Trần Dương đi đến nơi ít người, thằng quỷ con trên vai anh thoắt cái đã hồ hởi hẳn, miệng ê a gì đó không rõ đang nói năng gì. Ba lần bốn bận Trần Dương cứ tưởng nó sẽ rớt xuống, ai dè thằng cu vẫn dính chặt trên người anh.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi không có ai, Trần Dương bước tới đứng dưới bóng râm, lập tức bên cạnh anh lại thêm một Ngụy Lâm Thanh toàn thân áo trắng, hiện hết phong lưu.
Bước ra một bước, là ánh mặt trời; bước vào một bước, là âm u rét lạnh.
Thấy Ngụy Lâm Thanh, tức khắc thằng bé dang tay đòi bế, Ngụy Lâm Thanh dịu dàng bế lấy thằng bé, nhẹ giọng dỗ dành.
Gần giữa trưa, gió hơi mạnh thổi lên khiến bụi đất bay ngập trong không trung, ve sầu mùa thu đang rỉ rả kêu không ngừng. Chúng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại trong sinh mệnh kêu khàn cả giọng, rồi đột ngột như thể mệt mỏi mà âm thanh dừng bặt lại, sau đó lại bất chợt cao vút lên.
Trần Dương sắc mặt lạnh lùng, chẳng rõ đang tính toán điều gì.
Một hồi lâu sau, anh mới thờ ơ quay qua hỏi Ngụy Lâm Thanh, “Khi nào thì đổi mệnh?”
Chuyện này càng kéo dài, Trần Dương càng cảm giác sẽ có chuyện xấu xảy ra, đổi sớm vẫn tốt hơn.
Ngụy Lâm Thanh vỗ về thằng bé đang chộn rộn nhằm trấn an nó, rồi mới bảo với Trần Dương, “Tùy cậu.”
Trần Dương nhếch môi, không lên tiếng.
Nếu nói anh không do dự thì đó là lời nói dối, nhưng do dự ấy chẳng nhiều đến mức phải thay đổi chủ ý. Vì rằng sống trên đời này, không phải mình làm chuyện có lỗi với người khác thì người khác sẽ làm chuyện có lỗi với mình, chứ liệu có ai có thể hoàn toàn tự phân định bản thân rạch ròi?
Trần Dương rất rõ ràng, anh đăm chiêu một lúc, không biết bên Ngụy Thất gia sẽ phát sinh chuyện gì, thôi thì cứ đối phó chuyện đó trước rồi giải quyết chuyện này sau, anh đã đợi trong khoảng thời gian dài nên chờ thêm một thời gian ngắn nữa cũng không sao.
Anh nói với Ngụy Lâm Thanh, Ngụy Lâm Thanh tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi nói xong, Trần Dương thong thả đến khu chơi bài của trấn trên. Khu chơi bài là nơi chuyên dùng để chơi mạt chược hoặc bài xì phé, chỉ chơi nhỏ thôi, thú vui không chuyên nên chẳng ai can thiệp.
Trong khu chơi bài dù có quen biết nhau hay không thì cứ ba bốn người sẽ tụ lại một bàn, đủ người thì bắt đầu chơi. Lúc Trần Dương bước vào vừa đúng lúc còn một bàn thiếu người, ông chủ bèn kéo anh qua.
Phần lớn người trong này toàn là mấy ông già rỗi rãi, người trẻ như Trần Dương không được bấy nhiêu. Trần Dương miệng ngậm thuốc lá, một bên vừa đánh bài một bên lại phiếm chuyện câu có câu không với mấy bà cô bên cạnh. Thời gian trôi vùn vụt, mới chẳng bao lâu mà trời dần chiều.
Lúc những người chơi cùng lục tục rời đi, Trần Dương lười nhác đứng lên, bước về phía cửa.
Trần Dương lả kẻ thắng trong ván bài này, thắng thông sát. Một không phải anh quá may mắn, hai không phải anh dùng mấy mánh không quang minh lỗi lạc, mà là do thằng quỷ con cứ bò tới bò lui trên bàn, chỉ hết bài của mấy người khác cho anh.
Trần Dương trộm trừng nó để nó dừng hành vi bừa bãi lại, ai ngờ thằng cu không nghe mà kiên quyết phải giúp Trần Dương để anh thắng bài. Trần Dương chỉ đành khịt mũi khinh bỉ, thôi kệ, thắng thì cứ thắng, dù sao thắng thua không lớn, đánh quá trưa một ít thì thắng được khoảng hơn trăm đồng.
Trần Dương duỗi người ra cửa, tìm chỗ ăn cơm. Lúc bước vào anh gọi vài món và một chai bia, một mình ăn cơm thì chẳng vui vẻ gì, nhưng hiện không có ai nên đành miễn cưỡng thế.
Trần Dương vừa ăn cơm vừa uống bia, tiện tay bắt nạt thằng cu con đang chảy nước miếng nhìn anh.
Nhớ lại hôm nay thằng cu đã giúp anh thắng bạc, tuy không phải anh sai nó nhưng dù gì cũng có ít công lao, thế là anh nổi lòng nhân từ bỏ vài món lên một chiếc đĩa sạch, đẩy qua một bên cho thằng cu ăn.
Thằng cu hét lên nhào tới, dùng tay nhét ngay vào miệng.
Trần Dương hoảng quá liếc láo liên xung quanh hệt kẻ trộm, may quá, may là anh tìm một góc hẻo lánh xung quanh không có ai. Thật tình Trần Dương không thể nhìn thằng cu bị dính đầy đồ ăn thừa lên người như thế được, phải biết rằng thằng cu ta lúc nào cũng bám dính lấy anh đấy.
Anh cốc nhẹ đầu thằng quỷ, nhìn nó cảnh cáo.
Bị anh trừng, thằng quỷ con rụt cổ. Nghĩ ngợi một thoáng rồi Trần Dương gắp một đũa thịt nhét vào miệng thằng cu, nhét nhiều đến mức miệng thằng cu ta căng phồng ra, gương mặt hệt cái bánh bao. Cứ thế, Trần Dương một miếng thằng cu một miếng, cả hai cùng đánh chén.
Ăn được giữa chừng thì anh bất chợt hứng lên, còn mớm cho thằng cu vài hớp bia. Ai ngờ mới nhấp được ba hớp lót bụng, thằng cu đang ngồi trên bàn gục cái rầm xuống. Trần Dương sợ tới mức hối hả bỏ chai bia anh đang uống hăng say qua một bên.
Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Trần Dương liếc thằng cu, liếc tới liếc lui một hồi, rồi lấy tay chọt chọt cơ thể vừa mềm mềm vừa lành lạnh của nó, chọt tới chọt lui. Thằng cu đúng là còn bé và đáng thương lắm, Trần Dương thấy vừa nãy anh đã bắt nạt nó quá mức, hình như hơi thái quá.
Lương tâm Trần Dương thức tỉnh trong vài giây đồng hồ.
Nhưng mà, không phải nó là dương quỷ mạnh lắm sao? Không phải là quỷ vương tương lai à? Trâu bò lắm cơ mà? Dù mới chào đời không lâu nhưng chẳng lý nào lại yếu xìu thế, mới ba hớp bia đã chịu không được. Hiện Trần Dương chẳng biết làm gì với nó.
Trần Dương bỗng chột dạ, chủ yếu là sợ Ngụy Lâm Thanh biết mình cho thằng cu uống bia.
Mà thật đúng là hễ sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Ngụy Lâm Thanh đột nhiên xuyên tường bước vào, chỉ chớp mắt đã tới cạnh bên, sau đó bế thằng quỷ con đang gục xuống bàn vào lòng, thản nhiên liếc sang Trần Dương. Lập tức Trần Dương rùng mình.
Ngụy Lâm Thanh không đi mà cứ thế bế thằng quỷ nhỏ ngồi xuống, dường như định chờ Trần Dương cơm nước xong. Thằng quỷ nhỏ trong lòng kẻ kia bắt đầu bi ba bi bô, một lát sau thì có thể nghe loáng thoáng hình như nó đang gọi, “Phụ thân ơi, ba à ——”
Nghe tiếng gọi quen thuộc ấy, Trần Dương hơi ngây ra.
Sau đó, anh vờ như mình chẳng nghe được gì tiếp tục ăn cơm uống bia tiếp. Chẳng biết từ khi nào, quán cơm nhỏ ven đường bỗng im phăng phắc, ánh đèn đang sáng bỗng mờ ảo đi, cái bóng của những người bên cạnh bị kéo ra dài thật dài. Mấy cái bóng ấy vặn vẹo dưới ánh đèn, con người cử động bóng lại không nhúc nhích, con người không nhúc nhích bóng lại cử động.
Không ai phát hiện điều ấy, ai nấy đều làm việc cần làm.
Uống hết chai bia, Trần Dương đập bàn lớn giọng gọi, “Phục vụ, thêm một chai bia.” Một cô em bên kia đáp lời, “Có ngay, đến liền.”
Cầm theo chai bia, em gái kia nhẹ nhàng mau lẹ líu ríu chạy tới như con chim sẻ nhỏ. Thấy dáng người thon thả xinh đẹp đó, thoắt cái Trần Dương hai mắt tỏa sáng hệt như mấy lão già hám ăn đã lâu không thấy thịt, chỉ thiếu nước miếng nhỏ giọt nữa thôi là giống thằng cu con y đúc.
Từ một góc độ nào đó mà nói, anh và thằng cu con vô cùng giống nhau.
Trần Dương quét mắt như chụp X quang lên người em gái ấy từ trên xuống dưới, cô em rất bình tĩnh để anh soi, còn thẹn thùng mà nháy mắt với anh nữa. Đẹp trai sẽ chiếm ưu thế cả, nhất là loại đẹp trai trời sinh phóng đãng lại mang theo chút u buồn như Trần Dương thì lực sát thương với mấy cô em ấy càng lớn.
Ngó nghiêng một lúc Trần Dương lại thấy không đúng lắm, anh nhìn cái bóng của cô em đầy nghi ngờ, rồi lại liếc cái bóng lần nữa. Vừa rồi cô em ấy lách người vòng qua bàn, mà cái bóng lại dịch ra ba bước rồi vòng trở về.
Trần Dương trợn trừng mắt, đây là sao. Tới giờ anh mới chú ý quán cơm nhỏ này đã ngập yêu ma quỷ quái, lũ quỷ múa loạn từ lâu. Mấy cái bóng tự làm theo ý mình, bỏ mặc chủ nhân, hơn nữa còn vài cái bóng định đi cả ra ngoài.
Cô em phục vụ kia đứng ngay ngưỡng cửa, còn cái bóng đã bước một chân ra ngoài.
Trần Dương đứng phắt dậy, tay không cẩn thận va phải chai bia. Rầm một tiếng cái chai rơi xuống, mảnh thủy tinh tung tóe, bia chảy tràn ra đất. Tiếng động ấy khiến tất cả người xung quanh quay ngoắt lại, mắt họ đều mất đi trí khôn, dại ra nhìn Trần Dương.
Trần Dương không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất rõ mọi người nơi này đã bị thứ gì khống chế. Anh quay đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh, Ngụy Lâm Thanh vẫn hững hờ thờ ơ ngồi đó, thằng quỷ con đang nằm lên vai kẻ ấy, huơ tay đá chân về phía anh.
“Họ sao lại thế?” Trần Dương trầm giọng hỏi, anh cứ cảm giác cảnh tượng này liên quan tới Ngụy Lâm Thanh.
Nửa gương mặt của Ngụy Lâm Thanh khuất trong bóng tối, kẻ ấy từ tốn bảo, “Nó uống bia nên không khống chế được sức mạnh của mình, đừng lo, nó chỉ chơi đùa chút thôi, không lấy mạng họ đâu.”
Trần Dương chỉ thằng quỷ con, lắp bắp, “Ý anh là nói, nó… nó làm?”
Ngụy Lâm Thanh gật đầu rất đương nhiên, “Ta đã nói với cậu nó là quỷ vương tương lai, sức mạnh tất nhiên phải lớn. Hơn nữa nếu nó thích đi theo cậu, cậu phải dạy nó những việc này, nếu không chẳng sớm thì muộn sẽ máu chảy thành sông.”
Trần Dương nhìn cái bóng của em gái kia đã bước ra khỏi cửa hơn phân nửa, anh lập tức phóng tới cạnh Ngụy Lâm Thanh rồi xách thằng quỷ con lên, nhìn vào mắt nó, gằn từng chữ một, “Ngừng lại, không sẽ bị vứt bỏ đấy.”
Tức khắc gương mặt bụ bẫm của thằng cu xụ xuống, nó nghiêng đầu sang một bên, khóc nấc.
Tiếng khóc khẽ khàng nho nhỏ cồn cào ruột gan khiến kẻ khác chỉ muốn dỗ dành cưng chiều để nó không phải khóc nữa, tiếc là Trần Dương không chịu thua trước dáng vẻ này. Anh túm lấy áo thằng cu con khiêng nó tới trước mặt, chầm chậm lên giọng, “Đã bảo dừng lại.”
Thằng cu nén nước mắt, mở cái miệng nho nhỏ, gọi, “Ba ơi.”
Tay run lên, thiếu chút nữa Trần Dương đã làm rơi thằng quỷ nhỏ xuống. Mà Ngụy Lâm Thanh cũng lạ, cứ ngồi đó nhìn Trần Dương và thằng quỷ con đôi co nhau, vừa không ngăn cản lại chẳng nhúng tay, chẳng rõ trong lòng đang tính toán gì. Trần Dương thấy không thể cứ tiếp tục thế được, thằng bé trước mặt này còn nhỏ thế không thể cứ đánh mắng hoài mà phải biết dỗ dành. Trần Dương gắng sức kéo da mặt mình nặn ra một nụ cười, kiên nhẫn dỗ thằng cu ta.
“Bé ngoan à, nghe lời nào, đừng làm khó mấy người này nữa nhé, mua đùi gà cho bé ăn nhé!” Trần Dương tung mồi nhử.
Thằng cu không để ý đến anh, nó tiếp tục khóc rồi ngẩng đầu nhìn Trần Dương, miệng gọi, “Ba ơi ——”
Miệng Trần Dương giật giật, anh thấy sao mình bị dồn ép khốn khổ thế này. Anh thở dài, do dự đưa tay xoa đầu thằng quỷ con như trấn an, sau đó lại dịu nhẹ bảo với thằng quỷ con đang trong lòng mình, “Bé cưng à, họ đều là người vô tội, dù muốn chơi đùa cũng đừng lấy mạng người khác ra chơi, chúng ta chơi cái khác đi.”
Thằng quỷ nhỏ tiếp tục khóc thút thít, nước mắt đầy tràn, còn ngày càng tủi thân nữa, “Ba ơi ——”
Lực nhẫn nại của Trần Dương sắp đến cực hạn.
Trong tiệm cơm, trên tường, trên trần nhà, trên đất, trên bàn đầy những bóng là bóng. Chúng bay tới bay lui, thoát khỏi cơ thể người sống tự do hành động, hơn nữa còn ngày càng hung bạo, có vài cái bóng còn bóp cổ người sống đến khi họ không thở được nữa mới buông tay, và lấy đó làm trò vui.
Không thể tiếp tục như thế nữa, để tránh xảy ra tai nạn chết người, Trần Dương quay đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh, “Rốt cuộc nó muốn gì?”
Trong tay Ngụy Lâm Thanh chẳng biết khi nào thêm một chung rượu, kẻ ấy hớp một hơi.
“Nó gọi cậu là ba, nhưng cậu không hề đáp lại.”