Dư Ôn

chương 5: tuy rằng không nói một lời 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Sasaswa

Bùi Tự kiên nhẫn trả lời tin nhắn vô nghĩa của Thẩm Du Tu rồi không quan tâm đến nữa, ngược lại gọi một tới một dãy số điện thoại.

Hắn giờ khắc này đang đi tới cục công an, đứng trước quán trà cách một dãy phố, cạnh tấm biển tránh gió, lẳng lặng chờ điện thoại được kết nối.

"Này?"

"Cảnh thúc.

Là cháu."

"Đến?"

"Ừm."

Cúp điện thoại, Bùi Tự khuất gió hút điếu thuốc, không lâu lắm liền có người từ phía sau không nặng không nhẹ vỗ một cái lên đầu hắn, tiếng như hồng chung mà mắng: "Lại đánh nhau với ai!"

Người kia đụng tới vết thương không rõ ràng lắm sau đầu Bùi Tự, lực đạo cũng không khống chế.

Bùi Tự không hề phòng bị, không khỏi đau đến mặt nhíu lại, ném điếu thuốc xuống, che đầu xoay người nói: "Cảnh thúc."

Cảnh Chinh Minh thấy hắn thật sự bị đau, cũng có chút bất ngờ: "Trên đầu cũng bị thương?"

Bùi Tự thả tay xuống, liếc mắt nhìn lòng bàn tay người kia, không thấy máu, liền không quá để ý: "Vết thương nhỏ.

Vào trong rồi nói."

Bọn họ đẩy cửa kính hẹp ra, đi vào phòng ăn, còn chưa tới giờ ăn trưa, khách tới ăn không nhiều.

Bùi Tự đi tới bàn gần cửa sổ ngồi xuống, chủ quán rót cho hai người hai lu nước ấm nói cảm ơn, bưng chén giấy lên uống nước.

Cảnh Chinh Minh từ lúc ngồi xuống mắt bắt đầu không ngừng đánh giá hắn: "Cháu đi đâu mà một thân bị thương như này? Làm tiểu Lệ vừa nhìn thấy liền lo lắng."

Bùi Tự nhìn cửa kính màu của quán ăn, phản chiếu lên người mình, ấn lại gò má: "Em ấy không biết.

Chờ qua mấy ngày vết thương lành cháu sẽ đến trường học gặp em ấy."

Mà Cảnh Chinh Minh bắt đầu nói luyên thuyên: "Mười mấy tuổi đã bắt đầu đánh nhau, hiện tại đã hơn hai mươi mấy rồi..."

Bùi Tự lúc còn đi học không chịu học đàng hoàng, cả ngày cùng một đám anh em đánh nhau gây sự, nhiều lần bị bắt vào cục cảnh sát.

Cảnh Chinh Minh là cảnh sát lâu năm, xử lý những trường hợp này rất nhiều, từ từ quen thuộc, thấy bên trong hắn vẫn có thể đi trên con đường chính đạo vẫn là nhiều lời khuyên bảo, ít nhiều có chút hiệu quả, ít nhất —— Bùi Tự không còn sa đoạ đến nỗi cầm dao lên phố chém người.

"Lần này không phải cháu muốn đánh." Bùi Tự cúi đầu, chỉnh bàn tay đang cầm chén nước, nhìn chằm chằm đốt ngón tay trầy da thâm sắc, đem chuyện Bùi Lệ bị bắt cóc dặn dò một lần: "Bọn họ hiện tại thôi trái thúc phải, nhất định sẽ nghĩ biện pháp bằng mọi cách lấy mười mấy vạn kia."

Cảnh Chinh Minh nghe xong ngọn nguồn, giận không chỗ phát tiết, nắm đấm tầng tầng hướng trên bàn đập một cái, nhân viên phục vụ sợ đến lén nhìn qua bên này: "Trong mắt đám người kia thật không có vương pháp."

Bùi Tự đẩy một chén nước đến trước mặt Cảnh Chinh Minh, ra hiệu ông không cần quá gấp: "Lệ Lệ bị dọa.

Cũng may không có chuyện gì."

Cảnh Chinh Minh thoáng thả tâm xuống, nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu, nắm mạnh chén giấy oán hận mắng: "Thật khốn khiếp, vì kiếm tiền bẩn mà cái gì cũng dám làm."

Bùi Tự nghe ông tức giận mắng, bình tĩnh nhìn vào chiếc bàn đầy mỡ phản quang, cảm giác được một luồng sương mù từ nước nóng bay lên hấp hơi làn da trên vùng trán đến tỏa nhiệt.

Hắn yên lặng trong phút chốc, giơ tay đỡ cái trán, có chút tối nghĩa mà nói: "Cảnh thúc, thúc có thể cho cháu mượn ít tiền không?"

Bùi Tự do dự rất lâu mới ngỏ lời.

Từ lúc mười sáu mười bảy tuổi, Cảnh Chinh Minh vẫn luôn thập phần chăm sóc hắn, thật so đo, đã thay hắn tốn không ít tiền.

Lúc Bùi Man bị bắt vào đồn công an vì đánh bạc cũng ra tay giúp đỡ, với Bùi Lệ cũng rất quan tâm.

Vợ Cảnh Chinh Minh qua tuổi năm mươi đã đi trước, con gái duy nhất thì mấy năm trước vì đồng thời bị cướp và cưỡng dâm cũng đã qua đời, cuộc sống sau này của ông cũng không sa sút nhiều, cả ngày nghĩ cách tìm đường bắt hung thủ.

Mấy năm trôi qua, tiền tiết kiệm cũng không có nhiều.

Mấy vạn tệ, đối với cảnh sát lâu năm sắp về hưu mà nói, đương nhiên cũng không thể dễ dàng lấy ra.

Bùi Tự hiểu rõ điều này, bởi vậy không ôm hy vọng quá lớn.

"Mẹ cháu thiếu nợ mười mấy vạn?" Cảnh Chinh Minh đầu tiên là uống một hớp, vai vi đổ, chau mày nói: "Bây giờ cháu cần bao nhiêu?"

"Mượn tiền vốn là năm, sáu vạn." Bùi Tự nói: "Mới vừa mượn được ngàn.

Cộng thêm số còn lại trong tay cháu, còn có Lệ Lệ đi làm tích góp một chút, cũng không đến ngàn."

Cảnh Chinh Minh suy nghĩ mấy phút: "Trả tiền gốc thì cũng không khó, thế nhưng tiền lãi thì..."

"Tiền lãi cháu sẽ nghĩ biện pháp." Bùi Tự nói: "Về sau lại tính tiếp."

Cảnh Chinh Minh nhạy bén nhận ra được trong lời hắn nói có chút không giống bình thường: "Cháu muốn làm gì? Dự định tìm lũ anh em vớ vẩn khi kiếm tiền?"

Bùi Tự rút tay khỏi mặt bàn, thân thể ngửa ra sau: "Không có."

Cảnh Chinh Minh đối với động tác nhỏ của hắn rất quen thuộc, biểu tình nghiêm túc cảnh cáo nói: "Chuyện tiền lời tìm chút biện pháp kiếm người biện hộ cho, đừng làm chuyện xấu, kiếm tiền cũng phải tuân thủ pháp luật."

Bùi Tự mân mân môi dưới, Cảnh Chinh Minh không chờ hắn tiếp tục nói chuyện, vội vội vàng vàng đi lấy bóp tiền, thúc giục: "Trước đi ngân hàng, chuyển cho cháu mấy ngàn, buổi chiều lại tìm đồng nghiệp mượn."

Bọn họ đứng dậy đi ra quán ăn, lúc Cảnh Chinh Minh dẫn hắn đi ra ngoài, chợt nhớ tới cái gì, theo lệ hỏi: "Tháng này có tin tức gì hay không?"

Bùi Tự lắc đầu một cái, che kín áo khoác đáp: "Không có." Hắn lộ ra cái mỉm cười phức tạp: "Có manh mối cháu cũng sẽ không trực tiếp đi tìm ngươi, ít nhất phải kêu cảnh sát hình sự tới."

Những năm này, Cảnh Chinh Minh trước sau không buông tha thế lực ngầm đứng sau cái chết của con gái, mục đích hả giận rất rõ ràng.

Bùi Tự giúp ông hỏi thăm xung quanh, mà ông cũng không muốn để chính bản thân hắn tìm đến người kia.

"Cảnh thúc, cháu biết thúc muốn làm gì, nhưng thúc không thể sống phần đời còn lại mà cứ dính vào lũ cặn bã đó." Bùi Tự vỗ vỗ cái lưng hơi lọm khọm của ông: "Thúc không nghĩ tới nửa đời sau để Lệ Lệ đi vào ngục giam tìm thúc đi."

"Tiểu tử, cháu còn dạy bảo chú." Cảnh Chinh Minh ho khan hai tiếng, đón gió lạnh thở ra một hơi sương trắng, trở tay vỗ một cái lên cái cổ không có vết thương của Bùi Tự.

Bùi Tự không trốn, chặt chẽ vững vàng đón nhận, cười nhạt dìu Cảnh Chinh Minh một cái, cùng ông chuyển hướng sang giao lộ.

-

Sinh nhật ngày này, Thẩm Du Tu cơ hồ làm liên tục h, ban ngày cùng Thẩm Diệu Huy tới công ty rồi đến công trường, buổi chiều thì tham dự tiệc đứng mừng sinh nhật cậu nhưng ý đồ muốn kết nối quan hệ rất nhiều.

Buổi tối trở lại biệt thự, từng bước từng bước ăn xong bữa cơm gia đình mới coi như giải thoát, ngay đêm đó liền kêu xe xuống núi, trở về căn nhà trong trung tâm thành phố.

Thân thể cùng tinh lực đều cảm thấy mệt mỏi, nằm trong phòng đến nửa đêm, rồi lại không giải thích được mà tỉnh lại.

Vừa qua mười hai giờ, Thẩm Du Tu một mình ngâm trong bồn tắm kế bên cửa sổ sát đất, cảm thấy không có gì làm, liền cầm điện thoại lên gọi cho tiểu tình nhân lần trước bị cậu bỏ rơi giữa chừng.

"Thẩm thiếu, ngài tối hôm qua thật không chân chính, có phải trên đường đụng phải tiểu yêu tinh nào không?" Sau cuộc điện thoại, số người trong bồn tắm đã tăng thành hai người.

Thẩm Du Tu dựa vào một bên bồn tắm, kêu người kia bóp vai, còn mình nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy đối phương oán giận như vậy, ánh mắt cũng không mở mà tiếp tục tận hưởng sự phục vụ, ngoài miệng tùy tiện qua loa vài câu, trong đầu ngược lại nghĩ đúng thật là có người ngáng chân trụ.

Thẩm Du Tu nghĩ đi nghĩ lại tinh thần đều trở về không ít, xoay xoay điện thoại di động, Bùi Tự đoạn xương này thật không dễ gặm, vô luận cậu trêu chọc thế nào, tin nhắn buổi sáng đã có hàm ý từ chối rõ ràng, sau cũng không trả lời thêm nữa.

Coi như trước đó không nghe nói qua, Thẩm Du Tu cũng biết đối phương chỉ nói bậy tìm cớ.

Tuy nói rằng cậu có chút không chú ý người ta có tình nguyện hay không, nhưng chính mình cũng đã tự đuổi tới, thì đáp lại mới đúng phải phép.

Thẩm Du Tu tay đè lên mép bồn tắm nhẵn nhụi, tâm lý không thể nói được là tư vị gì, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có chút tiếc nuối cùng có chút không cam lòng.

"Thẩm thiếu?" Cậu bé phía sau tiến gần lại, không dám đem trọng lượng đè lên người cậu, làm nũng nói: "Hỏi ngài đây, gần đây ra ngoài sao không mang theo tôi a?"

Thẩm Du Tu biết đối phương đang nhắc đến tiệc rượu tối qua, trường hợp này vẫn có thể xem là trò chơi nhỏ tìm nhà dưới con đường tốt.

Với loại tâm tư này, cũng không cho là có gì không ổn, dù sao chặn con đường kiếm tiền của người khác giống như giết cha mẹ người đó, cuối cùng chỉ là lười biếng nở nụ cười, bỏ tay ra, bước ra bồn tắm kéo qua một bên khăn tắm, lau nước trên người nói: "Thời gian không còn sớm, cậu về đi.

Lần sau sẽ mang cậu theo."

Tuy nói vậy, Thẩm Du Tu vẫn chưa đem những chuyện nhỏ nhặt này nghĩ đến.

Đầu năm sau trong tay cậu có mấy cái hạng mục muốn đẩy mạnh, bận rộn chân không chạm đất, hai ngày sinh nhật được nghỉ ngơi xem như ngoại lệ, rất nhanh liền đem Bùi Tự cùng bạn tình dây dưa quên sạch sẽ.

Chờ tới lúc mang người ra ngoài, đảo mắt đã cách chừng mười ngày.

Địa điểm cuộc rượu vẫn là quán club kia.

Thẩm Du Tu chính mình bận rộn không rảnh, sau khi nghe điện thoại của Tưởng Nghiêu mới nhớ đến cuộc nói chuyện trong bồn tắm hôm đó, quan tâm quá độ mà kêu Tưởng Nghiêu tiếp người kia hộ mình.

"Thẩm tổng!" Thẩm Du Tu vừa vào cửa, đi phía sau Tưởng Nghiêu là một nam trung niên bụng bự mặc âu phục, hướng cậu chào hỏi: "Ai nha, tôi đây luôn muốn cùng Thẩm tổng ăn bữa cơm, nhưng ngài quá bận, ngày hôm nay cuối cùng cũng coi như gặp được."

Thẩm Du Tu vẻ mặt tươi cười cùng đối phương bắt tay, quay đầu nhìn theo Tưởng Nghiêu hỏi: "Người này là ai?"

"A? Tạ Tuấn kéo tới, tôi không biết.

Phỏng chừng là tìm cách đu bám đối phương." Tưởng Nghiêu nhỏ giọng đáp.

"Làm sao người nào đều mang tới." Thẩm Du Tu không cao hứng lắm, cậu vốn tưởng hôm nay chỉ uống rượu cùng với bạn bè, không nghĩ tới còn phải xã giao.

Tưởng Nghiêu đang định mở miệng nói hai câu hòa hoãn tâm tình cậu, điện thoại trong túi quần lại ong ong chấn động, là tài xế Tạ Tuấn gọi.

Vừa được hỏi, hắn có chút lúng túng nhìn về phía Thẩm Du Tu, đặt điện thoại xuống nói: "Cậu không phải không muốn xã giao sao? Nếu không trước tiên đi xuống một chuyến?"

"Làm sao vậy?"

"Xảy ra chút chuyện." Tưởng Nghiêu cũng không nói rõ, chỉ cảm thấy vừa vặn có thể mượn cớ tránh đi: "Nghe nói người của cậu và người của Tạ Tuấn bị một bảo an đánh."

Sau khi nghe Tưởng Nghiêu nói lại liền ôm tâm tình xem cuộc vui xuống lầu.

Hắn và Tưởng Nghiêu xuống lầu dưới, tài xế nhanh chóng chạy đến nói tình huống.

Hắn đêm nay vâng mệnh trước đi rước tiểu tình nhân của Thẩm Du Tu, sau đó đến A đại đón cô gái Tạ Tuấn qua lại gần đây.

"Hai người ở trên xe không quá hợp, sau khi xuống xe vào cửa bị người bảo an kia đụng phải làm rơi điện thoại của Phương tiểu thư, lại bị vị kia..." Người tài xế trẻ tuổi vừa nhận chức cách đây mấy ngày, nói không được rõ ràng, liếc mắt nhìn Thẩm Du Tu trộm dò xét, nói quanh co: "Vị kia đạp một cái, liền hỏng."

Thẩm Du Tu nghe thế liền hiểu đại khái, hai người này đẩy rắc rối lên người bảo an kia, thường xuyên qua lại mới nháo lên.

"Được, ngươi vào bãi đậu xe đi." Tưởng Nghiêu đuổi tài xế đi, cằm hướng phía cửa giương lên, hỏi: "Cậu tới xem hay đi luôn?"

Thẩm Du Tu đối loại chuyện tẻ nhạt này không hăng hái thưởng thức lắm, mà đến thì cũng đến rồi: "Theo Tạ Tuấn chào hỏi một tiếng, chỉ lần này, đập phá đồ gì tôi cũng mặc kệ."

"Chà chà, đúng là mặc quần vào thì liền tỏ ra không quen biết người ta." Tưởng Nghiêu một bên cười nhẹ mắng cậu, một bên đẩy cậu đi hướng bên kia.

Thẩm Du Tu bị động tác của hắn va chạm, lảo đảo vài bước, bước qua một chỗ ngoặt, thấy mấy người tụ tập gần đó.

Tạ Tuấn ôm eo của nữ nhân quay lưng về phía cậu, bên cạnh đứng một người xa lạ.

Không biết là đôi mắt sắc bén hay xác thực do vận mệnh gây ra, ánh mắt Thẩm Du Tu mới vừa nhìn một lướt qua đám người, Bùi Tự đang đứng trong trung tâm tâm bão liền thoáng nghiêng mặt sang, bất thiên bất ỷ đối diện với ánh mắt cậu.

Bùi Tự mặc một bộ tây trang giá rẻ, đường cắt quần áo không quá tốt, nhưng vẫn khiến hắn trông cao ráo và kiên cường.

Mắt hắn to, tròng mắt sâu thẳm, như sẽ không tập trung vào bất kì cái gì, chắp tay đứng hơi khom người xuống, toát ra vài tia qua loa, che giấu sự phiền chán cùng kiêu căng.

Thẩm Du Tu không chớp mắt nhìn hắn, cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó liên tưởng tới rất nhiều chuyện không đàng hoàng cùng rất phù hợp.

Khoảng không đen nhánh nửa tháng trước, thủy quang màu bạc hẹp dài, cậu từ nhỏ từng ở Nauy chụp qua tấm ảnh đại dương bất tận trôi nổi và eo biển Earl ẩn trong màu xanh lam yên tĩnh.

Thẩm Du Tu ổn định bước chân, nhìn cặp mắt kia, thoáng tăng cao âm lượng kêu một câu: "Tạ Tuấn."

Nhóm người kia nghe tiếng tách ra, Tạ Tuấn quay lại: "Thẩm ca?"

Thẩm Du Tu chậm rãi đi tới, đứng bên người Bùi Tự, chậm rãi nhìnncặp mắt của Bùi Tự rồi từ từ hạ xuống nhìn môi mỏng của hắn khẽ nhếch, giọng điệu bằng phẳng, ngậm không ít ý cười nói: "Nghe nói người của tôi đánh nhau?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio