Thẩm Du Tu sững sờ rồi nhớ tới lần trước Bùi Tự thế nào ở trên người cậu “xuất lực”, nhất thời lùi lại phía sau, kéo dài mặt nói: “Ra cái rắm.”
Tuy nhiên tay Bùi Tự vẫn đang giữ eo cậu, Thẩm Du Tu lui xuống cũng không được bao xa.
Cậu hơi trợn mắt lên, trở tay vặn tay hắn, nhìn chằm chằm Bùi Tự mắng: “Buông ra! Hôm nay không có chuốc thuốc cũng không có còng tay cậu.”
Sức lực Thẩm Du Tu phản kháng cũng không lớn, Bùi Tự không chướng ngại chút nào mà nắm thật chặt cánh tay, đôi mắt đen nặng nề, tự tiếu phi tiếu nhìn cậu giống như đang cười nhạo cậu chuyện sắp phát sinh đã rõ ràng trong lòng: “Hơn nửa đêm gọi tôi tới chỗ này không phải là kêu ngủ cùng anh sao?”
Động tác của Bùi Tự làm cho eo Thẩm Du Tu dán vào hông hắn.
Vừa kề sát vào Thẩm Du Tu liền cảm giác không đúng, cách một tầng vải vóc vẫn cảm nhận được địa phương kia đã bán ngạnh nóng lên, mà chính cậu —— xác thực cũng không có ý định chống cự, thập phần ám muội đưa tay tháo khóa kim loại ra.
… Thẩm Du Tu thừa nhận, cậu đối với Bùi Tự là mang ý đồ xấu, nhưng đương nhiên là không thể tự dâng chính mình lên được.
“Bùi Tự, cậu còn dám mạnh bạo…”
Bùi Tự đột nhiên hôn xuống làm âm cuối của cậu bị nuốt xuống.
Trước mắt Thẩm Du Tu tối sầm lại, cảm giác trên trán có vài sợi tóc mềm mại như có như không sát qua, lực của cánh tay trên eo cậu ngày càng dùng sức, một tay khác luồn vào áo tắm lỏng lẻo cầm đồ vật bán nhuyễn dưới thân.
Bùi Tự trên tay có lớp chai mỏng, mặc dù cách lớp quần lót nhưng Thẩm Du Tu vẫn có thể cảm nhận được.
Tính khí bị Bùi Tự khéo léo câu dẫn không còn nghe theo Thẩm Du Tu, từ từ cương lên.
May mà đầu óc Thẩm Du Tu coi như vẫn còn tỉnh táo, không chịu thiệt mà cắn ngược lại một ngụm, động tác trên tay thật nhanh mở quần Bùi Tự ra, cầm lấy thứ quần lót đang bao lấy, mạnh mẽ uy hiếp nói: “Con mẹ nó cậu thượng một lần còn chưa đủ? Hôm nay đến phiên tôi!”
Thẩm Du Tu cắn không nặng, đầu lưỡi Bùi Tự nếm được mùi máu tanh trên môi mình, giả vờ không thèm để ý, biểu tình bình tĩnh, thậm chí còn đem tính khí đã cương cứng của mình đưa vào tay người kia.
Thẩm Du Tu có chút không phân biệt được rốt cuộc là ai đang đùa giỡn ai.
Bùi Tự vẫn chưa động thủ cởi lớp áo cuối cùng ra, như muốn dằn vặt cậu theo cách này, chất lỏng phía trước dần dần làm ướt một mảng vải nhỏ. Thẩm Du Tu thở nhẹ một tiếng, trên eo như nhũn ra, không thể không cong lưng lại giãy dụa nhấc chân đá nam nhân một cái.
Nhưng Bùi Tự hình như là đã sớm chuẩn bị, thoải mái tránh thoát một cước kia, bàn tay sau lưng cậu siết chặt lại, đem dây buộc áo màu lam đậm xả ra, bắt lấy cổ tay Thẩm Du Tu trói lại hai vòng lần.
Thẩm Du Tu sửng sốt vài giây, căn bản không nghĩ tới Bùi Tự có thể làm ngay tại chỗ này, không khỏi mắng hắn: “Cậu đây là loại biến thái gì, lần này cũng không ai ép buộc cậu, nhanh thả ra!”
Áo ngủ không còn dây buộc, tùy tiện vặn vẹo hai lần đã mở ra một mảnh lớn.
Bùi Tự không phí nhiều khí lực đem người ném lên ghế salông, im lặng kéo chân cậu ra hai bên, tìm bôi trơn, một bên hướng miệng huyệt chật hẹp thoa vài lần, một bên xoa lên tính khí nộ trướng của mình.
Thẩm Du Tu vừa nhìn tư thế này của hắn, thân thể nhiễm một tầng hồng phấn do tình tục tạo ra, mặt đỏ như muốn chảy máu, tiếp tục co về phía sau: “Đi…Cậu có phải đàn ông hay không, có giỏi thì đừng có cương…”
Bùi Tự bỏ bôi trơn qua một bên, đỡ tính khí từ từ tiến vào bên trong, đợi côn tht thô cứng đi vào hơn phân nửa mới gỡ bỏ dây trói sau lưng Thẩm Du Tu, nghe tiếng rên rĩ chửi bậy xen lẫn giữa vui thích và thống khổ, hạ giọng nhỏ lại nói: “Đây là cách tôi bồi anh ngủ.”
Eo hắn luật động mạnh mẽ, bắn vào sâu bên trong hai lần, cởi thoát tay rồi nắm lấy cằm cậu: “Anh nếu không thích, lần sau đừng tìm tôi.”
Động tác hắn thô lỗ, dạo đầu lại không làm kĩ càng, hậu huyệt vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng đã bị người thô bạo tiến vào.
Cơn đau đột nhiên xuất hiện làm cả người Thẩm Du Tu run lên, nước mắt sinh lí cấp tốc dâng lên.
Sau hai lần thiệt thòi, tinh thần mắng người của Thẩm Du Tu cũng không còn.
Hai tay của cậu được tự do cũng không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể đẩy cái tay đang véo eo mình ra, hữu khí vô lực nói: “Con mẹ nó cậu hôm nay lén uống thuốc đúng không?! Nhẹ, nhẹ chút…”
Cậu mới vừa nói xong cũng cảm thấy nam nhân phía trên phảng phất ý cười nhẹ nhàng, đồng thời tính khí nóng hổi bên trong cơ thể cậu bất chấp đảo hai lần.
Thẩm Du Tu hơi nhướng mày, tiếng rên rĩ cũng dần vụn vỡ, còn thêm một chút mềm mại mà cậu không nhận ra.
Theo vài tiếng khóc gọi, thân thể từ từ thanh tĩnh lại, làm cự vật phía sau rút ra cắm vào càng dễ dàng.
Ra vào mấy chục lần, khoái cảm cũng dần dần dâng lên.
Chuyện đến nước này, Thẩm Du Tu cũng lười che mặt lại, một tay ôm lấy cổ người nọ, nhẹ giọng lại nói: “Sâu hơn một chút.”
Trên mặt Bùi Tự cũng có một tầng hồng mỏng, cặp mắt nhiễm tình dục nhìn cậu, đôi môi cách gần như vậy nhưng cũng không chủ động hôn xuống, chỉ là nắm xương hông cậu ra vào mấy lần, khí định thần nhàn hỏi: “Sâu như thế nào?”
Thẩm Du Tu hét một tiếng, hít một ngụm khí lớn rồi ôm lấy Bùi Tự đã đánh mất lý trí.
Hắn giống như không còn tự tin, đem người úp xuống, từ phía sau đè lên lưng cậu, cơ hồ muốn đem hết côn tht nhét vào miệng huyệt, một bên mở rộng chân cậu, vừa làm vừa nói: “Rên thành như vậy còn muốn thượng người khác?”
Thẩm Du Tu bị dục vọng ngứa ngáy làm cho không nói được, vai cũng run lên, mở miệng muốn giải thích, Bùi Tự cũng khó nhịn được mà xoay đầu cậu lại hôn xuống.
Tư thế cứng ngắc nhưng nụ hôn vẫn rất ngọt ngào và ướt át, ngay lập tức hút hết dưỡng khí của Thẩm Du Tu, thiếu oxy làm cậu rất nhanh quên hết những lời muốn tranh luận, chỉ phát ra tiếng rên rỉ đứng quãng kéo dài.
Bùi Tự quả thực không uống thuốc, nhưng thể lực vẫn kinh người như thường.
Thẩm Du Tu nằm úp trên ghế salông đến nửa đêm, nhưng cuối cùng vẫn được đặt nằm lên giường, trước bình minh vẫn có thể miễn cưỡng ngủ được một tiếng.
Không lâu sau mặt trời mọc,Thẩm Du Tu bị chuông điện thoại của Bùi Tự đánh thức.
Bài nhạc chuông này Thẩm Du Tu chưa bao giờ nghe qua, như là một nhánh u buồn của bài ca mùa hạ ca đã được xử lí giai điệu qua, nhưng vẫn giữ được nhịp điệu nhẹ nhàng chậm chạp, yếu ớt đặc thù, như ánh bình minh làm thức tỉnh giấc mộng nhu hòa mà ướt át.
Thẩm Du Tu phản ứng so với Bùi Tự chậm hơn một chút, lúc cậu mở mắt thì Bùi Tự đã đi ra ngoài nhận điện thoại.
Thời gian ngủ quá ngắn nhưng ngược lại tinh thần vẫn thấy tỉnh táo.
Thẩm Du Tu thoáng nhìn áo ngủ bên góc giường dính không ít chất lỏng ẩm ướt rồi đá nó xuống giường, đứng dậy đi tìm kiện áo ngủ mới, dây buộc lỏng lẻo, trực tiếp đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc trở ra Bùi Tự đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng ở huyền quan đổi giày như muốn đi ngay.
Thẩm Du Tu eo chân bủn rủn, thấy hắn tinh thần sảng khoái cũng không cao hứng được, lên tiếng ngăn lại nói: “Cậu đi đâu?”
Bùi Tự dừng lại động tác, quay đầu lại nhíu mày nhìn Thẩm Du Tu.
Thẩm Du Tu hỏi xong cũng cảm thấy không hiểu ra làm sao, cậu và Bùi Tự ngoại trừ ngủ qua hai lần thì cũng không còn quan hệ nào nữa, đối phương là người trưởng thành sống sờ sờ muốn đi đâu cũng không liên quan tới cậu.
Mà lời đã nói ra khỏi miệng, Thẩm Du Tu rất nhanh tìm ra lý do: “Biết làm cơm không? Chuẩn bị bữa sáng rồi đi.”
Xuống giường rồi nên bây giờ Bùi Tự khá dễ nói chuyện.
Hắn thoạt nhìn cũng không vội lắm, quay người đi vào nhà bếp mở tủ lạnh ra, qua loa một phen, quay sang hỏi Thẩm Du Tu: “Đại thiếu gia muốn ăn gì?”
Người phụ trách quét dọn bình thường khi đến sẽ thuận tiện mang theo chút nguyên liệu nấu ăn, phần lớn là bán thành phẩm đã sơ chế qua.
Thẩm Du Tu kéo dép lê đi tới, ôm tay nói: “Tùy cậu.”
Cậu nói như vậy, Bùi Tự liền lấy một cái sandwich đi ra, tay cầm bình sữa bò chuẩn bị đun nóng.
“Còn cậu thì sao?” Nhà bếp là mang phong cách đảo trung tâm, Thẩm Du Tu dựa vào phía đối diện, cằm giương lên, đôi mắt ám muội nheo lại: “Mệt mỏi đến nửa đêm —— không đói bụng sao?”
Bùi Tự liếc mắt nhìn cậu, liền cầm thêm một phần ăn đặt lên đĩa.
Nhìn trái nhìn phải, lò vi sóng ở chỗ Thẩm Du Tu đang dựa vào, hắn tiến lên vài bước ra hiệu kêu người kia tránh ra.
Thẩm Du Tu không muốn nhúc nhích, lười biếng thuận mép bàn phiền phiền nhiễu nhiễu lui lại không ít, dây bên hông buộc không chặt, sau hai lần ma sát đã lỏng lẻo tuột ra.
Cậu không có ý định buộc lại, đứng yên nhìn tay đang duỗi tới.
Bùi Tự nắm hai sợi dây, có thâm ý khác nhìn Thẩm Du Tu, thoáng dùng sức siết chặt một chút mới không nhanh không chậm buộc lại, nói: “Ra ngoài chờ.”.