Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Chương này dài dã man, làm đã phê luôn. Gút mắt câu chuyện về nữ quỷ quan KTV sẽ được mở ra trong chương này. Mình đọc mà cũng bất ngờ, hí hí, không nói đâu cho mọi người chờ đọc chơi~~~~
Chương dài cắt ra làm để đăng, mình type mỏi tay quá. Hu hu, ngày sau post nốt phần kế tiếp.
Tìm hoài ko ra hình minh hợp ý, đành chọn tấm này. Hu hu~~ Chắc bỏ luôn phần minh họa quá.
“Cô đe dọa ta như vậy cũng vô dụng, cô cũng phải hiểu là chúng ta – những người hành nghề này, đi đường làm việc đều có quy tắc của mình, chỉ để ý việc âm giới, mặc kệ chuyện dương gian. Nghiệt do chính cô gây ra sớm muộn gì cũng phải trả mà thôi.”
Hành động của mấy người đó thoạt nhìn không theo tổ chức, nhưng thực tế mục tiêu lại khá rõ ràng, cả đoàn lộn xộn chạy đến bàn của bọn Ngụy Thời, ông chủ nhà hàng còn có cả nhân viên phục vụ cũng không dám cản lại, đành trốn ở phía xa xa nhìn lại —— một kẻ điên đã đủ đáng sợ, ai mà đám đối đầu với cả đám người điên cơ chứ!
Ông chủ Trần sợ tới mức tay run lên, chén rượu nghiêng, dòng rượu đổ xuống bàn, trong lòng Ngụy Thời cũng hoảng hốt, đây không phải chuyện đùa, chỉ có ông Từ đủng đỉnh gắp một đũa thịt sườn kho tàu, đưa vô miệng nhai nhóp nhép, vừa ăn vừa dùng bàn tay dính đầy mỡ lơ đãng đặt trên lá bùa kia.
Lá bùa vàng nọ dao dộng mãnh liệt.
Sau đó, những người kia tựa như ruồi bọ mất đi mục tiêu, bắt đầu đi tới đi lui trong nhà hàng, miệng hát hát ca ca, điên điên khùng khùng. Mấy người ở phía sau muốn bắt họ về, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu, nhưng không có cách nào giữ được mấy người điên kia.
Ba tầng trong ba tầng ngoài nhà hàng đều đầy người vây xung quanh, sợ là mấy người trên trấn không có việc gì làm đều kéo xuống đây xem chuyện vui, Ngụy Thời liếc mắt nhìn thấy một nhà La Chí Dũng ba người cũng đứng ở trong đám đông đó, nhìn vào trong nhà hàng.
Ngụy Thời vốn đang sợ, bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Những người này hiển nhiên bị cùng một bệnh giống Lưu Nhiên, nhưng bọn họ không phải bị quỷ nhập vào người mà là do dính một chút oán khí, cho nên mới phát tác chậm như vậy. Không có gì đáng ngại, đừng nhìn họ như vậy mà tưởng là nguy hiểm, đợi thêm một chút nữa, sau khi oán khí bị dương khí làm cho tiêu tán rồi thì uống một viên thuốc định thần tụ khí là được. Thần trí hồi phục lại không kém bao nhiêu, chẳng qua anh không nghĩ tới nữ quỷ kia có năng lực mạnh như vậy, có thể một lần ảnh hưởng đến nhiều người như thế.
Đám người nọ đang ở bên trong nhà hàng mà hát, đột nhiên tất cả đều xoay qua nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó, chạy ào ra ngoài như ong vỡ, khiến những người đang ngó xem chỉ chỉ trỏ trỏ sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Rất nhanh, bọn họ đã quay trở lại, chẳng qua còn kéo thêm một số người khác.
Ngụy Thời vừa thấy liền cảm thấy chuyện không tốt rồi, không ngờ bọn họ bắt cả nhà La Chí Dũng.
La Chí Dũng sợ tới mức mất hồn mất vía, thân thể run lẩy bà lẩy bẩy, mẹ La nhìn không khác gì mấy so với người điên đang giữ lấy bà. Bởi vì giãy dụa kịch liệt, tóc tai tán loạn, trên mặt có mấy chỗ bị chảy máu, quần áo trên người bị xé rách, ba La là người bình tĩnh nhất bên trong ba người dù rằng cũng có chút chật vật.
Những người đó bắt bọn họ, kéo dài bọn họ vào trong nhà hàng, sau đó đóng cửa nhà hàng lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt xem bên ngoài. Đồng thời cũng chặt đứt dường trốn của nhà La Chí Dũng.
Chuyện đã biến thành những người điên đó bắt cả nhà La Chí Dũng giằng co với bọn Ngụy Thời. Về phần khách khứa bên trong nhà hàng đã sớm bị dọa chạy mất đất, quên luôn chuyện trả tiền ăn.
Chuyện đến mức độ này đã bị quậy cho thành chuyện lớn.
Chỉ e là làm kinh sợ đến cả trấn.
Bên trong nhà hàng âm u lạnh lẽo, ông Từ cầm kia lá bùa kia, cẩn thận mà nhìn, miệng nói, “Cô đe dọa ta như vậy cũng vô dụng, cô cũng phải hiểu là chúng ta – những người hành nghề này, đi đường làm việc đều có quy tắc của mình, chỉ để ý việc âm giới, mặc kệ chuyện dương gian. Nghiệt do chính cô gây ra sớm muộn gì cũng phải trả mà thôi.”
Máu từ trên lá bùa kia chảy xuống càng nhiều.
Màu máu đỏ sậm, tanh hôi ngoằn ngoèo chảy tới một nhà La Chí Dũng.
Ông Từ thấy được, mày nhíu chặt, “Cô đã chết rồi, báo hận gì cũng là vô ích!”
Ông chủ Trần ở bên cạnh nơm nớp lo sợ mà nói, “Thầy đây là đang nói chuyện với ai thế?”
Ngụy Thời biết, ông Từ đang nói chuyện với nữ quỷ kia, chắc chắn ả không tự sát mà là bị người giết. Người tự sát không có oán khí nhiều như vậy, ả muốn báo thù. Nhưng mà ả muốn rửa hận thì kéo cả nhà La Chí Dũng vô để làm gì, hay là nhà La Chí Dũng có liên quan đến cái chết của ả?
Trên mặt đất, máu đã chảy đến bên chân họ, nhưng không ai hay biết gì.
Chỉ có mẹ La, thân thể bà đột nhiên run lên, tay huơ lung tung trên không, “Không phải tôi, không phải tôi, cô đừng có tìm tôi.” La Chí Dũng vội vàng nhìn bà, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Ba, ba mau xem xem mẹ bị sao thế.” Mặt ba La lạnh tanh không biểu tình liếc mẹ La một cái, sau đó dời ánh mắt đi.
Trong nhà hàng có đến mấy chục người lại không có đến một người nói chuyện, ngay cả mười mấy người bị dính oán khí hát ca loạn lên cũng đã im lặng. Một dòng khí lạnh lẽo âm u chuyển động giữa không trung, lá bùa vàng kia không ngừng dao động, dường như đang cố gắng thoát khỏi khống chế bên trong mà trốn ra ngoài.
Sắc mặt ông chủ Trần ngồi ở bên cạnh Ngụy Thời cũng thay đổi, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước.
Hắn cũng giống với những người khác trong nhà hàng.
Chỉ có Ngụy Thời và ông Từ là không bị quỷ hồn bên trong lá bùa ảnh hưởng tới, có lẽ còn cộng thêm một nhà La Chí Dũng đứng đối diện, La Chí Dũng vẫn đang cố gắng gọi mẹ La. Bà bỗng dung hét to tên, không ngừng giẫy chân mình, giống như muốn bứt cái gì đó trên đùi ra, sau đó nhảy lên bàn bên cạnh, luống cuống bò quanh, tránh đi thứ đang muốn bắt mình.
La Chí Dũng nhìn mẹ như thế, trong lòng gấp vô cùng.
Máu kia từ chân tràn ra đầy bàn, mẹ La sợ tới mức nhảy tới nhảy lui ở trên bàn, bà vốn mập, cái bàn này cũng không bền lắm, bị bà giẫm lên như vậy đã lung lay gần sập.
Thân thể bự chảng của mẹ La ầm một tiếng từ trên bàn té xuống, một cú này dường như khiến người tỉnh táo lại một chút. Bà lăn lộn trong đống máu, sắc mặt trắng bệch, ngã mấy chập nhưng cuối cùng cũng đứng lên được. Vẻ mặt bà điên dại nhìn chung quanh, “Có chuyện gì thì cứ tìm tao, là tao giết mày đó thì sao? Có bản lĩnh thì mày cũng giết tao đi!”
Vẻ mặt La Chí Dũng oán hận liếc nhìn ba La thờ ơ đứng một bên, chạy tới bên người mẹ La, đỡ lấy bà, “Mẹ, mẹ nói gì thế.”
Mẹ La gạt tay cậu ra, “Không phải là muốn mạng tao sao, mày tới đây, tới đây.”
Bà ưỡn ngực ra, tiếp tục đi về phía trước. Máu trên mắt đất tràn về phía và bà, từ chân len lên đùi, cứ chầm chậm quấn lấy, nhìn như cả người bà sắp bị máu phủ kín, bà vẫn không nhúc nhích, sắc mặt dữ tợn, y như lệ quỷ.
Ngụy Thời ngồi ở bên chứng kiến mọi chuyện, anh có chút không đành lòng nên đành liếc ông Từ một cái. Ông buông đũa xuống, cũng gỡ kính râm trên mũi ra. Ngụy Thời kinh ngạc phát hiện mắt ông có một lớp màn trắng, giống như bị bệnh đục tinh thể, khó trách ông phải kính râm, hóa ra là anh nghĩ sai, kính đó mang không phải để làm màu.
Mẹ La đứng giữa bể máu, nhìn thoáng qua tưởng bình tĩnh nhưng kỳ thật thân thể lại đang run rẩy không ngừng.
Lá bùa nọ đã rơi xuống đất, nữ quỷ kia từ bên trong chui ra, ả đứng ở đằng kia, mấy chục lỗ đâm trên người không ngừng chảy máy, tóc ả cũng máu me nhầy nhụa, ả đi tới trước mặt ba La, nhìn ông, miệng không ngừng gọi tên, “La Côn, La Côn, là em.”
Ba La mù mờ nhìn bốn phía, ông không nhìn thấy quỷ, chỉ cảm thấy chung quanh u ám đến sợ.
Nữ quỷ đó thật rất đau đớn, ả dùng bàn tay dính đầy máu sờ tóc ba La, vẻ mặt, động tác dịu dàng đến mức khiến người dựng da gà rởn tóc gáy, đầu ba La đầy máu, cơ thịt trên mặt run run, trong ánh mắt ẩn chứa đôi phần e ngại cùng hoảng sợ, nhưng mà ông giấu rất khá.
Nữ quỷ kia sờ xong liền quay đầu nhìn về phía mẹ La, “Bà hại ta, mau mau đem mệnh trả lại cho ta.” Tay ả bóp lấy cổ mẹ La, bà đau đớn giãy dụa, trên cổ hiện một vòng xanh tím, sắc mặt hóa xanh, dần dần không thở nổi.
La Chí Dũng nhìn ba La ơ thờ, lại nhìn mẹ La đau đớn vùng vẫy, hoàn toàn là không biết làm sao, cuối cùng, cậu vọt tới trước mặt mẹ La, cầm cánh tay bà không ngừng gọi tên.
Nữ quỷ vừa bóp cổ mẹ La cổ vừa điên cuồng cười lớn.
Đến lúc này, ông Từ vẫn là chưa ra tay, Ngụy Thời ngồi yên không nổi, vừa định đứng lên đã bị ông kéo lại, bắt anh ngồi xuống. Ông Từ uống một ngụm rượu, lắc đầu nói với Ngụy Thời, “Giờ chưa phải lúc.”
Giờ còn chưa phải, chẳng lẽ lại đợi đến lúc có người chết thì mới tính?
Ông Từ chậm rãi nói, ” Chấp niệm lớn nhất của nữ quỷ này là ‘Tình’, chứ không phải là ‘Hận’.”
Giữa lúc Ngụy Thời bối rối, La Chí Dũng đột nhiên nổi điên, trước tiên cậu lấy ra một cái chai, từ bên trong đổ ra một chút, nhắm mắt lại, xoa nó lên trên mí mắt mình. Chờ đến khi cậu mở mắt được, thì vẻ mặt hoảng sợ lui về sau ba bước, tựa như cậu nhìn thấy được hình dạng nữ quỷ kia vậy.
Sau đó cậu lấy trong túi quần ra một hình nhân bằng gỗ trên người cắm mấy cây kim, cậu rút một cây kim trong đó ra, giơ cao rồi hung hăng đâm xuống vị trí trái tim trên người hình nhân gỗ kia. Nữ quỷ nọ lập tức hét to một tiếng, ôm lấy tim mình, ánh mắt ác độc hướng về phía La Chí Dũng, “Là mày, hóa ra là mày.”
La Chí Dũng vừa run, vừa nói, “Phải, chính là... chính là tôi, thì sao, ai…ai bảo cô dụ dỗ ba tôi, chia rẽ nhà tôi, đáng…đáng đời cô!” Lời lẽ hùng hồn nhưng bởi vì lắp bắp, nên không có chút khí thế nào, hiển nhiên bản thân La Chí Dũng cũng chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu.
Ngụy Thời khiếp sợ ngồi nhìn bộ mặt dữ tợn của La Chí Dũng.
Đây chính là cậu bạn luôn khúm núm, hướng nội, nhát gan mà anh biết đó sao? Không phải đã thay người chứ? Ngụy Thời không thể ngờ được mà nhìn La Chí Dũng, hơn nữa đó giờ cậu ta chưa từng để lộ ra. Hóa ra La Chí Dũng lại biết tà thuật này kia. Dù ở trong trường cậu có thấy mấy cuốn sách anh đọc nhưng xưa giờ cậu ta lại chưa hề nói về mấy thứ này, thật là biết người biết mặt mà không biết lòng, không biết La Chí Dũng là tâm cơ quá sâu hay là đóng vai quá giỏi.
Mẹ La được thả ra liền liều mạng ho khan, bà cầm lấy tay La Chí Dũng, “Con đang làm cái gì? Con đang làm cái gì? Không phải mẹ đã nói con không thể học mấy thứ này sao? Con học khi nào? Con muốn làm mẹ tức chết hay sao?”
La Chí Dũng òa khóc, nước mắt rơi liên tục, “Con cũng đâu có cách nào, không thể ngồi yên nhìn hai người ly hôn. Đêm đó con nhìn mẹ đi tới quán trụy lạc đó, thấy cô ta với ba ở chung với nhau, còn muốn hai người ly hôn, mẹ đánh cổ, ba liền đánh mẹ lại.”
Mẹ La cũng khóc, trước tiên bà tự tát mình một bạt tai, sau đó lại giơ tay lên tát La Chí Dũng thật manh, “Là mẹ có lỗi với con, ly hôn thì ly hôn, cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì. Con sao lại đi học cái thứ kia, mẹ nói rồi, mẹ nói rồi.”
Ba La cũng không nghĩ chuyện phát triển thành hướng này, sắc mặt ông thay đổi, chạy tới đó, vươn tay muốn lấy cái hình nhân gỗ trong tay La Chí Dũng ra, “Mau đem nó vứt đi, đây là thứ hại người đó.”
La Chí Dũng gạt tay ông, ánh mắt tràn đầy thù hận, “Không cần ông quan tâm, ông mau cút đi.”
Môi ba La run rẩy, “Con nói chuyện với ba như thế sao? Ai dạy con?”
La Chí Dũng lạnh lùng cười, “Cần chi người khác dạy? Chỉ cần nghe hai người nói chuyện là đủ rồi.”
Ba La nói không nên lời, sắc mặt chán nản buông tay La Chí Dũng ra, ông gần như không nói được nữa, “Con thì biết cái gì, con biết cái gì chứ? Chuyện người lớn con xen vào làm chi, nhất định là do mẹ con xúi giục. Bà ấy vẫn muốn khống chế ba như vậy, ỷ vào gia cảnh nhà bả nắm ba trong lòng bàn tay. Còn có những tà thuật kia nữa, bây giờ lại đem những thứ đó dạy lại cho con.”
Mẹ La cầm lấy tay La Chí Dũng, đau thương nhìn ba La.
Ba người ở chỗ này cãi nhau, nữ quỷ trên đất bắt đầu động đậy. Lúc này ả không có tự mình ra tay mà để những người bị dính oán khí kia làm việc, họ vây cả nhà La Chí Dũng lại dồn vào góc phòng, mẹ La đứng chắn ở trước người La Chí Dũng.
Ngụy Thời cảm thấy không thể nào bàng quan ngồi xem tiếp được nữa, ông Từ bước ra, đổ rượu xuống, ông lụm lá bùa nằm trên mặt đất bị rượu thấm ướt nhẹp, không biết ông dùng cách gì khiến lá bùa đó bùng cháy lên, thoáng chốc biến thành bụi đen.
Nữ quỷ hét lên đau đớn, so với hình nhân gỗ của La Chí Dũng hồi nãy càng sợ hơn, ả lui về trốn trong góc phòng. Ông Từ lại lấy ra một lá bùa vàng khác, nữ quỷ nọ không cam lòng hóa thành một luồng khí đen nhập vào trong bùa.
Lá bùa lại bắt đầu thấm máu chảy ra ngoài.
Ông Từ dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải ấn xuống tấm bùa một cái, cuối cùng nó cũng an phận, không còn bất kỳ xao động nào nữa.
Tiếp đó tất cả những người bị nữ quỷ điều khiển đều ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Ngụy Thời đi theo bên người ông Từ, đi tới trước mặt cả nhà La Chí Dũng, lão rất ung dung mà lấy cái hình nhân gỗ trong tay La Chí Dũng đi, nhìn kỹ một chút, “Không tệ, không tệ, không ngờ tới nơi này còn có thể thấy được huyết chú, thật sự là ngoài dự liệu của ta. Ta còn tưởng rằng mình đã đoán sai, ha ha, đã nói mà, ta đây thông minh như vậy, sao có thể sai cho được!”
Ngụy Thời ở cạnh nghe được khóe miệng rút một chút, da mặt ông già chết tiệt này thật là dày.
La Chí Dũng lắp bắp nói, “Trả…trả đồ cho tôi!”
Ông Từ vỗ vỗ đầu La Chí Dũng, “Cậu nói trả thì ta phải trả sao, có bản lĩnh thì cậu cướp lại từ tay lão già như ta đi! Ta đoạt được thì chính là đồ của ta.”
Ngược lại, hành vi ăn cướp trắng trợn này ông già làm rất quen tay.
Ông Từ chuyển chủ đề câu chuyện, “Cậu dùng thứ này đi giết người, giết người là phải đền mạng, tuổi trẻ làm việc không có đầu óc, không nghĩ đến hậu quả thì phải nghĩ đến cha mẹ chứ.”
Thần trí mẹ La đã thông suốt, bà đột nhiên khụy xuống, quỳ gối trước mặt ông Từ, dập đầu bang bang trên đất, chỉ vài cái thôi trán đã bầm tím, “Xin thầy mở lòng từ bi cứu lấy con tôi.”
Ông Từ cầm cái hình nhân gỗ kia hỏi mẹ La, “Thứ này là từ đâu tới?”
Vẻ mặt mẹ La còn có chút do dự, ông Từ lập tức hừ lạnh một tiếng, mẹ La vội vàng nói, “Đó…đó là vật tổ truyền nhà tôi! ” Mày ông Từ lại nhíu lại, “Vật này là từ Tứ Xuyên, chỉ có một số ít gia tộc còn dùng mà thôi, bà là người của mấy gia tộc kia?”
Mẹ La chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu.
Ông Từ nắm chặt hình nhân gỗ, ” Trần gia hay là Từ gia?”
Mẹ La nói, “Từ, Từ gia.”
Ông Từ gật gật đầu, “Bà chắc là thuộc chi thứ của Từ gia, học thứ này không đến nơi.”
Sắc mặt Mẹ La trắng bệch, “Ông…Ông đã biết.”
Ông Từ liếc nhìn ba La một cái, ba La vẫn luôn nhìn lá bùa kia, ông hình như đã hiểu được lá bùa đó đang trấn giữ ai ở bên trong, vẻ mặt có phần đau thương. Ông Từ lắc lắc đầu, có hơi xem thường, ” Từ gia các người làm việc là thế này đây, dùng hết mọi thủ đoạn giữ người ở lại, cho dù người bị bà giữ lại, chẳng lẽ bà có thể giữ lấy tâm người ta sao? Sao bà lại nghĩ không thông chứ!”
Mẹ La lẩm bẩm nói, “Tôi chỉ nghĩ quẩn trong lòng, năm đó ổng nói thích tôi, sau này lại thay đổi, tôi có chết cũng không thể để hai người bọn họ được lời.”
Ông Từ nhìn mẹ La liếc mắt một cái, “Giờ thành không ai lợi hết, hừ, tương lai con bà coi như không còn nữa rồi.”
Mẹ La im lặng không phản đối.
Ngụy Thời coi như đã hiểu, tình cảm giữa ba La và mẹ La không tốt lắm, mẹ La dùng một ít thủ đoạn nham hiểm giữ ba La bên người. Cuối cùng ba La vẫn ngoại tình, muốn ly hôn với bà. Mẹ La biết được nên tìm cô gái kia, còn đánh cổ, lại bị La Chí Dũng thấy được. La Chí Dũng cũng lén lút học một ít Từ gia tà thuật sau lưng mẹ La, rồi dùng trên người cô gái kia, kết quả lại hại chết cô.
Thật là một bút không phân rõ nợ nần.
La Chí Dũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngụy Thời, “Ngụy Thời, cậu…cậu cũng biết mấy thứ này, cậu giúp tớ đi!”
Ngụy Thời lắc lắc đầu, “Chuyện này tôi không giúp được gì.”
Có năng lực mạnh thì mới làm được chuyện lớn, chuyện nhà họ La anh không có khả năng xen vào.
Mặt La Chí Dũng đỏ bừng, rồi lại trở nên tái nhợt, “Nhưng, chính là, không cậu cũng học cái kia sao? Tớ còn nhìn thấy cậu dùng cái kia để tính đề thi, đều tính đúng hết, tớ mới muốn học —— ”
Ngụy Thời bị cậu ta làm cho hoảng hồn, không phải chứ, chẳng lẽ La Chí Dũng nhìn anh ở trong trường học mấy thứ kia cho nên mới nổi tâm tư? Đừng khéo thế chứ? Anh bỗng dưng nhớ tới những lúc anh đọc sách hay bốc quẻ bói toàn, La Chí Dũng lúc nào ngồi bên cạnh anh, ánh mắt chuyên chú mà sùng bái. Lúc ấy trong lòng Ngụy Thời còn hơi hơi đắc y, lòng ham hư vinh được thỏa mãn tuyệt đối.
Không nghĩ tới, hóa ra mầm mống tai họa đã gieo từ khi ấy.
Không biết ông Từ nói với mẹ La như thế nào, tóm lại, mẹ La từ trên mặt đất đứng dậy, bà nắm lấy tay La Chí Dũng, giận dữ nhéo mạnh một cái, đau đến mức cả người La Chí Dũng run lẩy bẩy, vẻ sợ hãi nhát gan càng hiện rõ trên mặt hơn.
Ngụy Thời thở dài trong lòng, có bà mẹ dữ dằn như thế, khó trách tính cách La Chí Dũng nhát cáy như vậy.
Ông Từ vừa mới thu hồi lá bùa kia thì cửa nhà hàng đã bị người cạy mở, một đám mặc y phục cảnh sát tiến vào trong, Ngụy Thời bị ép dựa vào tường, nhìn công an dẫn tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài, không lâu sau, cả nhà hàng trở nên vắng tanh.
Ngụy Thời không biết ông Từ sẽ xử lý chuyện này như thế nào, cũng không biết ông đã đáp ứng mẹ La chuyện gì.
Ông Từ giống như biết nghi vấn trong lòng anh, “Cậu muốn biết ta sẽ làm như thế nào đúng không?”
Ngụy Thời không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, gật gật đầu.
Ông Từ “Hừ” một tiếng, “Ta nói cho nữ quỷ kia, La Côn sẽ không vì ả mà ly hôn. Nữ quỷ không tin, ta đánh cược với ả, nếu La Côn ly hôn, ta sẽ để ả đi báo thù, không bao giờ làm khó dễ nữa. Nếu La Côn không ly hôn, vậy thì ả phải mau mau đi đầu thai. Vì một người đàn ông mà làm cô hồn dã quỷ, phạm vào tội nghiệt thì không đáng.”
Ngụy Thời cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ông Từ đeo kính râm lên, “Về phần La Côn có ly hôn hay không, đó là chuyện của vợ chồng bọn họ.”
Nói như thế thì La Côn nhất định sẽ không ly hôn. Cho dù ông muốn ly hôn thì cũng không ly được. Mẹ La sẽ vì La Chí Dũng mà dùng tất cả mọi thủ đoạn để chuyện này không xảy ra, hơn nữa cho dù La Côn cực kỳ chán ghét vợ mình đi chăng nữa thì ông vẫn còn thương đứa con trai của mình.
Trong lòng Ngụy Thời vẫn để ý tới La Chí Dũng, “Vậy La Chí Dũng thì sao? Cậu ta hại chết cái nữ quỷ kia, chẳng lẽ ả sẽ không tới tìm cậu —— ”
Ông Từ chậm rãi nói, ” Chấp niệm lớn nhất của nữ quỷ này là ‘Tình’, chứ không phải là ‘Hận’.”