Hiểu Vân sau khi theo Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách trở về thư phòng, mới biết Bạch Ngọc Đường là do Bao đại nhân trên đường từ hoàng cung trở về cứu được, lúc bọn họ gặp được hắn, hắn đang ngã vào trong tuyết, hôn mê bất tỉnh. Cho nên, Bao đại nhân bọn họ cũng không biết, Bạch Ngọc Đường gặp phải ai, xảy ra chuyện gì.
Có điều, có điểm khiến người ta hoài nghi, chỉ sợ không thể thoát được quan hệ với Cát Thu Nương cùng người ngấm ngầm bày mưu hãm hại Địch Thanh.
Lúc Hiểu Vân nói ra suy nghĩ này, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách cũng vô cùng đồng ý. Sau khi bọn họ phát hiện Bạch Ngọc Đường trúng Bạo vũ lê hoa châm, vốn cũng nghĩ như vậy. Có điều vẫn bất ngờ. Vốn tưởng Cát Thu Nương sau khi đả thương Triển Chiêu cứu Sa Thiên Lý, sẽ rời khỏi kinh thành, không ngờ vẫn ở lại Biện Lương, khó trách các châu phủ xung quanh phát lệnh truy nã không có kết quả, thì ra căn bản là tìm nhầm chỗ.
Lại nói một chuyến này của Bao đại nhân vào hoàng cung.
Đã nhiều ngày, Triệu Trinh không chỉ một lần sau khi ngủ còn bị người khác quấy rầy, lúc này đêm hôm khuya khoắt bị đánh thức, tránh không khỏi có chút tức giận chưa tỉnh giấc. Lúc mới gặp Bao đại nhân, ngẩng đầu đã nói một câu.
"Bao khanh gia đêm khuya cầu kiến trẫm, tốt nhất là có chuyện quan trọng."
Đây tất nhiên không cần phải nói, chuyện của Bao đại nhân thật sự quan trọng, nếu không cũng không giữa đêm khuya chạy tới nội cung của Hoàng đế quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Triệu Trinh sau khi nghe nói Địch nương nương bị bắt cóc, vô cùng tức giận. Trong lúc nổi nóng, có chút nói không lựa lời, lời nói cũng nặng nề hơn. Triệu Trinh bởi vì việc này mà mắng Bao đại nhân một trận.
Bao đại nhân tự biết, kinh đô trọng địa, giữa Khai Phong phủ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên mình phải chịu trách nhiệm, khó thoát chịu tội. Mà ông và Triệu Trinh quân thần nhiều năm, biết rõ tính nết Triệu Trinh, căn bản là người nói năng mềm mỏng, bình thường không mấy khi nổi giận. Chẳng qua vì việc này liên quan tới an nguy của Địch nương nương, mà Triệu Trinh cùng Địch nương nương là thím cháu tình thâm, nên mới nặng lời, Bao đại nhân cũng không để trong lòng, để cho Triệu Trinh nói thoải mái.
Triệu Trinh phát giận một trận, sau đó cũng bình tĩnh lại.
Bao đại nhân lúc này mới đem chuyện Hiểu Vân làm thế nào thấy cảnh Địch nương nương bị bắt đi bẩm tấu lại Triệu Trinh.
Triệu Trinh nghe xong, lập tức lại nhíu mày. Nghĩ một hồi, cúi đầu nói một câu,
"Lại là Công Tôn Hiểu Vân, cô nương này đêm hôm khuya khoắt, sao còn lang thang bên ngoài. Không phải là việc này có liên quan tới nàng chứ?"
Bao đại nhân nghe xong, lập tức ngẩn người. Một tiểu cô nương đêm hôm còn ở ngoài đường, quả thật không bình thường, còn dính phải án mạng, Triệu Trinh nghi ngờ cũng là bình thường. Vì làm sáng tỏ trong sạch của Hiểu Vân, Bao đại nhân đành thuật lại việc bọn họ âm thầm điều tra vụ án của Địch Thanh với Triệu Trinh, nói Hiểu Vân vì tra án mới ra ngoài, thời điểm trở về trùng hợp gặp phải hiện trường vụ án. Sau đó lại đem toàn bộ những chuyện bọn họ điều tra được mấy ngày qua báo cáo lại với Triệu Trinh. Đồng thời dùng đầu mình đảm bảo, Địch Thanh không hề phản quốc.
Triệu Trinh nghe Bao đại nhân báo cáo xong, lập tức quyết định đem án này cho Bao đại nhân xử lý tiếp.
Tới lúc này, Bao đại nhân nhận được khẩu dụ của Triệu Trinh, cuối cùng có thể quang minh chính đại truy tra vụ án hãm hại Địch Thanh phản quốc.
Đã qua canh bốn, đêm càng sâu hơn. Toàn bộ thành Khai Phong đều im lặng. Cho dù là nơi hàng đêm sênh ca, xa hoa trụy lạc, lúc này cũng chỉ còn lại mấy ngọn đèn lồng chiếu sáng. Người đi tìm vui, dĩ nhiên đã rời đi; người muốn tìm nữ tử yên hoa bán rẻ tiếng cười, cũng đã đi ngủ. Bốn phía đều im lặng, ngoại trừ một nơi.
Hạnh hoa lâu, cơ hồ là đèn đuốc sáng trưng. Trong đại sảnh tụ tập đầy đủ các cô nương, nha hoàn, hạ nhân, quản sự.
Bà chủ Từ ma ma của Hạnh hoa lâu lúc này đang ngồi trong đại sảnh. Tuy rằng trong đầu bà ta có oán hận, nhưng không dám nói ra miệng.
Lúc trước khi nha dịch gõ cửa xông vào, bà ta còn ón giận làm ầm ỹ một hồi, còn lôi ra mấy cái tên khách quen, mấy vị quan làm núi tựa. Có điều, hiển nhiên ầm ỹ một hồi chẳng có tác dụng gì, ngược tại tự chuốc lấy khổ. Ai chẳng biết người của Khai Phong phủ không vì mấy thứ này mà bị dọa.
Mã Hán soạt một cái nâng cương đao lên, đang một tiếng chém vào chiếc bàn bà chủ Từ đang ngồi, lưỡi đao đen kịt cọ một cái chấn động, rất dọa người. Từ ma ma đành im tiếng không dám nói gì nữa.
Đối với “điêu dân” không hợp tác cùng quan phụ mẫu, đám quan sai cũng không cần cùng bọn họ nói chuyện. Gặp phải người có ý đồ uy hiếp như Từ ma ma, giơ đao ra dọa là được. Dù sao cũng là dân chúng, bọn họ cũng không dám thật sự đối chọi với quan sai. Hơn nữa tính tình Mã Hán nóng vội, dễ nổi cáu, lúc giận lên là trợn mắt nhìn, chẳng khác gì Chung Quỳ bắt quỷ, mấy người muốn hồ nháo, cho dù trong lòng oán giận, cũng không dám mở miệng nữa, đều ngoan ngoãn đứng trong đại sảnh.
"Từ ma ma, nghe nói Hạnh Hoa Lâu các ngươi gần đây thu lưu một nam một nữ, có việc này không?"
Từ ma ma nhìn Vương Triều, khẽ cười nói: “Ai dà, vị quan gia này, ngài cũng biết Hạnh Hoa Lâu chúng tôi làm gì rồi đấy. Mỗi ngày ở chỗ chúng tôi nam nhân lui tới nườm nượp, ngài hỏi là người nào?"
Mã Hán trừng mắt nhìn Từ ma ma, lớn tiếng quát bà ta một câu.
"Ngươi thừa biết chúng ta nói người nào, nếu không nói, không sao cả, vào nhà lao ngồi mấy ngày, ăn đồ ăn trong lao rồi thì có cái gì sẽ nói hết."
Từ ma ma bị Mã Hán trừng mà sợ, trong đầu run lên, đem mọi chuyện nói ra hết. Bà ta là người làm ăn, yêu tiền, nhận tiền của người giúp người giải nạn là chuyện tốt, nhưng bà ta càng yêu mạng hơn, không muốn đắc tội quan phủ, bước vào đại lao.
"Mấy ngày hôm trước, có một nam một nữ vào ở trong lâu của chúng tôi. Bọn họ là ai tôi không biết, tôi chỉ biết bạc thôi. Bọn họ trả tiền, tôi tất nhiên không có đạo lý đuổi bọn họ ra ngoài, chúng tôi mở cửa là để buôn bán. Chỉ cần ra bạc, cái gì cũng làm!"
"Vậy hiện giờ bọn họ ở đâu?” Vương Triều hỏi.
Từ ma ma nở nụ cười, muốn nói: động tĩnh lớn như vậy, nếu ta là người các ngươi muốn tìm, sớm đã bỏ chạy rồi. Nhưng nhìn ánh mắt lớn như chuông đồng của Mã Hán liền đem lời này nuốt lại, chỉ nói không biết.
Vương Triều thấy không hỏi ra chuyện gì, liền hỏi căn phòng hai người kia ở, tiến hành lục soát.
Dựa theo cách nói của Từ ma ma, hai người kia mấy ngày qua đều ở một tiểu viện yên tĩnh bên trong Hạnh Hoa Lâu, cơ bản là không ai đi vào. Hiện tại, dĩ nhiên là người đi nhà trống. Có điều, bọn họ vẫn tìm ra một vật chứng xác thực. Sau khi tịch thu được vật đó, Vương Triều Mã Hán liền dẫn đám nha dịch trở về phủ nha phục mệnh.
Trong phòng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đang dùng nội lực che chở tâm mạch cho hắn, đã gần một canh giờ.
Lúc này, hai người đều đầu đầy mồ hôi. Bạch Ngọc Đường vẫn mặt xanh đen, còn Triển Chiêu, từ lúc bắt đầu vận công, mặt từ từ đỏ lên, sau đó màu đỏ dần dần rút đi, theo đói nội lực cũng không ngừng hao tổn, lúc này đã là vẻ mặt xanh trắng.
Dùng nội lực khống chế kịch độc bảo mệnh, cho dù là Triển Chiêu, trong một canh giờ cũng không phải chuyện gì thoải mái.
Cũng may, một canh giờ này cũng sắp trôi qua. Mới vừa rồi Văn Hồng Ngọc đã mang thuốc giải mới ra lò cho Bạch Ngọc Đường ăn vào, lúc này, Triển Chiêu đang vận khí giúp Bạch Ngọc Đường điều tức, giúp thuốc giải trong cơ thể hắn khai thông, phát huy hiệu quả nhanh hơn.
Không lâu sau, một ngụm máu đen từ trong miệng Bạch Ngọc Đường phun ra, Triển Chiêu lúc này mới thu hồi nội lực buông tay.
Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường nằm xuống, Văn Hồng Ngọc liền tiến lên bắt mạch.
Thấy mặt nàng lộ vẻ vui mừng, hòn đá trong lòng Hiểu Vân cuối cùng cũng có thể buông xuống.
"Đường phu nhân, Ngũ Ca không sao chứ?"
Văn Hồng Ngọc thu hồi tay, cười gật đầu: “Không đáng ngại nữa, nghỉ ngơi mấy ngày, uống thêm chút thuốc sẽ khỏi hẳn."
Triển Chiêu nghe vậy, chắp tay thi lễ nói: “Bạch huynh được cứu, ít nhiều là nhờ Đường phu nhân giơ tay giúp đỡ, Triển mỗ cảm tạ!"
Văn Hồng Ngọc khoát tay, cười nói. "Triển đại nhân khách khí, nếu không có Triển đại nhân, Bạch Ngọc Đường sao có thể chống đỡ được tới lúc thuốc giải của Văn Hồng Ngọc chế xong?"
Hiểu Vân thấy bọn họ như vậy, không khỏi nở nụ cười, liền ra ngoài nói một tiếng với Trương Long. Trương Long hiện vẫn đang giữ trước cửa, hiện Bạch Ngọc Đường đã bình an, hắn cũng có thể trở về nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa, chỗ Bao đại nhân còn đang lo lắng, cũng phải sai người báo một tiếng mới được.
Trương Long vừa đi, Văn Hồng Ngọc cũng ra tới cửa. Báo với Hiểu Vân một câu rồi lập tức về tây sương phòng. Lúc nàng tới, Lý đại nương đã dọn một gian phòng khách cho nàng để nghỉ ngơi. Nàng đã chế thuốc suốt từ chính ngọ tới canh bốn cũng chưa từng nghỉ, cũng là thiếu ngủ. Lúc này Bạch Ngọc Đường đã không có việc gì, nàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Hiểu Vân nhìn Văn Hồng Ngọc rời đi, xoay người muốn trở lại phòng, gặp Triển Chiêu đang định đi ra, thấy nàng liền cười.
Hiểu Vân thấy sắc mặt hắn không tốt, dù cười cũng mang thần sắc suy yếu, đau lòng không thôi, đi tới bên cạnh đỡ tay hắn.
"Ta đỡ huynh đi nghỉ ngơi."
"Ta không sao." Triển Chiêu nâng tay muốn tránh khỏi Hiểu Vân, không cần nàng giúp, lại bị nàng nắm chặt không chịu buông.
Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân hai tay ôm chặt cánh tay mình, có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng ấm áp. Muốn nói mình không sao, không cần đỡ, nhưng thấy ánh mắt nàng kiên định nhìn mình chằm chằm, không làm không được, liền từ bỏ, để nàng đỡ đi về phòng.
Bên trong quan xá của phủ nha, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở cùng một viện, hai phòng đối diện nhau, một bên phải một bên trái, bố trí trong phòng đều giống nhau, cho nên mới rồi lúc Hiểu Vân tới, không chú ý mình vào là phòng Triển Chiêu hay phòng Bạch Ngọc Đường. Mãi tới lúc thấy Bạch Ngọc Đường ở trong phòng, mới nhớ ra đây không phải phòng của Triển Chiêu.
Ánh lửa dần sáng lên, một ngọn nến nho nhỏ, chiếu sáng nửa gian phòng ngủ.
Triển Chiêu ngồi trên giường, nhìn Hiểu Vân đốt đèn, gẩy lò than, rót nước cho hắn. Trong căn phòng nho nhỏ tất bật việc này việc kia.
Trong phòng không biết từ lúc nào đã đặt một chậu than, than trong chậu đã hồng hơn một nửa, lửa rất mạnh. Trên chậu than đặt một chậu nước, khói trắng lượn lờ.
Hiểu Vân dùng bao tay, nâng chậu nước kia lên đổ ra, khói trắng bốc lên nồng đượm.
Một chén trà nóng đưa tới, Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, cũng không nói gì, chỉ cười đón lấy. Cái chén kia nắm trong tay, từng luồng hơi ấm tràn tới.
Triển Chiêu ngồi ở trên giường vừa nhìn Hiểu Vân vừa uống nước. Hiểu Vân đang chuẩn bị nước ấm cho Triển Chiêu rửa mặt. Hai người đều không nói gì, trong phòng chỉ có âm thanh của nước chảy tí tách. Im lặng, lại thần kỳ ấm áp, rất sung túc.
Hiểu Vân bưng ra nửa chậu nước ấm, lấy tay tử độ nóng, kết quả phát hiện quá nóng không nhúng tay được, đành ra ngoài múc thêm nước. Lúc nàng trở về, thấy Triển Chiêu đã nghiêng người tựa vào thành giường, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Hiểu Vân thật cẩn thận tới gần, từ trong tay hắn lấy ra chén nước. Tuy nàng đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng vẫn kinh động tới hắn.
Triển Chiêu tim đập loạn, mở choàng mắt, sau khi thấy là Hiểu Vân liền chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng không hoàn toàn nhắm hẳn. Chỉ thấy mí mắt hắn rung rung, hình như muốn mở to mắt, lại không mở được, bộ dáng này, rất giống một đứa trẻ đã mệt rã rời.
Hiểu Vân nhìn vừa đau lòng, vừa buồn cười. Hắn thật sự mệt muốn chết rồi, cũng không biết đã bao lâu chưa nghỉ ngơi thật sự.
Hiểu Vân giúp hắn cởi giày, đỡ hắn chậm rãi nằm xuống, kéo chăn đắp lên cho hắn. Sau đó tới gần bên tai hắn, nhẹ giọng nói một câu.
"Triển đại ca, ngủ đi."
Triển Chiêu lẩm bẩm một tiếng, giống như là đồng ý, rồi thật sự không cử động nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hiểu Vân nhìn bộ dáng an tâm của hắn, nhịn không được nâng khóe miệng, ý cười nồng đậm hiện lên trên hai má. Sau đó, kiểm tra lại độ nóng của nước, giặt khăn, cẩn thận lau mặt cho hắn. Khăn vải ấm áp ẩm ướt, nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua trán hắn, qua hai hàng lông mày, chóp mũi, hai má, lau đi phong trần cùng mồ hôi của hắn.
Mà Triển Chiêu, một chút cũng không hề bị quấy rầy, hô hấp chậm rãi phập phồng trên ngực, ngủ thật sự an ổn.
Thu hồi khăn vải, Hiểu Vân quỳ gối bên giường, chống cằm nhìn khuôn mặt khi ngủ của hắn.
Lúc ngủ, hắn cuối cùng cũng không nhăn mày nữa, lông mi rậm rạp, rợp bóng dưới đôi mắt nhắm chặt; mũi thẳng băng, cánh mũi khẽ khàng thở ra hít vào; đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng ngậm lại; trên cằm phủ một màu xanh rất nhạt, nhìn kỹ, đó là râu mới mọc chưa kịp cạo.
Ngày thường nhìn thấy Triển Chiêu, trên mặt luôn sạch sẽ. Lúc này, cằm hắn nhuốm màu xanh nhạt, lại không khiến Hiểu Vân cảm thấy hắn lôi thôi, ngược lại có chút hương vị khác biệt. Chính là hương vị một nam nhân bình thường, tùy tính, lại có chút đáng yêu.
Hiểu Vân nhìn một hồi, nhịn không được muốn giơ tay sờ thử. Lần này, nàng động thủ nhanh hơn động não, vừa nghĩ tới tay đã vươn ra.
Ngón tay mềm mại, nhẹ nhàng xoa xoa, râu mới mọc, có chút gợn tay, ngưa ngứa,ngứa vào tận trong lòng.
Hiểu Vân ngẩn ra, giống như chạm vào thứ gì nóng bỏng, cảm thấy một cơn sóng nhiệt xông lên mặt, vội thu hồi tay, xoay người sang chỗ khác, không dám liếc mắt nhìn hắn nữa. Đổ nước vào bồn rồi, liền hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng, đến cả đèn cũng quên thổi tắt.