Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Tưởng Nghiêu bình thường sẽ không làm mấy chuyện như tạt gáo nước lạnh lên đầu người khác, thỉnh thoảng mới làm vây, Thẩm Du Tu nghe có chút khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống.
Có điều cho dù không nhắc đến nữa nhưng sắc mặt Thẩm Du Tu vẫn trầm xuống, phản bác, "Cậu nói ai không ra gì? Tôi cũng không nói là mình sẽ giới thiệu người kia với các cậu."
Tưởng Nghiêu nghe đến đó thì ngừng, cười lắc đầu tự phạt mình một chén, "Được được được, là tôi tọc mạch xen vào chuyện mấy cậu, được chưa? Cậu cứ xem như là anh em hiếu kỳ một chút, mặt dày vui vẻ ngồi ăn bữa cơm còn không được sao?"
Thẩm Du Tu thầm nghĩ da mặt mỏng quả thật không hợp với Bùi Tự.
Lý do Thẩm Du Tu không dẫn hắn đến mấy nơi như tiệc rượu không phải vì lý do này.
Mấy ngày nay ở chung, Thẩm Du Tu nhận ra Bùi Tự có chút mâu thuẫn không thể nói rõ với những cậu ấm mà cậu thường đi cùng.
Nếu là trước đây, các mâu thuẫn giữa bạn bè Thẩm Du Tu sẽ mặc kệ cả, nhưng bây giờ người đó là Bùi Tự nên cậu luôn nghĩ cách giải quyết vấn đề này ổn thỏa.
Suy nghĩ vài giây, Thẩm Du Tu mở miệng nói, "Ăn cơm cũng chỉ là ăn cơm thôi, cậu đừng có mà vênh váo nhé, lần sau tôi dẫn cậu ấy đến."
Tưởng Nghiêu nghe giọng điệu bao che khuyết điểm của Thẩm Du Tu mà buồn cười, "Tôi vênh váo chỗ nào? Hai chúng ta quen biết nhiều năm rồi, tôi đã bao giờ vênh váo với cậu chưa?" Nói xong hắn cũng tự cảm thấy có chút không đúng, tâm tư của Thẩm Du Tu đối với bạn bè chỉ có chút ít, đối với nhân tình thì lại khác, nghĩ đến lại không thể không hỏi, "Cậu nhặt được bảo bối đó từ chỗ nào vậy? Còn giữ chặt như vậy."
Nói thì nhiều nhưng vào tai Thẩm Du Tu chỉ còn đọng lại hai chữ "bảo bối", cậu nhàn nhã khẽ chớp đôi mắt, cụng ly với Tưởng Nghiêu, cũng không giấu diếm nữa, "Thật ra thì cậu gặp cậu ấy rồi."
"Hả?" Trí nhớ của Tưởng Nghiêu rất tốt, xét theo thái độ và lời nói của Thẩm Du Tu, trong đầu hắn nghĩ ngay đến một người.
"Quán bar mà trước đây tôi từng đến." Thẩm Du Tu ngà ngà say, chống cằm nói, "Cậu ấy là bảo vệ ở đó, chính là cái lần Tạ Tuấn và bạn tôi suýt đánh nhau đó."
Tưởng Nghiêu ngẩn ra, nhớ lại một chút, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay áo phẳng phiu của Thẩm Du Tu, hỏi "Cái lần mà Tạ Tuấn đưa cậu ta lên giường cậu sao?"
Nhắc lại chuyện đêm đó, Thẩm Du Tu có chút ủy khuất.
Nhưng với tình cảnh lúc đó, cộng thêm tính tình khó chơicủa Bùi Tự, hai người hẳn sẽ không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc.
Cậu bĩu môi, hừ một tiếng coi như trả lời, tầm mắt dời đến bàn bi da, đứng dậy chống bàn nói, "Giờ ăn còn sớm, chơi một ván không?"
Tưởng Nghiêu vẫn duy trì tư thế cũ chẳng hề nhúc nhích gì, khoảng nửa phút sau mới quay đầu sang trầm giọng nói, "Cậu mở bao sương ra đi, tôi đi gọi điện một chút."
"Ừ, nhanh lên chút."
Sắc mặt Tưởng Nghiêu trầm xuống, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ, cách chỗ Thẩm Du Tu thật xa, gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Tuấn, "Cậu có nói cho Thẩm Du Tu nghe về vụ án đợt trước không vậy?"
"Vụ án gì?" Lúc này Tạ Tuấn vẫn còn đang sứt đầu mẻ trán vì tình hình phát triển của dự án sắp tới, nghe Tưởng Nghiêu vừa mở miệng đã hỏi ngang như thế, đầu óc gã thiếu chút nữa load không kịp, "Chuyện kia của Phương Vi hả? Không có a, không phải cậu bảo tôi đừng kể với cậu ta còn gì?"
Tưởng Nghiêu thầm mắng, trong lòng lại càng cảm thấy có điều bất ổn, "Tôi nhớ cậu nói anh trai của cô gái kia đắc tội với Thẩm Du Tu, lại quấy nhiễu chuyện bỏ vốn đầu tư của cậu cho nên cậu mới đáp ứng Phương Vi đúng không?"
"Đúng vậy." Tạ Tuấn mông lung đáp lời hắn.
Tưởng Nghiêu ấn ấn trán, ánh mắt liếc nhìn sang cái người đang tập trung chơi bida bên kia, "Anh trai của cô bé kia...!là người bảo vệ ở quán bar kia phải không?"
"Đúng rồi." Tạ Tuấn đã quên mất chuyện này từ lâu rồi, chỉ nhớ đại khái, "Hình như, lúc đó tôi có uống chút rượu nhưng mà anh tôi có nói lại cho tôi rồi."
Gã nói xong, bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, gần một phút sau Tưởng Nghiêu mới trả lời "Cậu đi điều tra người này đi."
"Điều tra ai?" Tạ Tuấn vẫn đang không hiểu sự tình hỏi lại, "Người bảo vệ kia sao?"
"Ừ." Tưởng Nghiêu không thể nói rõ về linh cảm của mình cho lắm, nhưng dù sao đây cũng là một dự án mà Thẩm Du Tu đích thân góp mặt, tra một lần cũng không thiệt gì, "Hiện tại người này đang ở bên Du Tu, tôi có chút lo."
"Cái gì? Cậu ta ở bên anh Thẩm nhà tôi?" Cú điện thoại này cho gã một lượng tin tức quá lớn, Tạ Tuấn tiêu hóa không kịp nên hồi lâu mới nói được.
Tưởng Nghiêu đứng ngồi không yên, bàn tay xuôi bên người cũng vô thức nắm chặt lại, nhân tiện nói cho Tạ Tuấn chút thông tin mà hắn nhận được hồi chiều, "Được rồi, tôi nghe được phong phanh chút chuyện từ người quen về anh trai cậu."
Nói chuyện về Tạ Trì, lúc này Tạ Tuấn mới tỉnh táo hơn, "Anh trai à, cậu có tin tức mới sao?"
"Cũng không hẳn." Tưởng Nghiêu nói, "Nhưng người đó bảo tôi để ý, hình như anh trai cậu cài người bên cậu đấy, hiện tại chưa nói được sẽ có chuyện gì xảy ra..."
"Móa, con mẹ nó, tim tôi đang run lên rồi đây này, cảm ơn anh trai, tôi sẽ cho người điều tra thêm, nhất định không để chuyện này trì hoãn thêm."
Tưởng Nghiêu không để ý đến lời của gã cho lắm...!nói xong chính sự thì lập tức cúp máy, quay lại chơi bi da với Thẩm Du Tu.
-
Cũng lâu rồi không cùng Tưởng Nghiêu đi ăn uống rượu, Thẩm Du Tu rất hào hứng cho nên về cũng trễ.
Vừa đến nhà lại vừa vặn đụng phải Bùi Tự trở về, trong tay hắn còn cầm một túi điểm tâm.
Từ đằng sau, cậu ôm choàng lấy Bùi Tự, dựa sát vào, "Rất thơm".
Tay còn chưa rửa đã đưa ra khẩy khẩy túi giấy, "Sao cậu biết tôi thích ăn cái này?"
"Thấy anh mua vài lần." Bùi Tự thuận miệng đáp, "Nhà ga gần đây có bán, nhân tiện mua về một ít."
Thẩm Du Tu cầm điểm tâm trên tay, há mồm nghiêng cổ cắn một cái, "Đặc biệt mua cho tôi thì cứ bảo là mua cho tôi, cái gì mà nhân tiện chứ? Sao không nhân tiện làm gì khác mà lại nhân tiện mua cái này vậy hả?"
Bùi Tự thoáng nở nụ cười, lảng tránh vấn đề này đi, kéo Thẩm Du Tu từ đằng sau ra.
Trên người Bùi Tự có một loại mùi hương rất sảng khoái, xen lẫn chút mùi khói thuốc lá lại trở thành một hương vị như một loại pheromone cực kỳ hấp dẫn.
Thẩm Du Tu ngửi mùi hương ấy một lúc mà đầu óc đã nghĩ đến đâu đâu, ăn xong hai cái bánh, tay đã luồn vào trong vạt áo sơ mi của Bùi Tự, một tay vuốt ve cơ bụng kia, một tay đưa lên xoa nhẹ tai hắn, "Đi tắm."
pheromone: nguyên tác là费洛蒙 mang nghĩa là một chất mà động vật tạo ra làm thay đổi hành vi của một động vật khác cùng loài.
Ý tác giả muốn nói mùi hương trên người Bùi Tự hấp dẫn Thẩm Du Tu muốn phạm tội đó =)))
Hơi thở nóng rực phả bên tai, hầu kết Bùi Tự nhấp nhô, gương mặt lập tức thay đổi, trực tiếp kéo người vào phòng tắm, hai tay hắn chống lên cửa, cúi đầu thản nhiên hỏi, "Đây là muốn đi tắm hay là muốn làm chuyện khác? Hả?"
Theo động tác của hắn, hai lọn tóc nhỏ trượt xuống bên trán, con ngươi đen nhánh như tỏa ra một luồn ánh sáng.
Thẩm Du Tu ngẩng mặt lên, làm trò xấu lại còn giả vờ nghiêm túc mà đáp, "Bảo bối à, tiết kiệm nước chút đi."
Hai người trong phòng tắm gần hai, ba tiếng đồng hồ, đợi Thẩm Du Tu tắm xong thì chân cậu cũng nhũn cả rồi.
Sau khi rót một ly nước, cậu không muốn nhúc nhích tí nào nữa, tựa đầu bên giường vừa uống nước, vừa xem điện thoại.
Không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, vừa rạng sáng, Tạ Tuấn và trợ lý đã lục tục thay phiên nhau gọi cho cậu, cuối cùng trợ lý gửi một tin nhắn tới, Tạ Tuấn gặp vấn đề về đất đai và tài nguyên, nhắn cậu dậy thì đến gặp gã rồi cùng nghĩ cách.
Thẩm Du Tu mệt đến mức không muốn mở mắt, thấy tin nhắn mới miễn cưỡng gượng người dậy trả lời.
Chờ Bùi Tự quay lại phòng ngủ đã thấy Thẩm Du Tu đang cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn cau mày, ôm gối mở điện thoại gửi tin nhắn.
Hắn tắt đèn phòng, chỉ chừa lại chút ánh sáng từ chiếc đèn ngủ, hỏi Thẩm Du Tu, "Không buồn ngủ sao?"
"Cậu ngủ trước đi." Thẩm Du Tu nghiêng người về phía hắn, xích lại gần một chút, "Tạ Tuấn nửa đêm gặp chút chuyện, tôi phải tìm hiểu xem sao đã."
Bàn tay Bùi Tự đang xếp chănbỗng khựng lại, vài giây sau mới hỏi "Có liên quan đến anh?"
"Có chút." Thẩm Du Tu gửi xong tin nhắn lập tức ném điện thoại sang một bên, xoay sang hôn lên mặt hắn, cười nói, "Còn biết quan tâm đến tôi nữa."
Ấy thế nhưng trong mắt Bùi Tự một chút ý cười cũng không có, quai hàm căng chặt.
Bình thường Thẩm Du Tu nhìn hắn nghiêm mặt mãi cũng thành quen, lúc này đương nhiên chẳng phát hiện ra điểm gì kì quái, cậu chu miệng hôn lên cánh môi người kia hai cái rồi tắt đèn, kéo Bùi Tự cùng ngủ.
Đêm nay bình bình lặng lặng trôi qua.
Sáng hôm sau, vừa rời khỏi căn hộ, Bùi Tự đã bắt đầu gọi điện cho thư ký Tôn.
Hiện tại thư ký Tôn đang nắm quyền chủ động, không còn tốt tính như ngày trước.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Bùi Tự bị đối xử lạnh nhạt, kiên trì đợi trợ lý chuyển lời vài lần, đến xế chiều mới nhận được cuộc gọi.
"Thẩm tổng?" Thư ký Tôn nắm được thông tin quan trọng nhất từ vấn đề hắn đặt ra, giọng điệu không được tốt lắm, "Không nhìn ra nha, cậu quan tâm Thẩm tổng đến vậy?" Y nghĩ lại, sợ Bùi Tự sẽ kể hết mọi chuyện cho Thẩm Du Tu, lập tức ngữ khí nhẹ nhàng lại, trấn an hắn, "Thẩm tổng đầu tư vào không nhiều, chỉ là chút ân tình thôi, không có ảnh hưởng lớn gì.
Chỉ cần cậu đừng lỡ mồm trước mặt Thẩm tổng thì chuyện này sẽ nhanh chóng bị lãng quên đi thôi."
Nói gần nói xa, ý tứ thế nào cũng rõ ràng cả rồi, Bùi Tự có chút cáu kỉnh, kết thúc cuộc trò chuyện cũng không muốn nói gì thêm, một mình đứng ở lan can bên ngoài công ty.
Trong lòng hắn bỗng dưng lại lo lắng vô cớ, không liên quan đến Bùi Tự hay cuộc sống của mình mà đó là một vòng sáng hào nhoáng xa lạ.
Tuy nhiên, khi Bùi Tự nghĩ đến Thẩm Du Tu, một cảm xúc khác lạ tràn ngập từ tận đáy lòng, tựa như thủy triều lên xuống, trong suốt, nổi bọt, mằn mặn, lại hơi đắng, sau khi bị gột rửa thì chỉ còn lại sự trống vắng hụt hẫng mà hắn chưa từng trải qua.
Bùi Tự như đang ngâm mình trong nước biển, không vùng vẫy kêu cứu, cũng không lãng phí sức lực của chính mình.
Bên cạnh hắm, từng con thuyền một lướt qua, từng khúc gỗ nổi lềnh bềnh trôi đi, hắn không thể đưa tay ra với tới chúng, Thẩm Du Tu từ từ được con sóng đưa vào bờ.
Bùi Tự cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ lưu luyến nhớ nhung, thế nhưng lúc này đây, hắn rất muốn thoát khỏi biển cả để vào bờ.
Mấy ngày liên tiếp hắn không chủ động đến tìm Thẩm Du Tu, cũng không đến căn hộ.
Trên đường đi,Thẩm Du Tu liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại, bận đến nỗi hận không thể phân thân ra, bị Bùi Tự lơ đi cũng không còn sức mà để ý, chỉ muốn dành chút thời gian về nhà ngủ bù.
Mãi đến chủ nhật, Thẩm Du Tu mới rảnh rỗi được một chút, cậu lái xe đến nhà Bùi Tự, gọi điện cho hắn, muốn hắn xuống lầu rồi cùng đi.
Bùi Tự chần chừ hồi lâu mới bắt máy, nghe giọng Thẩm Du Tu nhẹ nhàng trầm ấm, chính cậu đã đến tận cửa luôn rồi, do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý đi chung.
Thẩm Du Tu ngồi đợi một lúc mới thấy Bùi Tự mở cửa đi ra.
Thấy sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm, cậu nhớ lại chuyện xảy ra với Bùi Lệ, "Không phải chuyện của em gái cậu? Vậy là chuyện của mẹ cậu?"
Bùi Tự giống như không muốn trả lời, hắn nói "Không có chuyện gì cả!", sau đó thì quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Thấy có vẻ như hắn thật sự không muốn nhắc đến, Thẩm Du Tu cũng không hỏi nữa, dù sao những khó khăn này của Bùi Tự, cậu đều có cách để giải quyết mà.
Về đến nhà, Thẩm Du Tu bảo Bùi Tự vào bếp làm cơm còn mình thì vùi đầu vào đặt vé máy bay.
Có lẽ là quá mệt mỏi cho nên không chỉ sắc mặt mà môi Bùi Tự cũng có chút nhợt nhạt.
Thẩm Du Tu đặt xong hai vé ngày mai đi thành phố B, cậu lắc lắc điện thoại, đi tới, "Ban nãy gọi cậu có chút vội, ngày mai chúng ta xuất phát, cậu có thứ gì cần về nhà lấy không?"
Bùi Tự ngẩng đầu nhìn tin nhắn giao dịch vé, đôi môi hơi khô hé mở, tránh đi tầm mắt của Thẩm Du Tu, "Ừm, ăn cơm xong tôi muốn về nhà một chuyến."
"Được thôi." Thẩm Du Tu duỗi tay chọc chọc mặt hắn, "Vậy bây giờ lái xe về đi, tranh thủ nhanh nhanh một chút.
Hôm nay mệt rồi thì đi ngủ sớm, từ giờ đến lúc bay còn khá sớm."
Bùi Tự không nói gì, chỉ gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, Bùi Tự lái xe về nhà, buồn bực ngồi hút thuốc trong phòng.
Hắn căn bản chẳng có thứ gì đặc biệt phải mang đi cả, chỉ là đi du lịch thôi, cũng không phải định cư.
Hai giờ trước, vốn dĩ hắn có thể từ chối Thẩm Du Tu.
Cụ thể thì, có lẽ mấy tháng trước, mấy tuần trước, thậm chí là thời gian sau khi lên kế hoạch, bất cứ lúc nào hắn cũng có cơ hội để từ chối.
Vậy nhưng Bùi Tự lại chẳng thể, cũng giống như Thẩm Du Tu bịt tai che đi tiếng chuông điện thoại khi cùng đón bình minh trên đỉnh núi, không muốn thoát khỏi mộng cảnh.
Hút xong hai điếu thuốc, Bùi Tự tùy tiện cầm đi vài thứ, chậm rãi xuống lầu khởi động xe rồi đi đến căn hộ của Thẩm Du Tu.
Không ngờ căn phòng hôm nay rất tối, chỉ có một ánh đèn nhỏ trong phòng làm việc, Bùi Tự bước lên mở cửa, người đàn ông ngồi ở bàn làm việc có hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Gương mặt Thẩm Du Tu bị một lớp ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt lên, cả gương mặt tái nhợt.
Bùi Tự và Thẩm Du Tu nhìn nhau một lúc, không biết vì sao, tim Bùi Tự bỗng co rút nhói lên, theo bản năng mà bắt chuyện trước, "Tôi sắp xếp mọi thứ xong rồi."
Nhưng lần này Thẩm Du Tu lại không ngoan ngoãn nghe hắn nói hết như ngày trước.
Cậu nhìn chằm chằm Bùi Tự, khô khan quay màn hình máy tính sang, làm cách nào cũng không thể mở những thứ trong đó lên được trước mặt cả hai, cậu khàn giọng gọi tên hắn, "Bùi Tự."
"Cậu đã đặt thứ gì ở quầy lễ tân của khách sạn đó?".