Dữ Quân Giai Lão

quyển 4 chương 60: cha con họ mạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Triển đại nhân!"

Hiểu Vân một đường chạy vội, lúc tới chỗ Triển Chiêu đã thở dốc.

Trong phòng có nhiều người, Hiểu Vân không chú ý bọn họ là ai, vào phòng trực tiếp chạy tới trước giường. Lúc này Công Tôn Sách đang bắt mạch cho Triển Chiêu. Một tay đặt lên cổ tay trái của Triển Chiêu, một tay vuốt nhẹ chòm râu, nhíu hai hàng lông mày, ngưng thần suy nghĩ cẩn thận.

Hiểu Vân không dám quấy rầy, chỉ đứng một bên nhìn.

Triển Chiêu nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh. Hốc mắt đen quánh, môi nhuốm xanh, trên mặt không còn chút máu, thoạt nhìn là bị trúng độc. Triển Chiêu võ công cao như vậy, có thể hạ độc được hắn, khẳng định không dễ. Hơn nữa, là ai có bản lĩnh như vậy, có thể hạ độc hắn? Trái tim Hiểu Vân co lại, đi diệt phỉ sao lại biến thành như vậy trở về?

Vai của Hiểu Vân bị vỗ nhẹ vài cái, nàng quay đầu, phát hiện Bao đại nhân cũng ở trong phòng, đang đứng ở một bên, cũng mang vẻ mặt lo lắng.

"Đại nhân." Hiểu Vân nhìn Bao đại nhân, "Triển đại nhân hắn..."

"Hiểu Vân không cần quá mức lo lắng, có Công Tôn tiên sinh ở đây, Triển hộ vệ sẽ không có việc gì."

Đang nói, Công Tôn Sách đã bắt mạch xong.

"Cha..."

"Công Tôn tiên sinh, Triển hộ vệ như thế nào rồi?"

Công Tôn Sách lắc đầu, "Đại nhân, đệ tử vô năng. Độc trong người Triển hộ vệ vô cùng bá đạo, nếu Triển hộ vệ không có nội lực thâm hậu, đóng lại huyệt đạo, làm chậm tốc độ khuếch tán của độc tính, chỉ sợ đã sớm mất mạng. Mà muốn giải độc này, trừ phi có giải dược của người hạ độc, nếu không..."

"Nếu không sẽ thế nào?" Bao đại nhân truy hỏi.

"Nếu không, chỉ sợ thiên hạ không ai có thể giải."

Bao đại nhân không dám tin nhìn Công Tôn Sách, lại nhìn Triển Chiêu, run giọng nói.

"Thật sự không thể giải?"

Công Tôn Sách lắc đầu, quay đầu sang một bên: “Đệ tử hổ thẹn."

Thì ra, chính tai nghe được Công Tôn Sách nói câu “đệ tử vô năng” chính là cảm giác này. Rất đau, rất xót xa, rất bất đắc dĩ.

"Cha, Triển đại nhân sẽ không, sẽ không cứ vậy mà chết được, nhất định có cách, nhất định đúng không?"

Hiểu Vân kéo ống tay áo của Công Tôn Sách, thấp giọng khẩn cầu hỏi. Triển Chiêu hắn sẽ không cứ vậy chết đi, hắn không thể.

"Hiểu Vân..." Công Tôn Sách nắm tay Hiểu Vân, vô lực lắc đầu, trong lòng chua xót vô hạn. Ông đọc thuộc hết y thuật trong thiên hạ, nghiên cứu thuật giải độc, không cầu giải hết độc trong thiên hạ, chỉ cần cứu được người bên cạnh mình là được, nhưng lúc này, cũng là lần đầu tiên ông thúc thủ vô sách.

Trong phòng, đột nhiên yên tĩnh. Hiểu Vân chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, chân giống như không còn chạm đất, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Túm chặt lấy ngực, cố gắng nén lại từng trận đau đớn đang dồn lên. Mơ mơ màng màng nghe có tiếng người nói.

"Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu không phải không thể cứu."

Hiểu Vân ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có người khác. Một già một trẻ, một nam một nữ. Người lớn tuổi râu tóc bạc trắng, sắc mặt lại hồng nhuận, dáng người khỏe mạnh. Người còn lại dáng người yểu điệu, minh diễm động lòng.

Bao đại nhân vui mừng nhìn vị lão nhân đầu bạc kia: “Mạnh lão tiên sinh có diệu pháp gì sao?"

Hiểu Vân nhìn vị lão nhân khuôn mặt nghiêm túc kia ngẩn người. Mạnh lão tiên sinh? Chẳng lẽ đó là sư phụ của Triển Chiêu, Mạnh Nhược Hư? Vậy nữ hài tử kia, chính là Mạnh Xuân Ny. Nghĩ đến đây, Hiểu Vân mới vừa rồi còn rối rắm không thôi, lập tức yên lòng trở lại. Nếu Mạnh Nhược Hư nói có thể cứu, vậy là có thể cứu rồi.

"Cha, thật vậy sao?” Xuân Ny trông mong nhìn Mạnh Nhược Hư, cũng mang vẻ mặt chờ mong.

Mạnh Nhược Hư cúi đầu nhìn nàng, vỗ vỗ tay nàng: “Lời cha nói sao lại không thật."

"Vậy xin Mạnh lão tiên sinh ra tay giúp đỡ.” Công Tôn Sách đứng dậy thi lễ với Mạnh Nhược Hư.

Mạnh Nhược Hư gật đầu, "Triển Chiêu là ái đồ của lão hủ, lão hủ tất nhiên sẽ không bỏ mặc. Sáu mươi năm công lực của lão hủ, nếu giúp Triển Chiêu bức ra độc tố, không phải là không thể."

"Nếu đã vậy, làm phiền Mạnh lão tiên sinh.” Bao đại nhân cảm kích nhìn Mạnh Nhược Hư.

"Không dám." Mạnh Nhược Hư đáp ứng xong, mọi người liền ra khỏi phòng.

Lúc Hiểu Vân thay mọi người đóng cửa, chợt bắt gặp ánh mắt mơ hồ có chút suy tư của Mạnh Nhược Hư. Hiểu Vân sửng sốt, nhưng không dám nghĩ nhiều, đóng cửa lại rồi chờ ở bên ngoài.

Trong phòng vô cùng im lặng, không có chút âm thanh. Trong sân viện cũng rất im lặng, Hiểu Vân cùng Xuân Ny đứng ở hai bên. Hai người đều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách trở lại nha môn trước, để lại hai người xa lạ với nhau, chỉ nhìn cửa phòng không nói chuyện gì.

Nói là xa lạ cũng không hẳn. Ít nhất Hiểu Vân biết Mạnh Xuân Ny, trong phim đã biết qua. Mà Xuân Ny chân thật trước mắt này, lại không giống với hình tượng trong phim mà nàng biết.

Cô nương này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo xinh xắn, mặc dù mặc áo dày, cũng không khó nhận ra dáng người yểu điệu, rất có phong tình của nữ nhi, nhưng không có khí chất điềm đạm thanh thuần đáng yêu như tưởng tượng.

Hiểu Vân nhìn sơ qua Xuân Ny vài lần, rồi không để ý tới nàng nữa, ngẩn người nhìn cửa phòng.

Nửa canh giờ thật quá dài, Hiểu Vân vẫn dựa vào cột trụ hành lang, duy trì tư thế không đổi. Mãi tới khi cửa phòng trước mắt mở ra, Hiểu Vân mới động đậy.

Xuân Ny cũng vậy, cứ đứng yên một chỗ.

Mạnh Nhược Hư xuất hiện ở cửa, sắc mặt không tốt lắm, có chút tái nhợt, không hồng nhuận giống như vừa nãy. Trên trán phủ một lớp mồ hôi, khẽ dính trên mái tóc bạc. Thân hình cũng không ổn, giống như nháy mắt già đi rất nhiều.

Xuân Ny vội tới gần đỡ Mạnh Nhược Hư: “Cha, cha sao rồi?"

Mạnh Nhược Hư suy yếu lắc đầu, "Chỉ hơi mệt một chút, không ngại."

Xuân Ny gật đầu, "Vậy sư huynh thì sao?"

"Sư huynh ngươi không sao nữa rồi.” Mạnh Nhược Hư liếc mắt nhìn Hiểu Vân, lúc này nàng mới tới gần.

"Mạnh lão tiên sinh vất vả, Hiểu Vân thay mặt Bao đại nhân cùng trên dưới Khai Phong phủ đa tạ ơn cứu mạng của Mạnh lão tiên sinh với Triển đại nhân."

Mạnh Nhược Hư lạnh nhạt khoát tay, "Đây là việc lão hủ cam tâm tình nguyện, Công Tôn cô nương không cần cảm tạ."

Hiểu Vân thấy ông nói như vậy, không nói gì thêm. Xuân Ny thấy thân thể Mạnh Nhược Hư suy yếu, liền đề nghị dìu ông về nghỉ ngơi, lại bị Mạnh Nhược Hư cự tuyệt: “Ngươi đi xem sư huynh ngươi thế nào, hắn cũng cần được chăm sóc, cha nằm một lát sẽ khỏe lại."

Nói xong, đẩy tay Xuân Ny ra, gật đầu chào Hiểu Vân rồi đi vào căn phòng bên cạnh phòng của Triển Chiêu.

Xuân Ny nhìn Mạnh Nhược Hư đi vào, đang muốn vào phòng Triển Chiêu, lại quay lại nhìn Hiểu Vân.

"Công Tôn cô nương cũng vào thăm sư huynh ta chứ?"

Hiểu Vân nhìn nàng, khẽ lắc đầu: “Nếu Triển đại nhân đã vô sự, Hiểu Vân sẽ đi báo tin tức tốt cho Bao đại nhân. Triển đại nhân còn cần Mạnh cô nương chiếu cố nhiều hơn."

Chắc là Xuân Ny không dự đoán được Hiểu Vân ngay cả cửa phòng cũng không vào, có chút kinh ngạc, ngây người chốc lát mới gật đầu đi vào trong.

Hiểu Vân nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt, trong lòng nổi lên một trận chua chát, nhưng không cho phép mình nghĩ nhiều, xoay người rời khỏi.

"Vân nha đầu!" Mới bước ra khỏi sân mấy bước, đã gặp phải Bạch Ngọc Đường, hắn đang vội vàng chạy tới.

"Ngũ Ca."

Hiểu Vân ban đầu lúc gặp Bạch Ngọc Đường đã gọi thẳng tên hắn, sau đó trải qua chuyện trên Hãm Không Đảo liền gọi hắn là Bạch Ngũ gia, có điều cách gọi này không duy trì được lâu. Có một lần Bạch Ngọc Đường nổi giận, nói hắn không chịu nổi Hiểu Vân trái một câu Bạch Ngũ gia, phải một câu Bạch Ngũ gia, hắn nghe thấy cả người không được tự nhiên, mãnh liệt yêu cầu nàng sửa lại cách gọi. Theo như hắn nói, cho dù gọi hắn là chuột bạch cũng thấy thoải mái hơn Bạch Ngũ gia, lúc ấy Hiểu Vân thật sự gọi hắn là chuột bạch. Có điều, cũng chỉ là đùa vui một chút thôi.

Bởi vì tính cách Bạch Ngọc Đường khá tùy ý, lúc ở cạnh cũng không cần cố kỵ nhiều, so với người khác, Hiểu Vân vẫn thích ở cạnh hắn hơn. Bạch Ngọc Đường sau khi ở lại Khai Phong phủ làm sai dịch, hai người thường xuyên gặp nhau, dần dần quen thuộc hơn, không giữ lễ tiết quá nhiều nữa, dần dần trở thành xưng hô như hiện tại.

"Nghe nói Triển Chiêu bị thương rất nghiêm trọng?” Bạch Ngọc Đường ngăn Hiểu Vân lại hỏi.

"Đã không sao rồi.” Hiểu Vân thấp giọng đáp.

Bạch Ngọc Đường hồ nghi nhìn Hiểu Vân, "Ngươi sao lại rầu rĩ như vậy?"

Hiểu Vân ngẩng đầu, trừng mắt lườm Bạch Ngọc Đường."Làm gì có?"

Bạch Ngọc Đường muốn nói là có, có điều thấy ánh mắt không tốt của nàng, liền không nói thêm.

"Ta đi nhìn hắn." Nói xong liền đi vào trong viện.

Hiểu Vân vội giữ chặt tay áo hắn: “Đừng đi, trong phòng hắn có người."

Bạch Ngọc Đường xoay người lại, tò mò hỏi "Ai?" Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách, còn có Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán đều đang ở nha môn, còn có ai ở đây?

"Mạnh Xuân Ny, sư muội của Triển đại nhân, cũng là con gái của ân sư và ân nhân cứu mạng của hắn."

"Ồ!" Bạch Ngọc Đường bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu."Thì ra là thế!"

Hiểu Vân bị giọng điệu có chút khoa trương của hắn chọc cười, lườm hắn một cái.

"Đã biết còn không tránh đi, chẳng lẽ ngươi muốn tới làm bóng đèn?"

Nói xong, bước vội bước vàng chạy lấy người, Bạch Ngọc Đường cũng vội đi theo.

"Bóng đèn là cái gì vậy?" Bạch Ngọc Đường rất tò mò. Hắn phát hiện Hiểu Vân thỉnh thoảng sẽ nói ra mấy từ cổ quái mà hắn không hiểu. Ở chung hơn tháng, hắn đã có chút nghe mà không thể trách. Có điều, ngẫu nhiên khi có từ mới xuất hiện, hắn vẫn vô cùng hiếu học không ngại học hỏi.

"Bóng đèn? Bóng đèn chính là tên đáng ghét cản trở người ta nói chuyện yêu đương!” Nàng bởi vì không muốn làm bóng đèn, cho nên mặc dù muốn nhìn hắn tận mắt, cũng phải nhịn lại.

"Bóng đèn có quan hệ gì tới việc cản trở người khác nói chuyện yêu đương?"

Hiểu Vân liếc mắt nhìn người đi bên cạnh, cả giận nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi nhàn rỗi lắm sao? Nếu trong nha môn không có việc gì, vậy ngươi đi tìm con gián thối kia đi, hơn một tháng rồi vẫn không có tin tức gì. Hãm Không Đảo các ngươi chỉ có năng lực như vậy thôi à?"

"Ấy, Vân nha đầu, ngươi hôm nay tức giận có chút lớn đó! Xảy ra chuyện gì rồi?” Bạch Ngọc Đường đen mặt nhìn Hiểu Vân tò mò.

Hiểu Vân lườm hắn: “Ta gần đây hỏa vượng."

"Thật sao?" Bạch Ngọc Đường cười.

Hiểu Vân không để ý đến hắn, "Ta đi bốc thuốc cho Triển đại nhân. Ngươi đừng có đi theo."

Nói xong liền bỏ đi, Bạch Ngọc Đường đứng từ xa nhìn bóng dáng nàng biến mất, sau đó quay người đi về hướng khác.

"Mạnh Xuân Ny? Ta thật muốn tới xem thử thế nào."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio