hỏi, “Tùng Giang phủ chỉ có một Long Lâu Các phải không? Chúng ta hẹn bằng hữu ở nơi này.”

“Chậc.” Long Thiên Sơn không vui, “Trong Long Lâu Các này chỉ chào đón người võ công cao cường, không chào đón thư sinh tay không trói gà không chặt.”

Công Tôn nghe xong cũng không vui, nói, “Ai bảo thư sinh tay không trói gà không chặt? Nếu ta bắt được gà thì ngươi không thu tiền cơm của ta a?”

“Ngươi…” Long Thiên Sơn tâm nói, thư sinh này cũng mạnh mẽ lắm, liền nói, “Thư sinh chính là thư sinh, ngươi có năng lực bước qua ngưỡng cửa này một bước, đừng nói mời dùng bữa, sau này ngươi tới thì được ăn không cần trả tiền!”

Công Tôn nheo mắt lại, người này muốn chết nha!

Lúc này, Triệu Phổ cuối cùng cũng kéo Thạch Đầu xuống được.

“Chi chi chi!” Thạch Đầu còn lớn tiếng kêu la, Triệu Phổ nhét nó vào lòng Tiểu Tứ Tử, hỏi Công Tôn, “Chuyện gì vậy?”

Long Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn, cũng lấy làm kinh hãi, người này hảo tướng mạo a. Mũi cao mắt sâu, ánh mắt sắc bén, rất có phí phách, dáng vẻ cũng rất uy vũ… Chỉ là bế một hài tử nên cảm giác hơi là lạ, hẳn là không phải Triệu Phổ đâu? Hắn nhớ rõ binh khí của Cửu vương gia là Tân Đình Hậu, bả đại đao đó, hẳn là rất nổi bật mới phải.

Nghĩ tới đây, Long Thiên Sơn lại nhìn chằm chằm con ngươi của Triệu Phổ, muốn nhìn xem có phải màu xám hay không, nhưng con ngươi của Triệu Phổ chỉ khi hắn nổi giận mới đổi màu đặc biệt rõ ràng, bình thường trừ phi ghé vào rất gần nhìn kỹ, nếu không cơ bản không thể phát hiện.

Long Thiên Sơn lại một lần nữa xác định, người này không phải Triệu Phổ… Lại càng cảm thấy mất hứng, tiện mồm nói, “Long Lâu Các này có quy củ, người không qua được cửa thì không được ăn ở đây.”

Tiểu Tứ Tử trong lòng Triệu Phổ có chút khó hiểu bèn hỏi Triệu Phổ, “Cửu Cửu, vì sao không qua được cửa? Cánh cửa rất cao mà? Tiểu Tứ Tử cũng có thể bước qua.”

Triệu Phổ hơi giật giật khóe miệng, Công Tôn nói, “Vậy phải xem thế nào đã, mắt mọc trên đỉnh đầu nên nhìn cái gì cũng cao hơn người một bậc.”

Long Thiên Sơn hận nhất miệng lưỡi thư sinh, đánh không lại đã đành, nói ra những lời cay nghiệt còn chọc giận người khác.

“Hảo, hôm nay, nếu ngươi có thể bước qua ngưỡng cửa này…” Long Thiên Sơn còn chưa dứt lời, chợt ngửi thấy một vị đạo cổ quái…

“A đế…”

Hắt xì một cái, Long Thiên Sơn bịt mũi thối lui sang một bên, sau đó…

“A đế a đế a đế a đế…”

Long Thiên Sơn ngồi xổm trước cửa nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hắt xì hoài không dứt, giơ tay chỉ vào Công Tôn nhưng chưa nói nên lời lại tiếp tục hắt xì.

Công Tôn bởi vì chuyện Tiểu Tứ Tử thích Triệu Phổ bế không thích mình bế nên đang tức giận, bèn lấy hắn ra trút giận, y đi đến bên Triệu Phổ, vươn tay đón lấy Tiểu Tứ Tử, bế đi vào cửa, nói, “Ai, ta vào được!”

Long Thiên Sơn tiếp tục hắt xì.

Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử đi ra, “Ta lại đi ra, sau đó ta lại đi vào.”

Long Thiên Sơn tức giận đến méo mũi, nhưng không thể nói gì, hắt xì đến nỗi đau cả đầu.

Triệu Phổ đi đến, hỏi Công Tôn, “Hắn làm sao vậy?”

“Cũng không có gì.” Công Tôn nhỏ giọng nói thầm một câu, “Ai bảo hắn nói ta tay không trói gà không chặt?!”

Triệu Phổ thấy Long Thiên Sơn cứ tiếp tục hắt xì như vậy không khéo khó giữ được mạng nhỏ, bèn nói Công Tôn, “Thôi mà, hình như hắn quen biết Bạch huynh, nhường mặt mũi đi.”

Công Tôn nghe xong, nghĩ cũng phải, Tiểu Tứ Tử vươn tay, moi moi cái túi bên hông Công Tôn, lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Triệu Phổ, nói, “Cửu Cửu, hắn trúng là phún đế phấn (bột hắt xì), lấy cái này ngửi một chút thì tốt rồi.”

Triệu Phổ giao bình cho tiểu nhị vừa đi ra đang trợn mắt nhìn. Tiểu nhị vội nhận lấy, cho Long Thiên Sơn ngửi.

Long Thiên Sơn ngửi một chút… cuối cùng cũng dừng lại, hắt xì đến nỗi bây giờ cái lỗ tai hắn còn vang ong ong.

Công Tôn cười với hắn, “Ai, ta đã vào rồi đây, người giang hồ các ngươi không phải nói ra phải giữ lấy lời sao? Sau này đều bao ăn chứ?”

Long Thiên Sơn dở khóc dở cười, nhưng tính tình hắn rất hào sảng, thích người có bản lĩnh. Liền giơ tay chỉ vào Công Tôn nói, “Được, thư sinh ngươi có bản lĩnh, Long Thiên Sơn ta dám đổ dám chịu thua.” Nói rồi lại nhìn Triệu Phổ, “Y có thể tiến vào còn ngươi thì chưa vào, ngươi so chiêu với ta đã!”

Nói xong, đến một quyền.

Triệu Phổ một tay đỡ quyền của hắn, Long Thiên Sơn cả kinh, muốn triệt quyền thì lại không rút ra được, nói thật ra là, hôm nay tâm tình của Triệu Phổ cũng không tốt, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói, “Chúng ta đến tìm Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.”

“A…” Long Thiên Sơn hút một ngụm khí lạnh, cảm giác này xuất hiện! Dù sao cũng không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy… cảm thấy hài lòng!

Trong óc Long Thiên Sơn đang rối loạn, chợt nghe Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn gần đó nhéo nhéo tai Thạch Đầu, hỏi, “Cửu Cửu, còn chưa thể vào sao? Rất dễ dàng.”

“Cửu…”

Long Thiên Sơn nhảy dựng, Triệu Phổ cũng buông lỏng tay, Long Thiên Sơn lại quan sát một chút, mừng rỡ vội vàng lui về sau vài bước, hành lễ với Triệu Phổ, “Quả nhiên là Cửu vương gia!”

Triệu Phổ cũng bị hắn làm cho nhảy giật, tâm nói người này sao lại thay đổi thất thường như vậy a.

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng liếc mắt nhìn nhau, Long Thiên Sơn hưng phấn cực kỳ, vội vàng mời vào trong, “Vương gia a, ta ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu a, đợi hơn nửa ngày rồi, ngũ gia Triển gia đều tới, đến đến, mời vào trong.”

Công Tôn híp mắt nhìn hắn, “U, điếm gia (chủ quán), nét mặt ngươi thay đổi rất nhanh nha.”

“Hắc hắc.” Long Thiên Sơn sờ đầu, nói, “Ta đã nói thư sinh nào lại có bản lĩnh như vậy chứ, thì ra là vương phi a, ta đã sớm nghe nói, các ngươi cũng không nhắc nhở ta một tiếng, hại ta mất mặt, ha ha ha.”

Long Thiên Sơn dũng cảm mà lại còn hơi ngốc, không tâm không phế cười ha ha, Công Tôn thì tái xanh cả mặt, y hận nhất người nào dám gọi y là vương phi!

Định vươn tay lấy dương dương phấn (phấn ngứa) ra giáo huấn một chút, lại nghe Tiểu Tứ Tử trong lòng sâu kín nói, “Phụ thân, nhận đi.”

Công Tôn sửng sốt, nhìn bé, Tiểu Tứ Tử cũng tỏ vẻ như không có việc gì chọt chọt bụng Thạch Đầu, chầm chậm nói, “Người trong thiên hạ đều biết rồi.”

Công Tôn hít sâu một hơi, chỉ thấy tất cả mọi người hành lễ với y, “Vương phi.”

Công Tôn không biết là, chuyện của y và Triệu Phổ, nhờ phúc của Tiểu Tứ Tử nên mọi người đã sớm biết.

.

Tiểu Tứ Tử bởi vì quá khả ái, tại Hãm Không đảo chính là nhân khí cực vượng. Những nha hoàn bà tử(chỉ người phụ nữ làm một nghề gì đó: như trù phòng đại nương…), gia đinh hộ viện, thậm chí là người chèo thuyền ở ụ tàu phía sau đảo, phàm là thấy bé đều đi đến đùa vài câu. Tiểu Tứ Tử gặp người liền cười, trò chuyện hai câu thì nhất định mời người ta mùng hai đến uống rượu mừng, Cửu Cửu sẽ đại hôn với phụ thân bé.

Người ta trêu đùa hỏi, “Vậy phụ thân ngươi chẳng phải là vương phi sao?”

Tiểu Tứ Tử còn hăng hái gật đầu, nghiêm túc nói, “Đúng nha!”

Nhờ những cuộc đối thoại như vậy, sự việc truyền đi, gần đây Lô đại tẩu lại mang người chuẩn bị những thứ cần cho hôn lễ, bố trí lễ đường gì gì đó, vì vậy sự tình càng truyền xa hơn. Hơn nữa có vài người đến từ Khai Phong phủ nói, Công Tôn tiên sinh và Cửu vương gia là hoàng thượng tứ hôn, ở Khai Phong ai cũng biết chuyện này, cuối cùng cũng sắp làm hỉ sự nha? Chúc mừng chúc mừng!

Vì vậy, toàn bộ Tùng Giang phủ, không phải, nói chính xác là toàn bộ người trong thiên hạ hầu hết đều biết quan hệ giữa y và Triệu Phổ.

Mặt khác, chuyện này cũng có chút liên quan đến hoàng thái hậu, bà cũng phái người đi tung tin khắp thiên hạ, tuyên truyền chuyện Triệu Phổ cưới một nam vương phi, cũng là nói hắn không có khả năng có hậu tự, nói thẳng ra là hắn không có khả năng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Không chỉ vùng Trung Nguyên, ngay cả Mạc Bắc, Tây Hạ, Đại Liêu, tất cả đều biết, có người nói vì chuyện này mà hoàng thất Đại Liêu mở một hội phân tích, để xem có phải là một kế hoạch tác chiến nào đó của Đại Tống hay không.

.

Công Tôn nghe được Tiểu Tứ Tử nói, mặt trắng bệch, vươn tay ngắt mông bé.

Tiểu Tứ Tử mếu máo xoa mông, nói với Triệu Phổ, “Cửu Cửu, tức phụ của ngươi đánh người.”

Công Tôn hút một ngụm khí lạnh, nhìn Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ cứu đi, bèn hỏi, “Ai dạy ngươi?”

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu nói, “Tưởng Tưởng nói, hắn nói chỉ cần nói như vậy, phụ thân sẽ không đánh mông ta, bởi vì đánh chính là thừa nhận phụ thân là tức phụ của Cửu Cửu rồi!”

“Ngươi…” Công Tôn tức điên, bại hoại, Tưởng Bình kia vì sao lại dạy Tiểu Tứ Tử như vậy, tiểu ngốc tử khi xưa đã bị dạy thành tiểu phôi đản.

Trên lầu, Triển Chiêu ghé vào cạnh cửa sổ thấy được hỗn loạn dưới lầu, cảm thấy thú vị, quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh phía bên kia, tựa hồ có chút khó hiểu.

Triển Chiêu vẫy tay gọi hắn, chỉ chỉ dưới lầu, ý bảo Triệu Phổ bọn họ sắp lên đây.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, vừa định trở về, chợt tiểu nhị dưới lầu đăng đăng đăng chạy lên, thấy hắn bèn hét to, “U, ngũ gia, vừa nãy Long chưởng quỹ nói trên đảo đại đương gia muốn ba vò rượu Hoa Điêu, đại gia thích loại ba mươi năm hay năm mươi năm a? Chúng ta đem đưa qua.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nói, “Ách… Ba mươi năm đi.”

Vừa nói xong, chỉ thấy nhã gian bên cạnh mở toang cửa, một người cao to đi ra.

Bạch Ngọc Đường vốn đang nghe trộm ngoài cửa, bây giờ cửa mở, hắn đang nói chuyện với tiểu nhị, đứng rất gần cửa, thấy người đi ra, thập phần xấu hổ… Tuy rằng có thể nói là vừa trùng hợp đi ngang qua, dù sao hành lang của tửu lâu chỉ rộng bấy nhiêu đây, nhưng… người thông minh vừa nhìn đã biết, hắn là đang nghe trộm.

Triển Chiêu thấy, ngồi trong kia âm thầm cười.

May mà Bạch Ngọc Đường còn rất điềm tĩnh, làm bộ không thèm để ý, xoay người muốn quay về, nhưng đại hán đó gọi hắn lại, “Chậm đã, vừa nãy ngươi nghe được gì rồi?”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nhìn hắn, đó là một đại hán mặc trang phục khá giống ngoại tộc, trên cái tai to còn có một khuyên bằng đồng.

Người nọ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nghe được bao nhiêu?”

Bạch Ngọc Đường theo lời Triển Chiêu mà nói, kỳ thực bản chất cũng rất thành thật, cơ bản sẽ không gạt người, hoặc nói hắn quá cao ngạo, căn bản chẳng cần gạt người, cho nên nghe được câu hỏi của đại hán, câu trả lời của hắn dĩ nhiên là, “Một chút.”

“Phốc…”

Trong phòng bên kia, Triển Chiêu phun ra một ngụm rượu, dựng thẳng ngón cái với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng rất xấu hổ, hình như không nên nói như vậy.

“Ha hả… Đều nói Tùng Giang phủ nhiều người tài, hôm nay, quả nhiên a.”

Lúc này, phía sau đại hán nọ có người lên tiếng, Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn, chỉ thấy từ sau lưng đại hán có một nam tử đi ra, cũng mặc một thân bạch y.

Triển Chiêu trong căn phòng bên kia sờ sờ cằm, âm thầm cười, cho nên nói nhân bỉ nhân đắc tử hóa bỉ hóa đắc nhưng, đây cùng là vận bạch y, đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, một giai công tử (công tử đẹp mã) nguyên bản nhẹ nhàng thanh thoát lập tức giống như một củ tỏi trắng.

(nhân bỉ nhân đắc tử: con người không nên so bì với nhau, mỗi người đều có nét riêng của mình, núi này cao có núi khác cao hơn, cứ thường xuyên so bì với người khác thì sẽ có lúc tức chết.

Hóa bỉ hóa đắc nhưng: mọi đồ vật cũng có ưu khuyết điểm riêng, so đi so lại cũng không có gì vẹn toàn, nếu cứ so bì thì ném hết cho rồi.)

Người nọ bước ra thấy được Bạch Ngọc Đường, thật ra cũng sửng sốt, sau đó mắt chứa ái muội cười cười, vươn tay sờ sờ cằm, nói, “Tùng Giang phủ quả nhiên là địa linh nhân kiệt, các hạ xưng hô như thế nào.”

“Công phu của hắn rất cao.” Đại hán bên cạnh nhắc nhở hắn, “Nghe lén chúng ta, chúng ta không hề phát hiện, ngươi coi chừng bị đánh.”

Bạch Ngọc Đường nghe được hai chữ nghe lén thì có chút mất tự nhiên.

Bạch y nhân nọ nghe được hai chữ bị đánh thì cũng liếc đại hán kia một cái.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nên trở về, chuyện vừa nghe được cũng không biết thật hay giả, nếu như là thật, vậy xung đột với đám người này không tốt lắm.

Nhưng bạch y nhân kia lại nghiêng người ngăn cản hắn, vươn tay nắm cổ tay Bạch Ngọc Đường, “Đến, muốn nghe thì vào trong quang minh chính đại mà nghe, ta nói cho ngươi nghe… A!” Còn chưa nói dứt lời, thân thể không biết thế nào đã bay lên, trực tiếp từ trên lầu rơi xuống dưới.

Triển Chiêu bưng cái chén chậc chậc lắc đầu, uống một ngụm rượu, gần đây người hay chọc tổ ong vò vẽ thật nhiều.

Người nọ trực tiếp rơi xuống thang lầu, chổng vó ngã trên mặt đất, vừa vặn… Lúc này Long Thiên Sơn vừa lúc đang dẫn Triệu Phổ và Công Tôn lên lầu. Bạch y nhân nọ rơi chính xác ngay trước mặt mọi người.

Triệu Phổ và Công Tôn cúi đầu vừa nhìn, liền cau mày.

Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa thang lầu, tên đen thui kia cũng không xuất thủ, thối lui sang một bên, để tránh khỏi gặp chuyện như hôm qua, chịu đòn theo bạch y nhân kia.

Công Tôn cúi đầu nhìn bạch y nhân nọ, chính là người mà hôm qua bị Triệu Phổ đánh… Kẻ phản bội trong miệng của bọn Giả Ảnh, thuộc hạ trước kia của Triệu Phổ.

Tiểu Tứ Tử cũng thấy được, bèn hỏi Công Tôn, “Phụ thân, người này là người hôm qua sao?”

Công Tôn gật đầu, theo Triệu Phổ đi vòng qua hắn lên lầu, bạch y nhân nọ cũng thấy Triệu Phổ, vội đứng lên nói, “Vương gia, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”

Triệu Phổ mặt sa sầm như nước, đi lên lầu, bạch y nhân nọ đuổi theo hai bậc thang, “Là về Tây Hạ, chuyện liên quan trọng đại.”

Triệu Phổ đứng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt lãnh liệt dọa người, bạch y nhân nọ vô thức nhích sang một bên, hiển nhiên có chút kiêng dè.

Triệu Phổ quay đầu tiếp tục đi lên, vào cách gian, Triển Chiêu ở bên trong thấy đại khái, có chút thắc mắc, hiếm khi thấy Triệu Phổ tức giận như vậy, liền ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —— Chuyện gì vậy?

Bạch Ngọc Đường cũng có chút thắc mắc, lắc đầu, xoay mặt nhìn Công Tôn, biểu tình trên mặt Công Tôn khá phức tạp, đành phải nhún nhún vai, ý bảo —— Một lời khó nói hết a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio