Sau khi Lâm Phàm trọng sinh giành lấy được cơ thể mới, tâm tư cơ hồ đều đặt tại việc chuẩn bị vật tư chuẩn bị mạt thế, giống như chỉ có làm vậy thì đáy lòng mới bớt khủng hoảng, vật tư sung túc có thể đem đến cảm giác an toàn. Bởi vậy, rất ít chú ý đến công việc của cha mẹ cùng tâm sự với bọn họ, đại khái nguyên nhân quan trọng hơn là, trong lòng hắn cha mẹ chân chính vẫn là đôi vợ chồng bình thường tại đời trước kia. Quen biết Trần Nguyên người tu đạo, Lâm Phàm trừ bỏ chiếm tiện nghi, cũng không nghĩ nhiều hơn.
Thẳng đến lúc này, hắn thế nhưng nhìn thấy gì?! Trong lồng thủy tinh không giống những cái khác, được cấu tạo tinh xảo rắn chắc hơn rất nhiều, có vô số ống dẫn bên trong, một nam tử trẻ tuổi nhắm mắt nằm thẳng giữa lồng, mái tóc đen quen thuộc, làn da trắng nõn, Lâm Phàm mỗi ngày đều có thể thấy trước gương!
Cố Bang cách lồng thủy tinh vuốt ve tang thi cấp cao, lại có hình dáng giống Lâm Phàm như đúc!
Vì sao lại có một tang thi như vậy? Chẳng lẽ hắn có anh em song sinh? Không khả năng, hắn chưa từng nghe nói qua, hơn nữa dù là anh em song sinh, vị trí nốt ruồi trên cơ thể cũng không thể giống y hệt nhau! Suy nghĩ người nhân bản chợt lóe lên, chẳng lẽ khoa học nghiên cứu đã muốn tiên tiến như vậy?
Cố Bang quan sát những tang thi này xong, xoay người rời đi. Lâm Phàm không đi theo, người giống mình trong lồng thủy tinh khiến Lâm Phàm cực kì lưu ý, xác định xung quanh không có ai, Lâm Phàm ra không gian lặng lẽ tới gần lồng thủy tinh, nhìn từng đặc điểm một trên thân thể kia, đúng thế, là hắn năm tuổi.
“Ngươi là ai? Còn có ý thức không? Sao ngươi lại ở đây chứ?” Lâm Phàm thấp giọng lẩm bẩm.
Đột nhiên, tang thi trong lồng như cảm nhận được tầm mắt chăm chú của Lâm Phàm, mở bừng mắt ra, gắt gao đối diện Lâm Phàm, dọa Lâm Phàm phản xạ có điều kiện mà giật nảy, miễn cưỡng mới không kêu ra tiếng. Đôi mắt tang thi thẳng ngoắc mà nhìn chằm chằm, Lâm Phàm đi sang trái nó liền chuyển sang trái theo, Lâm Phàm dịch người sang phải, nó cũng đảo mắt cùng, đôi lòng đen màu đỏ có lẽ là khác biệt duy nhất giữa nó và Lâm Phàm.
Tang thi Lâm Phàm giật giật miệng, xem khẩu hình như là, “Cứu ta…”
Lâm Phàm thấy vậy rút đao lưng đen ra, ngưng tụ linh khí, xoay tay muốn chém về phía lồng thủy tinh, cuối cùng lại ở lúc sắp chạm đến thu tay lại, Lâm Phàm đem đao vác trên vai, bĩu môi nói, “Các ngươi mấy tang thi cấp cao liền thích dùng dị năng tinh thần hệ để khống chế, ta sớm phòng bị rồi! Ta nói, anh bạn, ngươi là ai vậy? Sao lớn lên lại giống ta thế?”
“Bởi vì hắn chính là ngươi.” Đột nhiên truyền đến tiếng nói làm cơ thể Lâm Phàm nháy mắt căng cứng, đem đao bổ hướng thanh âm truyền đến, thì phát hiện là người quen.
“Mộc Phong?” Lâm Phàm nhìn qua sau lưng đối phương, trông có vẻ là đến một mình.
Mộc Phong như không phát hiện ra nghi hoặc của Lâm Phàm, đi lên phía trước lồng thủy tinh, mà tang thi kia lúc này lại khôi phục lại trạng thái nhắm mắt im lặng lúc trước, “Ta lần đầu nhìn thấy nó cũng giật mình, còn tưởng ngươi bị bắt tới biến thành tang thi. Sau mới biết nguyên lai là do đại nhân trộm được, còn trộm được từ đâu, ta không biết.”
“Nếu ngươi tới bắt ta, liền trực tiếp đánh nhau thôi, thời gian của ta cũng không nhiều lắm.” Lâm Phàm đem đao lưng đen chỉ hướng Mộc Phong, “Ngày đó bị ngươi dùng nhánh cây cột, ta rất không vui.”
Mộc Phong dùng tay đẩy ra thanh đao, “Ta không phải tới bắt ngươi.” Mộc Phong chỉ chỉ ống dẫn xung quanh lồng thủy tinh, “Thấy ống dẫn chất lỏng xanh biếc kia không? Ta cần dung dịch bên trong đó.”
Lâm Phàm bước qua nhìn, quả nhiên trừ lồng thủy tinh có những người chưa biến dị, còn toàn bộ các lồng khác chứa tang thi cùng dị năng giả đều có ống dẫn dịch xanh biếc kia, mà tang thi cao cấp ống dẫn dung dịch này còn to hơn những ống khác, “Được, ngươi giúp ta tận lực không phá hỏng đến lồng thủy tinh mà dỡ ra, ta giúp ngươi lấy chất lỏng xanh biếc đó.”
“Thành giao!” Mộc Phong cầm ra một loại hạt giống, nháy mắt vài nhánh dây leo thô to bò lên lồng thủy tinh của tang thi Lâm Phàm, theo cành cây chuyển động, lồng thủy tinh bắt đầu lỏng ra, kèm theo đó là tiếng cảnh báo dồn dập kêu vang.
Nháy mắt cảnh vệ mang súng tiến vào, bắn phá về phía Lâm Phàm cùng Mộc Phong. Lâm Phàm dựng lên khiên bảo vệ bằng linh khí, quơ đao lưng đen trực tiếp xông đến trước mặt mấy cảnh vệ này cướp đi mạng sống của họ.
“Được rồi!” Mộc Phong hét lớn một tiếng, Lâm Phàm quay đầu lại xem, chỉ thấy lồng thủy tinh của tang thi Lâm Phàm bị một đại thụ to lớn bao vây, ống dẫn bị kéo đứt, đem cả lồng thủy tinh cùng tang thi Lâm Phàm thu vào không gian, đồng thời cầm ra thùng đựng xăng hứng lấy chất lỏng xanh biếc, rất nhanh chứa đầy, “Thế này đủ chưa?”
Mộc Phong nhìn nhìn, “Đủ rồi! Chúng ta đi nhanh thôi!”
Càng ngày càng nhiều cảnh vệ tràn vào, cũng không thiếu tang thi cấp , tấn công hai người, Lâm Phàm cũng Mộc Phong nhất định phải thừa dịp tang thi cấp chưa đến mà chạy thoát khỏi nơi này!
Hai người vừa đánh vừa lui, Mộc phong hiển nhiên có chuẩn bị mà tới, “Ta nói , chúng ta lăn vào thang máy, , , !” Nói xong vừa hướng tới thang máy, vừa ném ra mấy trái lựu đạn, nương theo sức nổ mạnh, hai người chật vật chạy vào thang máy.
Quả nhiên thang máy đã bị dừng sử dụng, Lâm Phàm trực tiếp mở ra hộp hệ thống thang máy, kéo đứt vài loại dây điện, quay đầu hướng Mộc Phong cười cười, “Học người khác, phòng ngừa cửa bị mở ra.” Sau đó dẫn đầu leo lên đỉnh thang máy, đem đao cắm vào ba lô sau lưng, tay không dọc theo dây cáp leo lên, Lâm Phàm có linh khí, ba hai phát liền bò tới tầng , dùng đao lưng đen cạy mở khe cửa thang, cảnh vệ canh giữ bên ngoài phản ứng nhanh chóng bắn hàng loạt phát súng hướng Lâm Phàm. Số lượng này không e ngại đến Lâm Phàm, còn không nguy hiểm bằng mấy tang thi cấp , cũng là do Lâm Phàm cùng Mộc Phong bất ngờ tập kích, nên những người này trong lúc nhất thời không tập trung đủ nhân lực cùng tang thi.
Mộc Phong có dị năng thực vật hệ, liền duỗi một cành cây lên, cũng không chậm hơn Lâm Phàm, vọt tới tầng , trực tiếp ném ra mấy cành kéo lấy Lâm Phàm giống tarzan đu qua tầng . Dọc đường đi, Lâm Phàm chỉ có thể nghe được tiếng gió rít bên tai, Mộc Phong hẳn đã tra xét trước lộ tuyến, tốc độ chạy trốn rất nhanh, không chút do dự mà lựa chọn phương hướng. Ước chừng qua mười phút, Mộc Phong tiếng hít thở ngày càng nặng, biểu hiện của dị năng sắp tiêu hao hết, đến đống kiến trúc thưa thớt nào đó trong Thạch Thành, cuối cùng Mộc Phong dừng lại, phỏng chừng chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất, nơi đây cách tòa nhà của Cố Bang không xa, Mộc Phong vốn trốn đến trại tụ tập nhân loại bị nuôi nhốt, sau đó mới từ phía sau chạy lòng vòng về phụ cận tòa nhà, quả nhiên người của Cố Bang đuổi đến trại tập trung liền mất tung tích của hai người, chắc bọn họ sẽ tra xét cẩn thận nơi này.
Lâm Phàm đi theo Mộc Phong vào phòng, sau khi đóng chặt cửa, Mộc Phong quay về phía trần nhà phòng ngủ kêu vài tiếng, một chiếc thang xép được đẩy xuống, nhà dân bình thường vậy mà có gác xép. Hai người theo thang trèo lên gác, Lâm Phàm gặp Mộc Hoa, hoặc phải nói một ông lão giống Mộc Hoa.
Mộc Hoa cuộn tròn trong chăn giờ đây không còn vẻ đắc ý phấn chấn như ngày ở đường hầm đó, tóc lấm tấm trắng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, cả cơ thể tựa hồ cũng co rút lại không ít, Lâm Phàm rốt cuộc lý giải hàm ý chân chính trong câu “trả giá một nửa sinh mệnh” của Huyễn Cơ.
“Mau, ca ca mang dung dịch phục hồi tuổi thọ về rồi đây, uống nhanh.” Mộc Phong đỡ lấy Mộc Hoa, đem thùng đựng chất lỏng màu xanh biếc mở ra rót đầy một cốc đưa tới bên môi Mộc Hoa, Mộc Hoa vội vàng cầm chén hung hăng uống hết, sau đó lại thúc giục Mộc Phong cho hắn thêm nhiều nữa, uống liên tục ba cốc, Mộc Hoa mới thở dài một hơi, cả người thần sắc nhìn khá hơn nhiều.
“Là ngươi! Ngươi có phải rất đắc ý khi thấy ta biến thành dạng này? Ta như vậy sẽ không thể quấn quýt lấy Lôi ca đúng không?” Mộc Hoa trừng Lâm Phàm, giọng nói tràn đầy oán độc.
Lâm Phàm không trả lời, hắn không biết có phải chịu trách nhiệm về việc biến Mộc Hoa thành bộ dạng này không nữa, nói thật thì Mộc Hoa cũng là người tốt, chẳng biết Trần Nguyên có thể giải quyết vấn đề của Mộc Hoa không, Lâm Phàm đang nghĩ ngợi, thì đột nhiên Mộc Hoa bắt đầu điên cuồng nôn ra chất lỏng xanh biếc, làn da vừa mới khôi phục một ít, giờ trở nên càng tái nhợt nhăn nheo, thậm chí xuất hiện đồi mồi.
“Mộc Hoa! Sao có thể như vậy?! Tại sao lại như vậy?!” Mộc Phong lo lắng ôm Mộc Hoa, còn muốn đem chất lỏng xanh biếc kia đưa Mộc Hoa uống, đáng tiếc Mộc Hoa uống vào được bao nhiêu, khôi phục được chút nào, thì sau đó liền nhanh chóng càng trở nên già nua.
“Không đúng, đừng cho hắn uống nữa! Ngươi không thấy nó đang khiến hắn cạn kiệt sinh mệnh sao!” Lâm Phàm phát hiện không thích hợp, vội vàng ngăn cản, đồng thời lấy ra nước suối không gian đưa cho Mộc phong, để hắn mau đút cho Mộc Hoa uống.
Mộc phong nghe vậy giật mình dừng lại động tác, sau đó thống khổ ôm lấy Mộc Hoa giống như ông lão tuổi, không cầm nước Lâm Phàm đưa, “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Đều là ca không đúng! Lại không biết rõ ràng đã cho ngươi uống loạn! Mộc Hoa, chịu đựng, ca ca sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho ngươi!”
Mộc Hoa chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn nhìn Mộc Phong, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Phàm, chết không nhắm mắt…
“Mộc Hoa ——!” Mộc Phong cảm giác tay trầm nặng, cánh tay Mộc Hoa rơi xuống, biểu thị cho sinh mệnh tuổi trẻ luôn cố gắng bước tiếp sống sót, nay hoàn toàn dừng lại, Mộc Phong thống khổ khóc rống, ôm thật chặt thi thể đệ đệ.
Lâm Phàm thở dài, lắc đầu ngồi xuống một bên, thuận tiện hạ một pháp thuật cách âm, phòng ngừa tang thi phát hiện ra động tĩnh.
Qua hồi lâu, Mộc Phong cuối cùng khôi phục lý trí, đem thi thể Mộc Hoa để lên trên đệm đã trải tốt, tìm một chiếc lược mềm nhẹ chải những sợi tóc của đối phương, “Ngươi biết không? Mộc Hoa thích nhất là sạch sẽ, không giống những đứa trẻ thông thường, mỗi ngày đều chăm sóc mình thật sạch sẽ. Thành tích học tập của hắn tốt lắm, năm nay vừa trúng tuyển một trường đại học danh tiếng, cuộc đời của hắn vừa mới bắt đầu… Mộc Hoa thích nam nhân, ta biết, hắn luôn luôn hy vọng có thể tìm được người yêu vừa ý, cả hai cùng nhau đi đến cuối đời, hắn vẽ tranh khá lắm, ngươi xem!” Mộc Phong lấy ra một trang giấy, bên trên lại là phác họa Lôi Khê, “Mộc Hoa nói cho ta biết, hắn thật sự thích nam nhân này, dù thế đạo bây giờ loạn như vậy, hắn cũng hy vọng có thể cùng nam nhân đó cố gắng sống sót…”
“A ——!” Đang nhìn chăm chú bức họa Lôi Khê, Lâm Phàm cảm giác ngực trái đột nhiên đau đớn, chất lỏng màu đỏ tươi nở rộ trước ngực, một dây leo xanh biếc đâm thủng ngực Lâm Phàm.
“Chính là, người nam nhân này lại thích ngươi! Ngươi rõ ràng đã kết giao hai người rồi, vẫn còn dây dưa với Lôi Khê! Đệ đệ ta không tốt sao? Làm sao lại không bằng ngươi?” Mộc Phong xoa ngực trái nhuốm máu của Lâm Phàm, “Đau không? Đệ đệ ta đêm đó bị cưỡng hiếp, tim của hắn càng đau! Vốn tưởng rằng được kẻ lừa đảo kia cứu, ban cho dị năng, lại không nghĩ tới! Có thể làm người ta thành bộ dáng sống không bằng chết! Cũng tốt, thế giới này đã sắp bị phá hủy, đệ đệ sớm rời đi, đi lên thiên đường, nơi đó sẽ không có thống khổ…”
Mộc Phong rút cành cây trước ngực Lâm Phàm ra, máu tươi phun tung tóe, Lâm Phàm đã khó có thể chống đỡ được cơ thể, ngã xuống đất, tầm mắt dần mơ hồ, bên tai lại có thể nghe ra ảo giác.
Ô ——!
Hình như là tiếng sói tru, Lâm Phàm tự giễu cười khổ, quả nhiên sắp chết sao? Cả hai đời lại có thể cùng chết vì một nguyên nhân, bị thực vật xuyên thủng ngực trái a. Như thế nào ngay cả thị giác cũng xuất hiện ảo giác? Lại có một đầu sói đen tuyền thật lớn ở trước mắt, nếu Đại Hắc có thể biến thành sói lớn, chắc cũng là bộ dáng này chứ?
Lâm Phàm dần dần mất đi ý thức, thân thể mờ nhạt, cho đến khi biến mất.