Dữ Quỷ Vi Thê

quyển 3 chương 259: nằm viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Lần trước khi gọi điện thoại về nhà còn tốt mà, làm sao lập tức đã xảy ra chuyện.

Ngụy Thời vừa nhận điện thoại xong, liền lập tức xin nghỉ về nhà.

Cách khá xa xa, đã nhìn đến cây hòe đại thụ ở thôn Ngụy, lá cây màu xanh đã biến thành màu đen, cành rậm lá dày, giữa ngày nóng ngồi xe chạy về, cả người đổ mồ hôi, đến dưới táng cây, mồ hôi trên người lập tức rút về, một cảm giác lành lạnh thấm nhập mang cái nóng toàn thân đi, phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chan khiến tinh thần có chút uể oải, cũng vì thế mà run lên.

Ngụy Thời nhìn thoáng qua cây hòe.

Người đều có lúc “Dưới đèn đen”, mỗi ngày đều nhìn thấy đồ vật, qua thời gian lâu, có thấy cũng dường như hóa ra không thấy, cũng giống như cây hòe đại thụ này, hóa ra đã có một chút linh tính, ngược lại cực kỳ khó có được, dù sao cây cối muốn tu xuất một chút linh tính, so với động vật hay người thì càng khó khăn hơn nhiều, chẳng qua, khí này trên thân cây hòe cũng tương đối kỳ quái, dù là cây cối hay là những vật còn sống khác, đều là sinh linh dương thế, theo lý mà nói, trên người hẳn là chỉ có dương khí, nhưng cây hòe này lại có âm khí rất nặng.

ý chỉ hiện tượng, càng ở gần một thứ thì càng không thấy nó hiện hữu.

Khó trách vừa đến dưới cây thì liền rùng mình.

Ngụy Thời mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ở trong lòng làm gì. Cây đại thụ này lớn đến như vậy sợ là đã sống đến hơn mấy trăm năm, Ngụy gia dọn đến nơi đây cũng đã hơn ba trăm năm, cũng không xảy ra chuyện gì, điều này chứng tỏ đối với thôn Ngụy mà nói, cái cây này cũng chỉ là cây hòe mà thôi, không có gì cả.

Bởi vì nhất thời tò mò mà chặt nó đi, thật thương thiên hại lý.

Ngụy Thời bước qua cây hòe, đến nhà, chú Hai Ngụy Kim Thành đang chờ ở nhà chính, Ngụy Thời đi qua, lau đem mồ hôi trên trán, vội vàng hỏi, “Chú Hai, tình huống mẹ của con rốt cuộc là như thế nào?” Ở trong điện thoại chú Hai nói không tỉ mỉ, chỉ nói là mẹ anh bị bệnh, muốn anh nhanh trở về một chuyến.

Trên mặt Ngụy Kim Thành có điểm do dự, “Việc này phải nói từ năm ngày trước. Mẹ con vài ngày không ra khỏi cửa phòng, phòng bếp cũng không thấy nổi lửa, ta sợ bà gặp chuyện không may liền phá cửa vào, đi vào thì thấy mẹ con vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.” Ông lộ ra một chút biểu tình bất đắc dĩ, “Vốn dĩ chú muốn lập tức đưa bà đi bệnh viện, nhưng mà bà chết sống không chịu, chỉ muốn con về, kéo dài thêm một ngày đêm, mắt thấy bà càng ngày càng yếu, cho nên đành phải gọi con về, bây giờ con mau chóng về nhà thăm bà một chút đi.”

Ngụy Thời cũng biết mẹ Ngụy tính tình kỳ quặc, nhất là sau khi Ngụy Hân rồi thì càng kỳ lạ đến không hợp tình hợp lý, cho nên anh có chút xin lỗi nhìn thoáng qua chú Hai mình, chắc là mấy ngày nay chú Hai vì khuyên nhủ mẹ anh đi bệnh viện mà gặp không ít tội.

Lúc đi ngang qua phòng Ngụy Hân, bước chân dồn dập của Ngụy Thời cũng ngừng lại một chút.

Phòng mẹ Ngụy được dọn dẹp coi như gọn gàng sạch sẽ, còn có một mùi thơm thoang thoảng Ngụy Thời ngửi được từ nhỏ đến lớn, tuy rằng đóng cửa kín mít dẫn đến không khí chẳng thể lưu thông, có chút oi nồng, trên giường lớn, mẹ Ngụy nằm hướng mặt vào trong, Ngụy Thời đi qua đi, theo bản năng mà hạ giọng gọi, “Mẹ, mẹ…”

Mẹ Ngụy không có phản ứng.

Ngụy Thời nghĩ thầm không tốt, không phải bệnh tình nặng đến mức hôn mê rồi chứ? Anh vội vàng lật thân thể mẹ Ngụy lại, nhẹ nhàng lay động hai cái, mẹ Ngụy suy yếu rên rỉ một tiếng, mở mắt, “A, A Thời trở về chưa?”

Ngụy Thời vừa đỡ mẹ Ngụy từ trên giường ngồi dậy, vừa trả lời bà, “Mẹ, là con, giờ mẹ cảm giác thế nào? Con đưa mẹ đi bệnh viện nhé.”

Mẹ Ngụy dùng bàn tay gầy guộc nắm chặt cánh tay Ngụy Thời, bóp đến mức Ngụy Thời cảm thấy đau nhói, “A, A Thời, mẹ, mẹ nhìn thấy A Hân trở lại.” Bà dường như sợ Ngụy Thời không tin, lại bỏ thêm một câu, “Thật sự, mẹ thật sự nhìn thấy nó đã về, đã về.” Tay bà giơ lên, chỉ vào cửa sổ, “Là ở chỗ này, nó đứng ở nơi đó nhìn mẹ. Nó về thăm mẹ.”

Ngụy Thời nhìn bộ dáng tinh thần hoảng hốt của mẹ Ngụy, trong lòng nặng nề.

Bộ dạng này của bà, tình huống so với trước kia càng nghiêm trọng hơn, sợ là đã xuất hiện ảo giác. Ngụy Thời vẫn luôn lo lắng trạng thái tinh thần mẹ Ngụy, cho nên bình thường cũng đọc lướt các bộ sách về phương diện này.

Anh nói theo mẹ Ngụy, “A Hân trở về là chuyện tốt, vậy mẹ càng phải dưỡng thân thể cho tốt lên, chờ em nó về, làm món nó thích ăn nhất, nó thích nhất hai món đậu hủ tứ hỉ và thịt xào đó.”

Gương mặt tái nhợt của mẹ Ngụy lộ ra một chút ý cười, “Nó thích thì mẹ liền làm hai món đó cho nó.”

Ngụy Thời cõng mẹ Ngụy trên lưng, đi ra ngoài.

Ngụy Kim Thành không có vào nhà, mà chờ ở bên ngoài, Ngụy Thời nhìn thấy ông, gật gật đầu, “Chú Hai, còn muốn tiếp tục phiền đến chú.”

Ngụy Kim Thành lắc lắc đầu, “Với chú Hai con mà còn nói mấy thứ này làm gì, đều là người một nhà.”

Ngụy Thời cõng mẹ Ngụy đi dưới tàng cây hòe.

Anh đặc biệt thuê xe trở về.

Mẹ Ngụy vừa rồi thanh tỉnh được một lát, bây giờ lại mơ mơ màng màng, Ngụy Thời nhìn sắc mặt nhợt nhạt của bà, mồ hôi không ngừng thấm ra khỏi trán, cảm thấy xe này chạy chậm như rùa bó, liền nói với lái xe, “Chú ơi, làm phiền chú chạy nhanh lên.” Chú lái xe nhìn đường, cũng không quay đầu lại mà nói, “Chú đây đã chạy nhanh lắm rồi, cậu đừng vội, sẽ không làm trễ chuyện đâu.” Ngụy Thời không còn biện pháp, đành phải bấm nhân trung mẹ Ngụy.

Chưa đến một hồi đã đến bệnh viện của trấn.

Ngụy Thời trước đưa mẹ Ngụy đi kiểm tra, đồng thời lo liệu các loại thủ tục. Điều kiện bệnh viện ở trấn cũng không tốt, bệnh nhỏ đau vặt còn có thể trị, mấy bệnh hơi phức tạp một tý chỉ có thể chuyển lên bệnh viện trên thành phố. Ngụy Thời muốn trước tiên đưa mẹ Ngụy đến bệnh viện trấn làm kiểm tra sơ qua, ít nhất truyền nước biển, lại nhìn tình huống rồi quyết định có cần phải đưa lên bệnh viện trong thành phố hay không.

Lúc bận rộn lo liệu thủ tục, Ngụy Thời cũng không quên gọi điện thoại cho cậu Ủy Thành Bân.

Cậu anh vừa nghe, lập tức tỏ vẻ mình sẽ mau chạy xe tới.

Ngụy Thời biết, chỉ cần cậu anh biết chuyện, nhất định sẽ chạy tới, mẹ anh là do cậu một tay nuôi lớn, nói là anh em, tình cảm lại càng như là cha con, lại nói, vào bệnh viện giống như đốt tiền, nếu còn muốn đi thành phố, thì tốn tiền càng nhiều, bệnh viện là nơi đốt tiền nhiều nhất, anh vừa mới đi làm không bao lâu, nhất định là không đủ sức.

Bệnh viện ở trấn không kiểm tra ra được cái gì. Bác sĩ liền truyền nước biển cho mẹ Ngụy.

Sắc mặt mẹ Ngụy vẫn kém như trước, hơn nữa còn giống như càng lúc càng suy yếu đi.

Ngụy Thời trong lòng rất gấp, cũng ngồi không yên, đi tới đi lui ngay tại bên giường, thường thường nói hai ba câu với chú Hai để giảm bớt cảm xúc lo lắng. Một chai nước biển còn chưa truyền xong, cậu anh đã chạy tới, nhất định là lái xe rất nhanh, nhìn mẹ Ngụy nằm trên giường bệnh, sắc mặt cậu anh lo lắng hỏi lung tung này kia, Ngụy Thời đơn giản kể lại tình huống một chút, cậu anh lúc này quyết định, muốn đưa mẹ Ngụy đến bệnh viện lớn trong thành phố.

Nơi cụ thể, chính là bệnh viện mà Ngụy Thời hiện tại đang làm việc.

Ngụy Thời vừa nghe, liền lập tức không đồng ý, nếu anh không phát hiện bệnh viện cổ quái, quên đi, bây giờ đã phát hiện ra, vậy nhất định là không thể để cho mẹ Ngụy đi, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như vạn nhất…

Ngụy Thời không muốn nghĩ tới.

Nhưng anh nói lý do này ra, cậu anh căn bản sẽ coi ra gì, ngược lại sẽ dạy dỗ anh một trận, nói anh đường đường là một sinh viên ngành y, còn mê tín, bệnh viện kia trong thành phố nổi tiếng chuyên điều trị các bệnh nan y khó gặp, người nơi khác đều chuyên chạy đến chữa bệnh, nếu thực sự cái gì không đúng, chẳng lẽ người khác còn không biết hay sao? Hơn nữa, Ngụy Thời làm việc ở bệnh viện này, vừa vặn có thể ở gần chăm sóc, đi bệnh viện xa, làm gì có điều kiện này?

Tóm lại, lý do đi rất nhiều, lý do không đi, dường như không có.

Ngụy Thời nói không lại cậu anh, đành phải đồng ý.

Trong lòng anh cũng còn chút hy vọng, cậu anh nói cũng đúng, nếu có gặp chuyện không may thì sớm đã xảy ra chuyện, nếu đã lâu như vậy mà không xảy ra chuyện gì, vậy bên trong nhất định là có nguyên nhân mà anh không biết, vận may chắc hẳn sẽ không quay lưng lại với người nhà mình.

Bốn người ngồi xe cậu Ủy Thành Bân.

Ngụy Kim Thành lo lắng, cũng cùng đi.

Lúc ở trên xe, Ngụy Thời dường như có cảm giác mà nhìn thoáng qua phía sau, vừa rồi có thứ gì đó u ám bám theo bọn họ, anh ngẩng đầu liếc nhìn mặt trời chói mắt, giữa ban ngày rõ ràng như vậy, mặt trời chói như vậy, hẳn là không có vật âm nào dám ra đây mới đúng, anh sờ sờ đầu mình, bản thân chắc không phải bị phơi nắng đến mức nóng đầu đi.

Xe mau chóng chạy tới bệnh viện.

Lại lo liệu thủ tục, lại kiểm tra, vội vã một hồi đã qua hết nửa ngày.

Cậu anh nói cũng đúng, có người làm việc ở bệnh viện, mặc kệ là lo liệu thủ tục hay là kiểm tra, cũng đều tiện hơn rất nhiều, chẳng qua, chẳng qua dù là rút máu hay là xét nghiệm, cũng chưa tra ra trên người mẹ Ngụy rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì, mẹ Ngụy vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đành phải nói chờ sang ngày mai lại làm thêm một bước kiểm tra tỉ mỉ nữa.

Mẹ Ngụy thân thể gầy yếu nằm ở trên giường bệnh, gần như mau chóng biến mất.

Đến buổi tối, cậu anh đi về nhà, chú Hai cũng bị Ngụy Thời khuyên nhủ đi về, ngồi chăm bên giường chỉ có Ngụy Thời, Ngụy Thời ngồi ở bên giường, anh cũng mệt một ngày, nửa đêm đầu còn miễn cưỡng chống, đến nửa đêm về sáng thật sự chống đỡ không nổi nữa, anh nhìn mẹ Ngụy nằm ở trên giường cũng không động tĩnh gì, liền nhắm mắt định ngủ một hồi. Đầu từ từ gục xuống, rất nhanh liền ngủ.

Giữa đêm khuya khoắt, Ngụy Thời đột nhiên cảm thấy cực kỳ lạnh, bị đông lạnh làm tỉnh.

Anh vừa mở mắt ra, theo bản năng nhìn về hướng giường bệnh, vừa mới nhìn, vốn dĩ vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ mơ màng màng lập tức đã bị làm tỉnh lại, trên giường bệnh trống rỗng, căn bản là không có ai, mẹ Ngụy không thấy! Ngụy Thời đứng phắt dậy, rầm một tiếng, ghế ngồi bị anh vùng ra, ngã trên mặt đất.

Ngụy Thời đi đến trước buồng vệ sinh, cửa buồng vệ sinh mở ra, bên trong không ai, anh nhìn ba giường bệnh khác cùng phòng mình, người trên giường đều ngủ rất sâu, ngay cả tiếng động ầm ĩ lúc anh làm ngã ghế cũng không đánh thức họ dậy, Ngụy Thời nhấn đầu giường một cái, muốn gọi y tá tới cũng không thấy phản ứng, anh chạy ra bên ngoài phòng bệnh, hành lang im ắng không tiếng động, đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng khiến cả hành lang ngay cả một bóng ma cũng không tìm thấy.

Quá yên lặng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio