Editor: Thiên Vi
Vào cửa, Dư Niệm bày biện đồ mới mua rất có trật tự, đến lúc nhìn vào trong túi chỉ còn lại túi lạt điều, cô hơi do dự một chút.
Dư Niệm cẩn thận xé miệng túi lạt điều ra, đưa lên mũi hít một cái, hương vị đồ ăn được chiên qua dầu xông thẳng vào mũi khiến cô bị sặc. Dư Niệm vội vàng ném túi lạt điều lên trên bàn, có thể nghĩ đến cái này là Cố Tần cho cô, cô lại cầm lên. Dư Niệm chậm rãi rút một miếng lạt điều đầy dầu mỡ ngây ngấy ra, cô liếm liếm môi, giống như là thử độc, cẩn thận từng li từng tí cắn một miếng nhỏ.
Khó ăn.
Đuôi lông mày xinh đẹp của Dư Niệm hơi hơi nhăn lại, khác với Hạ Lam, khẩu vị của cô thiên về hướng thanh đạm, những loại nước cá nấu, hay các loại đậu hũ ma bà, bình thường cô đều không dám đụng đến dù chỉ một chút.
(Đậu hũ Ma Bà hay còn gọi là đậu phụ mapo. Đậu hũ ma bà còn có tên gọi khác là Mapo tòfu, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hũ ma bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.)
Dư Niệm thở dài một hơi, đặt túi lạt điều ở một bên.
Hôm nay Cố Tần mang giúp cô không ít đồ, đụng vào xe của người ta người ta không nói cô, nhặt được chìa khóa xe của cô còn trả lại.
Hiện tại hai người đã là hàng xóm, nếu không đưa ít đồ để biểu đạt một chút, có phải là có chút không được lễ phép hay không? Nhưng nếu phải đưa, Cố Tần có thể cho là cô có dụng tâm kín đáo hay không?
Xoắn xuýt một lúc, Dư Niệm mở nhóm Fans hâm mộ của Cố Tần ra.
Cố Tần thích ăn cái gì a?
Chỉnh sửa, gửi đi.
Nhóm Fans hâm mộ của Cố Tần từ trước đến nay luôn luôn náo nhiệt, cô vừa gửi tin ra ngoài, đã có không ít em gái nhiệt tình trả lời.
Bạch Bạch Vân: Nam thần thích ăn cay! Tôi vẫn nhớ!
Lão tử ghét đậu phộng: Như id.
Vỏ tôm giòn: Ngư nhi tại sao ngươi lại hỏi cái này? Chẳng lẽ ngươi lại muốn bắt dạ dày của nam thần, bắt tâm của nam thần ư!
Thanh Thanh Thảo: nộm dưa chuột! Trực tiếp lần trước anh ấy đã nói!
Dư Niệm hơi quýnh 囧.
(Ngư nhi: Có thể hiểu là con cá nhưng nghe kỳ quá, thấy hán việt hay hơn nên ta giữ nguyên Hán Việt)
(Nộm dưa chuột: là một món rau trộn, nguyên liệu chính là dưa chuột, dùng các loại gia vị trộn với nhau. Mát lạnh lại ngon miệng, thích hợp ăn mùa hè.
Dưa chuột thuộc tính hàn, ăn mùa hè có thể thanh nhiệt trừ nóng, hiệu quả trong việc bài trừ độc tố trong cơ thể, còn có tác dụng dưỡng da, hơn nữa hương vị tươi ngon của nộm dưa chuột khi ăn mùa hè còn có thể trợ giúp tiêu hóa, hiệu quả khi làm món ăn khai vị.)
Trực tiếp lần trước cô cũng xem, lúc đó đám Fans hâm mộ hỏi Cố Tần thích ăn đồ ngọt gì nhất, Cố Tần nói nộm dưa chuột, lúc Fans hâm mộ hỏi anh thích ăn thức ăn chay gì nhất, anh lại nói là nộm dưa chuột, sau đó là trầm mặc nửa ngày, anh còn nghiêm túc nói mình thích ăn bánh bao.
(Trực tiếp: truyền hình trực tiếp)
Bánh bao.
Lựa chọn cái này cũng không tồi.
Dư Niệm đã có chủ ý.
Nhưng hôm nay đi siêu thị cô lại mua toàn thực phẩm chín để trong tủ lạnh, căn bản không có mua rau quả làm bánh nhân thịt. Không có biện pháp, Dư Niệm mặc quần áo vào lại chạy đến siêu thị một chuyến.
Mua đồ về đã là năm giờ rưỡi chiều, làm lúc này vừa vặn có thể đuổi kịp bữa tối.
Dư Niệm đeo tạp dề, đi vào phòng bếp. nhưng đến lúc nhìn đến những vật phát ra ánh sáng trắng bóng loáng, bộ đồ ăn sáng bóng như mới kia, cô lại có chút hoa mắt chóng mặt.
Lên sáu tuổi Dư Niệm đã biết làm cơm, lúc ấy cô vừa gầy vừa nhỏ, căn bản không với tới bếp lò, càng không phân biệt được muối, đường cùng bột ngọt (mì chính). Có đôi khi cơm sẽ cháy khét, có đôi khi sẽ đem đường trở thành muối ăn, nếu như không mang đồ ăn ra bên ngoài, thì cũng đúng lúc này, Vương Lan sẽ bắt Dư Niệm lại sau đó là bắt đầu đánh đập cô. Đánh xong, Vương Lan lại kéo cô vào phòng bếp, làm lại lần thứ hai.
Về sau Dư Niệm phân biệt được từng loại gia vị khác nhau, phân biệt được tên của các loại rau quả, chỉ cần một thời gian ngắn đã có thể làm ra một món ăn đạt tiêu chuẩn rồi. Nhưng cô lại không thích phòng bếp, cầm cái xẻng sẽ nhớ tới lúc Vương Lan dùng cái xẻng đánh cô; nhìn cái chảo lại nghĩ tới gương mặt dữ tợn của Vương Lan muốn hắt cả chảo dầu lên người của cô. Bất cứ vật gì trong phòng bếp, đều khiến Dư Niệm liên tưởng tới mẹ của cô, người phụ nữ xinh đẹp luôn dịu dàng trước mặt đàn ông, nhưng lại cực kỳ lạnh lung tàn nhẫn đối với cô.
Sau này về sống với cha, Dư Niệm ít cầm dao, có đôi khi Hạ Lam thấy cô đáng thương, không có việc liền làm cho cô cả một bàn toàn món ăn mà cô thích ăn.
Hôm nay cô đi vào phòng bếp cũng đã qua mấy năm.
Dư Niệm hít sâu một hơi, phục hồi lại tinh thần hạ quyết tâm chuẩn bị nguyên liệu.
Lấy bột mì ra nhào thật tốt, lại đi chuẩn bị nhân thịt để nhồi vào bánh. Còn dành ra chút thời gian rửa sạch dưa chuột, làm một ít nộm dưa chuột.
Bánh bao làm rất nhanh, Dư Niệm tìm một cái đĩa xinh đẹp, đặt từng cái bánh bao một lên trên đĩa.
Hiện tại còn thiếu một bước cuối cùng, tìm Cố Tần.
Một lần nữa Dư Niệm thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, còn tô một lớp son môi trong suốt, sau khi xác định không có vấn đề, Dư Niệm mới bưng đĩa bánh bao đi về cánh cửa đối diện.
Đám người Chuột ăn cơm trưa xong liền đi luôn, lúc này Cố Tần đang thu dọn một đống bừa bộn ở trong phòng, sau nửa ngày anh không còn kiên nhẫn, quăng hết đống quần áo bẩn vào máy giặt, xoay người lấy đồ ăn còn dư lại từ bữa trưa ở trong tủ lạnh. Đem đồ ăn dư đặt vào lò vi sóng, Cố Tần dùng động tác lưu loát cởi áo.
Màu da của anh thiên về hướng màu đồng, cơ thể quanh năm vận động vừa rắn chắc lại co giãn, hình xăm rồng màu đen chiếm toàn bộ cánh tay của anh.
Cố Tần đi vào toilet, ngả đầu dưới vòi nước, trực tiếp dùng nước lạnh xối lên trên đầu với những sợi tóc đen nhánh. Nhưng vào lúc này, Cố Tần lại nghe được tiếng chuông cửa.
Khóa vòi nước lại, Cố Tần trực tiếp mang một cái đầu với những sợi tóc còn đang nhỏ nước đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, cô gái bưng cái đĩa để đầy bánh bao, trong đôi mắt to trong suốt tràn đầy kinh ngạc.
Cố Tần khiêu mi, giọng nói lười biếng:
“Có chuyện gì?”
Những bọt nước trong suốt từ trên đầu của anh chậm rãi nhỏ xuống, rơi xuống rất nhanh, bọt nước trơn trượt chui vào hõm vai của anh, lại từ hõm vai lăn xuống xương quai xanh, lăn qua lồng ngực cùng cơ bụng, sau đó là biến mất không thấy gì nữa…
Ngay một khắc này, Dư Niệm cảm thấy trên người Cố Tần tản ra loại hormone chỉ thuộc về nam giới.
Mặt của Dư Niệm thoáng một cái liền đỏ lên, trái tim cũng bịch bịch nhảy không ngừng.
Cơm đặt trong lò vi sóng đã được một lúc, Cố Tần quay đầu nhìn thoáng qua, cơ thể hơi nghiêng một chút:
“Cô vào trước đi.”
Dư Niệm bưng cái đĩa, cẩn thận lướt qua người anh.
Trên người anh có mùi của xà phòng, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Dư Niệm không khỏi hít sâu một hơi, lại giật mình thấy loại hành vi này có chút biến thái, cô đỏ mặt, đi vào phòng khách.
Hai mắt Dư Niệm mở to đảo qua phòng của anh, thiết bị lắp đặt trong phòng khách của Cố Tần so với cô còn ngăn nắp sạch sẽ hơn, không gian thật lớn, ở giữa đặt mấy cái ghế sô pha, gần nhất để một cái bàn đánh bóng bàn, có lẽ anh vừa mới luyện tập qua, cái vợt còn chưa kịp cất.
Cố Tần ah…
Vậy mà cô lại có thể quang minh chính đại đến nhà của anh rồi!
Cố Tần khép cửa lại, tầm mắt của anh rơi vào bóng lưng của Dư Niệm, chỉ nhìn một mắt, cũng đã nhìn ra cô đang bất an thấp thỏm không yên cùng với không biết làm thế nào.
“Cái trong tay cô kia là cho tôi sao?”
“Ah… ừ.”
“Để trên bàn đi, cô bưng cũng mệt rồi.”
Dư Niệm nghe lời đặt cái đĩa lên trên cái bàn dài, lại ngoan ngoãn đứng yên.
“Ngồi đi, cô uống gì?”
“Cái gì cũng được.” Dư Niệm kéo ghế ra, cẩn thận từng li từng tí nhích mông tới.
Cố Tần mở tủ lạnh ra, lấy một lon nước uống ra rồi để trước mặt của cô.
“Vương lão cát, giải nhiệt.”
Cô vừa ăn hết túi lạt điều mà anh cho, là có lẽ nên giải nhiệt.
Dư Niệm kéo cái móc ra, nhấp một ngụm nhỏ.
Thấy cảnh này, Cố Tần không khỏi nở nụ cười :
“Không có hạ độc.”
Đồ uống trực tiếp mắc kẹt ở trong cổ họng, Dư Niệm ho khan vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ lên, đôi mắt to không biết làm sao.
Cố Tần lấy thức ăn từ lò vi sóng ra, anh liếc mắt nhìn cô gái đối diện, nhẹ nhàng nắm chặt chiếc đũa trên tay:
“Cô ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vậy thì không chiêu đãi cô được rồi, đây đều là đồ ăn thừa.”
“À.”
“Cô khẩn trương như vậy làm gì?”
Giọng nói của Cố Tần hơi mềm xuống, nhưng vẫn không tốt như trước:
“Tôi cũng không ăn cô. “
Khụ khụ khụ….
Cái này là sặc thật sự.
“Cái xe kia…”
“Đưa đi tiệm sửa xe s, sữa chữa có bảo hành, cô không cần lo lắng.”
Dư Niệm mềm mại nói:
“Vậy là tốt rồi.”
Cố Tần giơ tay cầm một cái bánh bao, nói:
“Đây là cô làm hay sao?”
Dư Niệm gật đầu, trái tim lập tức nhảy lên tận cổ họng. Cố Tần nhìn cô, trong mắt của cô có một nửa là chờ mong, một nửa là thấp thỏm không yên.
Cô gái này thật đúng là cái gì cũng viết lên trong ánh mắt.
Thật đúng với câu nói kia, đôi mắt to của cô biết nói chuyện.
Bị đôi mắt to biết nói chuyện kia nhìn chăm chú Cố Tần cắn một miếng bánh bao lớn, anh nhai nuốt, trên mặt nhìn không ra biểu tình.
Cơ thể Dư Niệm hơi nghiêng về phía trước :
“Tốt… Ăn ngon không?”
Ăn xong bánh trong miệng, Cố Tần lại cắn một cái:
“Tại sao lại làm bánh bao cho tôi?”
Dư Niệm cắn đôi môi hồng nhuận phơn phớt của mình, giọng nói có chút mơ hồ không rõ:
“Là hàng xóm, cũng nên ân cần thăm hỏi nhiều hơn.”
“À.”
“Cho nên… Phải nói vị của nó như thế nào đây?”
Trong đôi mắt màu đen của Cố Tần phản chiếu khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Dư Niệm, anh nói :
“Mùi vị không tệ.”
Dư Niệm thở dài một hơi, nhìn anh lộ ra một nụ cười hơi có vẻ ngại ngùng:
“Vậy là tốt rồi.”
“Cũng được…”
Anh lại nói :
“Thêm một chút muối thì tốt.”
Thêm… Muối?
Dư Niệm luống cuống.
Lúc ấy cô không yên lòng, làm xong cũng chưa kịp nếm, lại nghĩ đến phải nhanh bưng tới cho Cố Tần.
Chẳng lẽ lại… Cô không thêm muối?
Cô thêm chưa?
Giống như… Chưa thêm.
Lại giống như… Thêm rồi.
Thoáng một cái Dư Niệm liền ngồi dậy, một tay túm lấy bánh bao bên miệng của Cố Tần, bưng cái đĩa rồi vội vàng đi mất.
Cố Tần uống một ngụm nước, bình tĩnh thoải mái như đang ăn cơm.
“Thật dễ lừa gạt.”
Cô gái dễ lừa gạt như vậy, quá ít thấy rồi.
Cố Tần mở TV, lúc thấy khuôn mặt trong TV kia, ngay cả Cố Tần cũng sững sờ mất một lúc.
Ở bên trong sân khấu màu sắc rực rỡ, cô mặc một chiếc váy màu trắng bồng bềnh, đỉnh đầu đeo một cái giống □□ tai (nguyên văn T/g). Cô cười vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, đôi mắt trong suốt như cất giấu cả một dải ngân hà.
Phát thanh viên chương trình thiếu nhi: tỷ tỷ Ngư nhi.
Tiết mục đã đến khâu cuối cùng, Cố Tần đổi kênh ti vi, trong lòng khẽ động.
Không được một lúc, chuông cửa lại vang lên.
Cố Tần đi ra mở cửa, Dư Niệm đứng ở ngoài cửa, lúc này trên tay bưng một đĩa nộm dưa chuột.
“Tôi quên đem cái này.” Dư Niệm đưa tới, con mắt rủ xuống không dám nhìn anh.
Cố Tần tiếp nhận, trực tiếp dùng tay cầm một miếng nhét vào trong miệng. Dưa chuột giòn giòn, phối hợp với vị dấm chua nhàn nhạt rất ngon miệng.
“Cái kia… Bánh bao tôi thêm muối rồi.”
“Ừ?”
Tay Dư Niệm nắm thành nắm đấm, cẩn thận lui về phía sau vài bước:
“Đợi anh ăn xong, đem cái đĩa qua là được rồi, tôi đi về trước.”
Nói xong, cô xoay người đi vào phòng.
Cố Tần ăn một miếng nộm dưa chuột, đôi mắt tĩnh mịch rơi trên cánh cửa phòng đang đóng chặt kia.
Cố Tần lại không phải người ngu, cô gái này tám phần có ý với anh.