"Ta muốn các ngươi âm dương đôi ngả cách biệt, vĩnh viễn không gặp lại, âm dương đôi ngả cách biệt, vĩnh viễn không gặp lại..."
Đã qua một đêm, lời nguyền rủa của Cát Thu Nương vẫn quanh quẩn trong đầu. Mà một đêm đó, Triển Chiêu không chỉ một lần thử dùng nội công đem độc "suy lão" trong cơ thể Hiểu Vân ép ra ngoài, nhưng mà đều không có kết quả. Hắn chưa từng gặp phải loại độc như vậy, vô hình vô ảnh, ở trong cơ thể, không hề có tung tích. Hay là nói, loại độc này đã tan vào trong cơ thể, dung hợp hoàn toàn với từng bộ phận trong cơ thể, khiến hắn không thể ra tay bức độc.
Còn Hiểu Vân, không có chút thống khổ nào, chỉ im lặng ngủ, nặng nề, gọi thế nào cũng không tỉnh. Từ buổi tối khi hắn rời khỏi thành đó, cho tới sáng hôm nay, suốt hai ngày ba đêm, nàng vẫn nằm ở đó, không hề nhúc nhích.
Ánh mặt trời chiếu qua khe cửa sổ, ánh lên màu vàng nhạt. Mặt trời đầu mùa xuân ấm áp, mang đến cho căn phòng u tĩnh một chút ánh sáng. Người vốn đang ngủ say trên giường suốt bao ngày, đầu mày hơi nhíu lại, động tác rất nhỏ khiến Triển Chiêu canh giữ bên cạnh vẫn nghĩ mình hoa mắt nhìn nhầm, mãi tới lúc biên độ nhíu mày ngày càng lớn, sau đó đôi mắt từ từ mở to, hắn mới tin nàng thật sự đã tỉnh.
"Hiểu Vân." Triển Chiêu không chuyển mắt nhìn nàng, âm thanh nói chuyện khàn khàn có chút khó nghe.
Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu ngồi bên giường mình, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mê mang. Hắn sao lại ở đây? Muốn há miệng, lại phát hiện yết hầu nóng rát, giật giật người muốn đứng dậy, lại cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu váng mắt hoa.
Triển Chiêu đỡ Hiểu Vân ngồi lên, rồi bưng nước đút cho nàng uống, nàng mới có thể mở miệng nói chuyện: “Triển đại ca, sao huynh lại ở đây? Không phải hôm nay huynhmuốn ra khỏi thành sao?"
"Ta..." Triển Chiêu cúi đầu tránh ánh mắt của nàng. Trong lòng do dự, không biết nên giải thích thế nào.
"Triển đại ca, huynh làm sao vậy?" Hiểu Vân thấy bộ dáng khác thường của Triển Chiêu, lại thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn, hai mắt tràn ngập tơ máu, đáy mắt còn có ánh xanh, trên cằm hỗn độn một hàng râu xanh nhạt chưa cạo. Tình trạng này rõ ràng là do làm việc vất vả, một đêm không ngủ gây ra. Thấy bộ dáng hắn như vậy, Hiểu Vân nhịn không được thở dài trong lòng. Có lẽ đêm qua lại có chuyện phát sinh.
"Hiểu Vân, nàng hãy nghe ta nói. Bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, có ta ở đây, nàng chớ sợ.” Triển Chiêu nắm vai Hiểu Vân, yên lặng nhìn nàng. Việc này, cho dù không nói lúc này, nhưng mấy ngày nữa cũng không thể giấu được. Thân thể của nàng, tự nàng sẽ biết.
"Cái gì, cái gì vậy?" Thái độ nghiêm túc của Triển Chiêu khiến Hiểu Vân không hiểu sao có chút hoảng hốt: "Triển đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Triển Chiêu thấy Hiểu Vân có chút kinh ngạc, trong lòng mâu thuẫn, giống như phiên giang đảo hải, khó có thể bình tĩnh. “Hiểu Vân, ta rời thành đã về, mà nàng đã ngủ suốt hai ngày ba đêm rồi, bất luận mọi người gọi thế nào, nàng cũng không tỉnh lại."
"... Hai ngày ba đêm?" Hiểu Vân có chút mơ hồ, lại có chút kinh ngạc. "Ta ngủ lâu như vậy sao? Sao một chút cảm giác cũng không có?” Suốt ba ngày hai đêm đều không hề tỉnh lại, có phải nàng dễ ngủ quá không? Hơn nữa, sao có thể gọi là bất tỉnh, chẳng lẽ mình gặp phải quái bệnh rồi? Hay là linh hồn lại rời khỏi thân thể? Nghĩ tới nghĩ lui, Hiểu Vân vẫn không thể hiểu được, nhìn Triển Chiêu, vừa kinh hoảng, vừa nghi hoặc.
"Nàng, trúng một loại độc tên là “suy lão”."
Nếu có người nói cho bạn nghe, bạn mắc phải bệnh nan y sắp chết, đó là cảm giác gì?
Trước kia, Hiểu Vân không biết đó là cảm giác gì, nhưng giờ nàng đã biết. Lúc Triển Chiêu nói với nàng, nàng trúng độc của Cát Thu Nương, sẽ thường xuyên ngủ say, sau đó sẽ nhanh chóng chết già, nàng đã biết.
Là sợ hãi, hay kinh hoảng? Không, cũng không hẳn, càng nhiều hơn chính là không dám tin.
Một hồi lâu sau, nàng vẫn có cảm giác mình đang ở nơi nào đó, ngây ngốc nhìn Triển Chiêu, giống như Triển Chiêu nói chuyện gì đó rất buồn cười. Mãi tới lúc nàng nhìn thấy nước mắt của Triển Chiêu rơi xuống, mãi đến khi Triển Chiêu ôm nàng vào ngực, ôm rất chặt, khiến nàng khó thở, nàng mới đột nhiên ý thức được: đây là thật sự. Sinh mệnh của mình sắp đi đến cuối. Bởi vì Triển Chiêu đang run rẩy, Triển Chiêu từ trước tới giờ không biết sợ hãi, lúc này đang run rẩy.
"Hiểu Vân, Hiểu Vân..." Triển Chiêu ôm chặt lấy nàng, đau lòng không thể chịu nổi. Vốn tưởng rằng, nước mắt của hắn đêm qua đã rơi hết, nhưng hiện tại, chất lỏng nóng bỏng kia, từ hai má rơi xuống, giống như đốt cháy tim hắn; vốn tưởng rằng, hắn đã có đủ dũng khí để đối mặt với sự thật, nhưng nhìn thấy bộ dáng của nàng, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Triển đại ca, huynh nói, kiếp trước ta có phải là Hỗn thế ma vương, nghiệp chướng nặng nề, cho nên ông trời mới trừng phạt ta như vậy không?” Hiểu Vân không khóc, nàng cũng không biết mình có thương tâm hay không, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng thê lương. Nàng cảm thấy mình rất kỳ quái, người bình thường hẳn sẽ đau lòng, sẽ khóc phải không? Nhưng vì sao nàng không rơi lệ, ngược lại muốn cười? Mà nàng, thật sự nở nụ cười.
"Ha ha, chắc là vậy, nếu không, ông trời cũng không phí công khiến ta gặp phải những chuyện này, đúng không? Mới một năm đã chết hai lần, chắc ta là người đầu tiên. Đúng rồi, Triển đại ca, đợi ta chết rồi, huynh nhất định phải hỏa táng thi thể của ta, ta không muốn bị rữa nát, bị sâu ăn, rất kinh tởm. Ta sợ bóng tối, ta cũng không muốn bị chôn dưới đất. Huynh đem tro của ta rải ra biển, ra sông, hoặc để ta theo gió bay đi cũng được. Có được hay không? Chỉ cần để lại một chút, làm thành túi hương cho huynh mang theo bên cạnh, như vậy dù huynh đi đến đâu ta cũng có thể đi cùng huynh. Huynh luôn chỉ có một mình, rất cô độc, cho dù ta chết, ta cũng muốn cùng huynh..."
"Không, Hiểu Vân, nàng đừng nói nữa, nàng sẽ không chết, sẽ không."
Di ngôn của Hiểu Vân lúc lâm chung khiến Triển Chiêu đau lòng không chịu nổi, muốn ngăn cản nàng đừng nói gì thêm, nhưng nàng giống như không nghe thấy lời hắn, tiếp tục nói ra nguyện vọng của bản thân: “Nếu như, nếu có một ngày, huynh gặp được một cô nương thích hợp, có lẽ cô nương đó tên Đinh Nguyệt Hoa, huynh hãy thành thân với nàng. Đúng, huynh thành thân đi, huynh cần người chăm sóc. Hơn nữa, bất hiếu có ba tội, trong đó có tội không có hậu nhân, huynh phải cưới vợ sinh con để kéo dài hương khói cho Triển gia, huynh không thể luôn đơn độc một thân một mình, Triển gia cũng không thể không có hậu nhân..."
"Hiểu Vân, không cần nói nữa!” Triển Chiêu cuối cùng không nghe nổi nữa, lớn tiếng ngăn Hiểu Vân lại, đẩy nàng ra, yên lặng nhìn nàng.
"Hiểu Vân, nàng nghe đây, kiếp này của Triển Chiêu chỉ yêu một người, chỉ có một thê tử, ngoại trừ nàng ấy, ta không cần ai khác. Sinh dưỡng con cái cho Triển gia, cũng chỉ có nàng ấy, không có ai khác. Nếu nàng ấy đi rồi, ta sẽ cả đời không cưới hỏi, cho dù người đời chửi mắng ta bất hiếu cũng được, hương khói của Triển gia sau này đứt đoạn cũng được! Tóm lại, ta sẽ không cưới nữ nhân nào khác!"
Triển Chiêu nắm vai Hiểu Vân, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kiên quyết, không chút buông tha. Hiểu Vân nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn, cũng nhịn không được đỏ mặt, thanh âm nghẹn ngào.
"Nếu có thể, ta cũng muốn làm thê tử của huynh, cũng muốn sinh con dưỡng cái cho huynh, cùng huynh bạch đầu giai lão. Nhưng mà, nhưng mà ta không có cách nào. Huynh biết rõ, thời gian của ta không nhiều, căn bản không có cách nào. Nếu ta vẫn có thể ở bên huynh, ta sao có thể để huynh cưới nữ nhân khác, nhưng ông trời không cho, ông trời không cho! Vì sao, chúng ta vất vả lắm mới đến được với nhau, vì sao ông trời lại đối xử với ta như vậy? Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì..."
Giọng nói bắt đầu kích động. Cuối cùng nàng khóc òa lên, đau khổ cùng thương tâm trong lòng, như hồng thủy tràn đê, trong nháy mắt bùng nổ, hóa thành nước mắt cùng tiếng khóc bât ra. Tiếng khóc cực kỳ bi ai, tuyệt vọng, bất lực, khiến người nghe thương thâm mà rơi lệ.
"Ô... Triển đại ca, ta không muốn chết, ta không muốn chết, vì sao bọn họ đối xử với ta như vậy, vì sao…A…”
"Hiểu Vân, đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để nàng chết. Cho dù dùng tính mạng của ta đi đổi, ta cũng sẽ nghĩ cách cứu nàng.” Triển Chiêu ôm Hiểu Vân, nước mắt lại lần nữa trào ra. Nếu có thể, ông trời à, ông lấy mạng của Triển Chiêu, đổi cho Hiểu Vân cả đời bình an đi.
"Không được. Ta không muốn huynh chết, không được… Nếu huynh chết, ta sao có thể sống một mình, không được… Không được chết, nhất định phải sống, nhất định phải sống..."
"Được, ta không chết, nàng cũng phải sống thật tốt. Ta còn chưa kịp đưa nàng du ngoạn đại giang nam bắc, còn chưa kịp cho nàng thưởng thức hết mỹ thực trong thiên hạ, sao có thể cứ vậy mà chết được. Nàng không phải thích những nơi non xanh nước biếc sao? Chúng ta trước hết đến Giang Nam, chơi thuyền trên Thái Hồ, xem màu sắc ánh sáng dưới nước, mặt trời lên mặt trăng hạ xuống. Nơi đó tôm béo cá ngon, làm món ăn nhắm rượu chính là mỹ vị, nàng thích rượu hoa cúc, tất nhiên không thể thiếu. Đến lúc đó, nàng muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, ta không bao giờ ngăn nàng nữa, nếu say, vậy ở lại trên thuyền nghỉ ngơi. Có ta ở đây, nàng không cần sợ lạnh."
"Chúng ta hoặc đi thuyền, hoặc cưỡi ngựa, tới nơi nàng muốn tới. Đi mệt rồi không muốn đi nữa, chúng ta lại trở về đây. Hoặc là, cũng có thể tùy tiện tìm một thôn nhỏ ở lại. Mấy gian phòng, một căn tiểu viện, một hồ nước, trong phòng có đồ ăn, hậu viện nuôi cá. Vào mùa hè, trước cửa treo một cái chuông gió. Lúc gió nổi, sẽ có âm thanh rất dễ nghe vang lên. Vào mùa đông, chúng ta trước cửa đốt một chậu than, nướng hạt dẻ nàng thích ăn."
Nói xong, thanh âm Triển Chiêu dần trở nên vững vàng. Âm thanh trầm thấp ôn nhu, chậm rãi bày tỏ, giống như nước chảy róc rách, giống như dòng suối nóng hổi, ấm lòng người trong phòng.
Giọng nói của hắn giống như thần dược, trấn an trái tim của Hiểu Vân, tiếng khóc của nàng càng ngày càng nhỏ, từ từ, mấy tiếng thút thít cũng dần dần ngừng lại.
"Không phải nàng nói trẻ con nơi này rất đáng thương, nhất là nữ hài, không có cơ hội đọc sách biết chữ. Chúng ta sẽ mở một lớp học nhỏ, gọi mấy đứa trẻ tới học bài. Về phần học phí, bọn chúng trả bao nhiêu cũng được. Chỉ cần nàng không nghĩ là vất vả, làm cái gì cũng được. Có điều, nếu mang thai, nàng phải an phận một chút, không thể vì hứng thú nhất thời mà sơ suất bản thân. Rượu cúc hoa dù ngon cũng không được uống nữa. Con gái của chúng ta, nhất định giống nàng, thông minh lanh lợi, cực kỳ đáng yêu."
"Nếu là con trai thì sao?"
"Nếu là con trai, vậy tất nhiên là giống ta."
"Nhưng mà, dựa theo di truyền học mà nói, nữ sinh ra giống phụ thân, nam sinh ra giống mẫu thân mới đúng." Hiểu Vân nói rất thật thà, Triển Chiêu tựa như nở nụ cười.
"Không sao, bất kể giống ai, đều là con của ta."
"Được, chúng ta ít nhất phải có một nam một nữ, có nam có nữ mới là tốt nhất."
"Tốt, chỉ cần nàng không chê mệt, sinh mười tám đứa cũng không thành vấn đề."
"Mười tám đứa? Ta không phải là heo mẹ, nhiều lắm bốn đứa thôi. Trong nhà như vậy cũng đủ náo nhiệt rồi."
"A, được, vậy thì bốn. Chúng ta nuôi chúng lớn lên, nhìn chúng thành gia lập nghiệp, đợi chúng ta già đi, sẽ ngậm kẹo đùa cháu. Nàng xem, chúng ta còn nhiều việc phải làm như vậy, sao có thể cứ thế mà chết đi. Cho nên, nàng nhất định phải sống, sống thật lâu thật lâu."
"Ừ. Thật lâu thật lâu."
--
Hai người thật khờ khạo. Cũng khó trách, hai người đều ngốc như vậy, làm gì có chỗ cho hắn xen vào? Hắn là một người tỉnh táo, đến cả thích một người cũng rất lý trí. Nhưng mà, tình cảm mà còn lý trí, vậy gọi là tình cảm sao?
Cho tới nay, hắn luôn nghĩ hắn thích nàng, muốn giữ nàng bên cạnh, cho nàng vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực. Nhưng mà, hiện giờ hắn mới phát hiện mình đã mười phần sai. Những thứ hắn cho nàng, không phải là thứ nàng muốn. Cho nên, nàng luôn cự tuyệt hắn. Thì ra, hắn cho tới bây giờ đều không biết nàng muốn cái gì, hắn chưa từng thật sự suy nghĩ nàng thật sự cần gì, chỉ là muốn lấy “ban cho” làm lợi thế, khiến nàng thích mình. Nay cuối cùng hắn đã biết nàng muốn gì, nhưng cho dù biết thì sao? Hắn có thể làm điều đó cho nàng sao?
Mà Triển Chiêu, lại biết nàng muốn cái gì, hắn thậm chí vì nàng, đồng ý từ bỏ cả mạng sống của mình. Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là hắn, hắn đồng ý sao? Chỉ sợ là tuyệt đối không. So với Triển Chiêu, thích của hắn với nàng, thật sự là “kém cỏi", căn bản không đáng nhắc tới.
Hỏi thế gian tình là gì, khiến người sinh tử tương hứa. Chính là nói bọn họ!
Người kia đứng ngoài phòng nghe một hồi lâu, không khỏi cảm thán trong lòng, rồi mới gọi công công đi cùng tới gõ cửa, đưa đồ vào, bản thân không nói một tiếng xoay người bỏ đi. Nơi này không có chỗ của hắn, hắn tội gì tự làm mất mặt, vẫn nên hồi cung thôi.