Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lôi Khê vừa định chạy đến cửa, thì phát hiện nhánh đường hầm bên này bị phá hỏng, tang thi bắt đầu tràn vào cả đám, cửa hầm không ngừng bị tang thi chen mở rộng, Lôi Khê nhìn bên ngoài, chỉ có thể hạ lệnh mọi người nhanh chóng rút lui, tiếp tục chạy đến đầu đường hầm bên kia núi, dọc đường, Lôi Khê làm dị năng giả thổ hệ, nên tận lực phá hư đường hầm để ngăn cản tang thi truy đuổi, may mắn trong hầm không quá nhiều tang thi, có gặp được cũng nhanh chóng bị giải quyết, mọi người cuối cùng cũng chạy được tới mạn núi bên kia.
Hồng Tư đem toàn bộ số lựu đạn trân quý ra, làm vụ nổ sụp đất đá, đem đường hầm phá hỏng. Liên Vĩnh Phong giờ không bị tang thi cấp cao khống chế nữa, đã có thể sử dụng dị năng, mà thương thế Lâm Phàm không cẩn thận gây ra trước đó, tuy nhìn nghiêm trọng, thực ra cũng chỉ là ngoại thương thôi, Liên Vĩnh Phong lấy ra một chiếc xe vận tải loại nhỏ, ngựa không ngừng vó chạy trốn hướng Tây Bắc, chừng được nửa ngày đường mới dừng lại.
Sống sót sau tai nạn trên mặt người không có nửa điểm vui mừng, Lâm Phàm cùng Đại Hắc giờ chưa biết sống chết ra sao, như một tảng đá đè nặng trước ngực mọi người…
Còn Đại Hắc bên này, thì từ sau lần mở mắt đó, được thoát khỏi hơi thở mình chán ghét, y chưa từng rời xa Lâm Phàm, cảm giác bất an khiến Đại Hắc phát điên, ở nơi nào? Lâm Phàm ở nơi nào? Tại sao y tìm khắp nơi vẫn không thể thấy hương vị quen thuộc ấy! Đại Hắc đột nhiên cảm giác máu toàn thân cấp tốc sôi trào, một loại cảm giác sốt ruột cùng khó chịu làm Đại Hắc thét dài!
A ——!
Nương theo tiếng thét, Đại Hắc thấy lực lượng toàn thân gia tăng gấp bội, tựa như có một dòng năng lượng mờ nhạt trong đất trời có thể để y tùy ý sử dụng, chung quanh có rất nhiều sinh mạng yếu ớt, ở nơi xa hơn có hai cỗ lực lượng cường đại đối lập nhau, lông toàn thân Đại Hắc run lên, ngửa mặt lên trời thét dài! Rống đến tang thi xung quanh lạnh run, tạm dừng tấn công.
Bốn chân bật chạy, Đại Hắc hướng tới người có dao động năng lượng quen thuộc kia, trên đường là đoàn quân tang thi tre già măng mọc, thậm chí còn có tang thi cùng cấp với Đại Hắc, nhưng như cũ không thể ngăn cản được bước chân của y, chờ y đi đến được mục tiêu, bộ lông đen ánh bạc trên thân hoàn toàn bị bao phủ bởi máu đen tanh hôi cùng nội tạng nát vụn, trông tựa như ma lang đến từ địa ngục.
Đại Hắc chọn khiêu chiến tang thi lãnh chúa cấp song hệ dị năng mạnh nhất ở đây, đối phương là nam hài với khóe miệng nứt dài đến tận tai, đôi mắt màu trắng đục, tựa như bị bệnh đục thủy tinh thể nghiêm trọng. Cùng là tang thi lãnh chúa cấp , Liên Vĩnh Phong lại có bề ngoài gần giống như người thường, không biết có phải đám tang thi này cũng có thẩm mỹ quan bất đồng hay không nữa.
Lâm Phàm thoải mái ngồi trên ghế sa lon, phòng xe được trang hoàng tinh xảo không hề có dấu hiệu bị phá hư, mặt ngoài thì vờ như thanh thản uống lon nước chanh mới được khui mà đối phương đưa cho, kỳ thật là đã đổi lon giống y hệt vậy trong không gian, Lâm Phàm yên lặng tính toán số lượng tang thi cấp cao có thể có trong tay đối phương.
Phòng xe mà nhóm tang thi cung cấp này còn có một quầy bar nhỏ, một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như mộng ảo đang lười nhác ngồi trên ghế chân cao, trong tay cầm cocktail dạng Bloody Mary, nhưng Lâm Phàm biết ly kia khẳng định không phải cocktail bình thường.
Vì Lâm Phàm một mực ngẩn người, mỹ nữ quan sát hồi lâu, nhịn không được chủ động lên tiếng, “Nghe nói ngươi là người đầu tiên thành công tiến hóa thành dị năng giả? Như thế nào thời gian qua lâu như thế, vẫn còn yếu vậy?”
“Ai nói ngươi biết ta là dị năng giả thế?” Lâm Phàm lấy lại tinh thần cười híp mắt nói, “Ngươi chính là đại nhân Huyễn Cơ đi? Tang thi cấp mấy?”
“A, là hai tiểu tử họ Mộc kia nói ngươi biết tên ta đi? Dựa theo cách tính cấp bậc của nhân loại, ta chính là tang thi cấp .” Huyễn Cơ vuốt vuốt tóc, “Thế nào? Khối thân thể này xinh đẹp không? Ta phát hiện tới cấp là có thể tự chữa trị điều chỉnh thân thể, ngươi giúp ta nhìn xem còn có chỗ nào chưa hoàn mỹ?”
Lâm Phàm cười khen vài câu, nội tâm lại kinh ngạc, lúc này mạt thế chưa được bao lâu, như thế nào có thể liên tiếp xuất hiện tang thi cấp cao? Này không khoa học!
“Đúng rồi, đại nhân Huyễn Cơ xinh đẹp, làm sao ngươi biết được huynh đệ họ Mộc?” Lâm Phàm nhấp ngụm nước chanh, tò mò hỏi thăm hai người hãm hại mình, hắn xác định huynh đệ họ Mộc vẫn là con người, không phải tang thi cấp cao bề ngoài giống với con người.
“Bọn họ a, là đại nhân ném cho ta, để ta giao dị năng cho một người trong đó, nga đúng rồi, quên nói, đây là dị năng đặc biệt của ta nga, có thể cho bất luận kẻ nào ta muốn có được dị năng tinh thần hệ, ngươi muốn không?” Bộ dáng Huyễn Cơ lúc này như bà lão dụ dỗ công chúa Bạch Tuyết ăn quả táo độc.
Lâm Phàm trực tiếp lườm phát, thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, “Ngươi ban dị năng cho ta thì cần trả giá cái gì?”
“Không đáng bao nhiêu, một nửa sinh mệnh là được rồi.” Huyễn Cơ cười hì hì quơ quơ tay trái, “Có muốn thử một chút cocktail ta tự điều chế không? Trước kia ta chính là bartender nga! Xem, đây chính là đống đồ ta lấy được từ hầm rượu nhà kẻ có tiền đó, trước kia còn chẳng dám suy nghĩ đến nữa là lấy, thế giới hiện tại thật tốt đẹp.”
Không biết có phải Huyễn Cơ nghẹn đã lâu, hay là do cả ngày ở với đám tang thi không có trí tuệ, không thể nói chuyện, dọc đường vẫn luôn miệng nói tào lao, cùng các loại rượu ngon linh tinh, còn pha chế mấy chén để Lâm Phàm thưởng thức, Lâm Phàm cũng không dám uống đồ làm ra từ tang thi, trước khi rượu vào miệng liền trực tiếp chuyển đến nơi suốt ngày bị ép làm “trạm rác thải” – không gian hư vô.
Xe rốt cuộc ngừng lại trước tòa nhà cao tầng đã muốn bỏ hoang, tòa cao ốc này thế nhưng còn mở điện, Lâm Phàm bị Huyễn Cơ dẫn vào thang máy nhanh chóng lên tầng cao nhất. Thang máy có kính trong suốt, càng lên cao, toàn cảnh thành phố đều thu hết vào tầm mắt, Lâm Phàm khó nén khiếp sợ nhìn thành phố này, thế nhưng là Thạch Thành hắn sống tại đời trước! Nơi này cách an toàn khu bị tang thi vây trước đó cũng phải ít nhất ngàn mét, nhưng hắn ngồi trên phòng xe, cũng chưa được bao lâu a, dù ô tô có đi nhanh thế nào đi nữa, cũng không thể được a!
Phóng mắt nhìn cả Thạch Thành đều là rậm rạp tang thi, không phải thản nhiên du đãng, mà là được sắp xếp tại mấy con đường trọng yếu. Trong thành cư nhiên có khu vực con người sinh sống! Lâm Phàm khẳng định thị lực của mình không hề có vấn đề, không biết những người kia có phải dân địa phương hay không, đang lúc ẩn lúc hiện hoạt động.
Lâm Phàm luôn biết rằng đời trước của mình vẫn đang tồn tại, vì thế hắn mới xác định được mình trọng sinh chính tại thời không đã từng sinh tồn này, hắn không biết hai linh hồn giống nhau ở cùng thời không có phải là trái quy luật hay thế nào, nhưng hắn mơ hồ rõ ràng, khoảnh khắc hai linh hồn gặp nhau, tất có một phải biến mất! Mà thần kỳ là nhiều năm như vậy, hắn thế nhưng không có chạm mặt linh hồn kia, tỷ như lúc này, Lâm Phàm nhớ rõ đời trước mình ở trận tuyết lớn còn chưa ngừng lại, liền gặp được tiểu đội liệp sát tang thi, gia nhập bọn hắn, khoảng thời gian này đã bắt đầu những ngày phiêu bạt ở các an toàn khu lớn, không ngừng trải qua các loại nguy hiểm cùng cực khổ, cuối cùng lại chết ở ốc đảo. Hắn không biết Thạch Thành về sau sẽ biến thành cái dạng này, giờ hắn cảm thấy cực kỳ may mắn vì đời trước nhanh chân chạy sớm, nếu không chắc hẳn cũng trở thành nhân loại bị nuôi nhốt, hay nói đúng hơn thành thức ăn dự trữ cho tang thi?
Cửa thang máy rốt cuộc mở ra, có vài người đang chờ ở cửa, trong đó đứng đầu tiên thế nhưng là người quen cũ, “Thuyền trưởng Cố Bang, không nghĩ tới lại chính là ngươi.” Lâm Phàm cười híp mắt chào hỏi, “Ngài chào đón ta như vậy, để ta được sủng mà lo sợ a.”
Cố Bang, đúng là thuyền trưởng du thuyền Lâm Phàm gặp trước đó, một gã trung niên tràn ngập khí tức quân nhân, là một “người thân cũ” tài trợ nghiên cứu của phụ thân trong thời gian dài.
“Lâm công tử quả nhiên không đơn giản, lúc trước đột nhiên mất tích, ta thật lo lắng, không biết ăn nói với cha mẹ ngươi như thế nào, vẫn luôn tìm ngươi rất lâu a.” Cố Bang ngoài cười nhưng trong không cười vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm, giống như trưởng bối đối con cháu bình thường, “Còn có, đừng gọi ta thuyền trưởng, ta là bạn cha ngươi, gọi ta Cố thúc thúc là tốt rồi.”
Lâm Phàm nhẫn nhịn miệng run rẩy đáp, “Cố thúc thúc.”
“Đại nhân, Lâm công tử đã tới, ta đi xuống trước.” Huyễn cơ thay đổi hoàn toàn vẻ hoạt bát lúc trước, trở nên trang nghiêm quy củ, bộ dáng thật cẩn thận rõ ràng cực kì e ngại Cố Bang, người được nàng gọi là “đại nhân”.
Cố Bang phất phất tay, nhiệt tình dẫn Lâm Phàm vào gian phòng khách xa hoa, rất nhanh liền có mỹ nữ nhân loại nối đuôi nhau mà vào, bưng lên đồ ăn lót dạ tinh xảo cùng nước uống nóng, đồ ăn còn nóng hầm hập, chắc là vừa mới lấy từ bếp xuống, đồ uống cũng là nước ép trái cây. Chiêu đãi như này ở trước kia cũng chỉ coi là bình thường, nhưng hiện tại lại xa xỉ có thể so sánh với đế vương hưởng thụ, nếu Lâm Phàm không có thần khí nghịch thiên như vậy, đối thực vật tập mãi thành quen, mà , tháng không chạm đến thức ăn bình thường, giờ lại đột nhiên thấy mỹ vị bày trước mắt, phỏng chừng là người bình thường khó có thể khống chế vẻ mặt cùng nước miếng.
Lâm Phàm chỉ đơn giản liếc mắt bình tĩnh nhìn nhìn khiến lòng Cố Bang càng thêm cảnh giác, quả nhiên ba đời nhà họ Lâm đều không phải người đơn giản! Trong mắt Cố Bang hiện lên phẫn hận, bị Lâm Phàm mẫn cảm bắt lấy.
“Mau nếm thử, đây đều là điểm tâm do đầu bếp đặc biệt chuẩn bị.” Cố Bang ôn hòa ân cần giới thiệu Lâm Phàm ăn, một bộ thúc thúc tốt bụng. Lâm Phàm nghe lời gắp miếng, ăn thử mấy món trông có vẻ mỹ vị, cũng một bộ con cháu thật ngoan.
Món ăn lặng lẽ bị chuyển vào không gian, Lâm Phàm thả vào chén nước suối, không thấy có phản ứng nào xảy ra, ít nhất có thể xác định không có vật chất chứa siêu vi rút SR, còn lại thì hắn không dám nói.
“Cố thúc thúc cuộc sống có vẻ không tệ, không biết có còn liên hệ với cha mẹ ta không? Nói thật, ta đã lâu không gặp họ, rất nhớ.” Lâm Phàm ngừng ăn cơm, cười híp mắt kéo thân thiết.
Không biết Cố Bang trong hồ lô bán đồ gì, trận đánh nhau trên du thuyền kia tựa như chưa từng xảy ra, đối Lâm Phàm vẫn thực tốt tính, “Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây, nghiên cứu của cha mẹ ngươi tiến triển như thế nào rồi, có cần Cố thúc thúc trợ giúp không, tiền thì đừng nói, hiện tại thứ này không đáng giá nhất, ngược lại vật tư Cố thúc thúc lại rất phong phú.”
Lâm Phàm bất đắc dĩ cười cười, “Cố thúc thúc a, ta từ khi rời đi du thuyền, còn chưa gặp được cha mẹ ta, ta nhưng so với ngài còn lo lắng bọn họ hơn này!”
Cố Bang không nói gì nữa, nhìn chằm chằm Lâm Phàm một lúc lâu, đột nhiên vỗ vỗ tay, “Tiến vào.”
~~~~~~~~
: Bloody Mary