Ban đêm vội vàng cuối cùng cũng đi qua, mặt trời lại từ từ chiếu sáng xuống, mang theo mùi hương của không khí của cỏ cây, người ta hít một hơi sẽ say mê đến mức không nhịn được mà nhắm mắt lại cảm nhận.
Ngụy Ninh ngồi bên cạnh cửa sổ, xoa xoa mặt, vẻ mặt có chút trắng bệch lộ ra vẻ mệt mỏi. Từ lúc bị đám sương mù kia đánh ngất rồi tỉnh lại đến giờ anh cảm thấy không ổn lắm, đầu đau thì bỏ qua, cơ thể cũng nặng trịch, cứ như mang theo cân gạch, nhấc tay chân cũng khó khắn.
Lúc này Ngụy Thời đã cho Yến Hoa uống thuốc xong, lau lau tay đi đến đứng cạnh Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nhìn hắn một cái, tay có chút cứng ngắc lấy một điếu thuốc từ túi ra, châm, hút một hơi.
Một lúc lâu sau, Ngụy Ninh mới mở miệng: “A Thời, mày biết thu quỷ thế nào không?”
Ngụy Thời bận rộn cả đêm đầu óc có chút mơ màng, nghe lời Ngụy Ninh nói thì tỉnh lại. “Hả? Anh Ninh, không phải trước nay anh không tin mấy thứ “quái lực loạn thần” này nọ sao?”
Lúc nói đến bốn chữ “quái lực loạn thần”, Ngụy Thời cố tình nhấn mạnh thêm.
Ngụy Ninh nhìn thoáng qua vẻ mặt đùa cợt của Ngụy Thời. “Anh không tin thì cũng đừng ngăn cản anh học hỏi chứ, anh mày thích nghiên cứu về dân tộc không được à.”
Ngụy Thời cúi đầu cười vài tiếng, vẻ mặt mang biểu tình “tôi hiểu mà.”
Anh em lớn lên thân thiết với nhau, suy nghĩ thật sự thế nào chẳng lẽ hắn lại không biết, lúc nào cũng giữ thể diện tới phút cuối cùng, toàn nói cứng.
Ngụy Thời kéo chiếc ghế dựa qua, ngồi xuống, từ tốn nói.
“Nói đến thu quỷ, người ngoài không biết rằng kỳ thật biện pháp thu quỷ tốt nhất chính là cúng bái, làm lễ siêu độ vài hôm, lợi hại hơn thì làm lễ cũng thất tuần bốn chín ngày, lúc đó quỷ bình thường sẽ xuống địa ngục, còn lại đều là những con quỷ có chấp niệm quá sâu hoặc oán khí quá nặng, cái này phải xem tùy từng tình huống.”
Ngụy Ninh nghe hắn nói có chút ẩn ý, nhịn không được hỏi. “Xem tình huống nào?”
Ngụy Thời nói tiếp: “Đối phó với loại này, có ba cách thực hiện giống nhau, một là siêu độ, loại này khá là khó thực hiện, trừ phi là người có bản lĩnh cực lớn còn không người bình thường thì không nên làm, cách này giống như chúng ta đọc được trong sách, người bình thường mang những gì học được ra cố hết sức thực hiện, chỉ có một bộ phận nhỏ con người có năng lực học được những gì trên sách không có. Loại thứ hai được dùng nhiều nhất, chính là nghĩ cách khiến quỷ hồn phi phách tán, giống như “thu quỷ” vậy, câu nói “khiến mi đến quỷ cũng không thể làm” chính là nói đến tình huống này, cách này là đơn giản nhất, trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, đương nhiên cũng là tàn nhẫn nhất. Loại thứ ba chính là trấn âm, là nghĩ cách trói quỷ lệ lại, khiến nó không thể ra ngoài quấy phá, cách này làm tốt thì ổn, làm không tốt, quỷ lệ kia sau khi bị trấn áp oán khí sẽ ngày càng lớn, chờ đến lúc nó thoát ra ngoài được thì phiền phức vô cùng, cho nên loại này ít dùng, trừ phi quỷ quá lợi hại không đối phó được.
Ngụy Ninh nghiêm túc lắng nghe, nghe xong nửa ngày cũng không nói lời nào.
Ngụy Thời tò mò nhìn Ngụy Ninh. “Anh Ninh, anh muốn biết cái này làm gì?” hắn đột nhiên biến sắc. “Không phải là anh muốn đi đối phó cái thứ xuất hiện trong nhà Ngụy tam thẩm tối qua chứ?”
Dưới ánh nắng mặt trời, mặt Ngụy Ninh có chút âm u. “Đấy không phải là cái thứ gì, đấy, đấy, đấy là Ngụy Tích…”
Ngụy Thời vứt cái bật lửa đang cầm trên tay xuống bàn, cái bật nửa nảy lên rồi rơi xuống đất, mặt hắn có vẻ không ổn. “Đương nhiên tôi biết cậu ta là cái gì, nhưng mà người chết là chết, biến thành quỷ sẽ không hiểu được đạo lý này, nếu anh có chủ ý gì thì sớm nói ra, đừng làm xằng bậy.”
Ngụy Ninh hữu khí vô lực nhìn hắn một cái. “Anh biết.”
Ngụy Thời gật đầu. “Anh Ninh, tối hôm qua anh nhiễm rất nhiều âm khí, mấy ngày nay phơi nắng nhiều hơn một chút, chờ tôi sắc cho anh chén thuốc, anh uống vào sẽ khá hơn.
Ngụy Ninh xoa trán, ừ ừ vài tiếng.
Yến Hoa bị dọa cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, trời vừa sáng, thân thể vừa tốt hơn đã muốn rời khỏi thôn Ngụy, Ngụy Ninh đi cùng hắn tới dưới gốc cây hòe. “Tôi không yên tâm, nhìn sắc mặt cậu còn chưa ổn, hay để tôi lái xe đưa cậu lên trấn trên.”
Yến Hoa quả thật cũng cảm thấy không thoải mái nên đồng ý.
Trên đường Ngụy Ninh lái xe, tình hình giao thông vẫn không tốt lắm, chỗ nào cũng là ổ gà ổ vịt, nhất là ở gần thôn Ngụy, mặt đường đang được sửa chữa lại nên càng khó đi.
Ngụy Ninh cẩn thận lái xe, không lâu sau đã đi tới chỗ lần trước xảy ra tai nạn, anh không khỏi giảm tốc độ lại.
Xe đi qua khúc cây kia, vỏ cây gồ ghề, bên cạnh là cành lá khô rơi.
Ngụy Ninh nhìn thoáng qua, vẫn không nhớ được hôm đó rốt cuộc lái xe thế nào, đường này mà cũng xảy ra tai nạn được, anh không uống rượu cũng không mệt mỏi, chỉ có thể nói là rất quái lạ.
Lúc này, ở đầu đối diện có một chiếc xe, nhìn thấy bọn người Ngụy Ninh, một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên đường vẫy vẫy tay, dường như muốn chặn đường, Ngụy Ninh trong lòng do dự một chút, trên con đường này đâu cũng là đồng hương, nếu không giúp thì thật khó nói.
Nhưng là, Ngụy Ninh nhìn người đàn ông kia, mắt phải nhảy dựng, ở thôn Ngụy có câu “nháy mắt trái có tài, mắt phải có tai.” Nghĩ tới gần đây mình đã đủ xui xẻo, Ngụy Ninh mở cửa sổ, giơ tay ra quơ quơ, ý bảo chính mình đang vội, có gì nhờ người sau giúp—
Đến khi phóng xe qua rồi, Yến Hoa đang ngồi ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng trên trán mới nói: “Tôi nói này Ninh tử, vừa rồi cậu vẫy tay với ai vậy?”
Ngụy Ninh quay đầu nhìn hắn kỳ quái, nói. “Người đàn ông đứng ở ven đường kia cậu không thấy à?”
Yến Hoa nghẹn họng một cái. “Cái đệt, vừa rồi có người ở đâu, không phải là lại có quỷ chứ!”
Ngụy Ninh đang cầm tay lái căng thẳng, dùng vẻ mặt không thể tin nhìn Yến Hoa: “Thật sự cậu không nhìn thấy?”
Yến Hoa chỉ vào mũi của mình. “Cậu xem giờ tôi còn tâm trạng mà nói đùa với cậu không?”
Lúc này, đến lượt sắc mặt Ngụy Ninh trắng như tờ giấy, mồ hôi rịn trên trán, anh gượng cười nói. “Đại khái là tôi hoa mắt, hoa mắt…”
Trong xe nhất thời lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Một lát sau, Ngụy Ninh đột nhiên mở miệng nói. “Yến Hoa, tôi nghĩ lại lần trước tôi về nhà hình như cũng nhìn thấy người như vậy ngay trước lúc tôi xảy ra tai nạn, nhưng mà sau khi tôi tỉnh không hiểu sao lại quên hết, vừa rồi khi nhìn thấy người kia mới nhớ ra, cậu nói xem, có phải giống như…”
Yến Hoa ở bên cạnh cầu xin. “Ninh tử, tôi sao biết được! Cái đệt, đây đúng là so với phim kinh dị còn kích thích hơn, không được, tôi phải quay về nói với ông già nhà tôi tìm vài người tới xem thử.”
Ngụy Ninh vốn trong lòng đang hoảng sợ, thấy hắn hoảng hơn thì lại trấn định được không ít. “cậu tìm những người đó chi bằng tìm bớt đi vài cô gái đi, sớm muộn cũng rước họa vào thân, đây chính là một bài học.”
Yến Hoa lau lau mặt, nói thầm. “Tôi sao còn dám tìm con gái nữa…”
Ngụy Ninh không nói gì, không nghĩ tới lần đến thôn Ngụy này có thể mang cái thói hoa tâm này của Yến Hoa chém đứt, ông già nhà hắn nhất định cao hứng đến mức thắp hương trước bài vị tổ tiên mất, nghĩ vậy, cảm giác sợ hãi cũng bị xua tan không ít, Ngụy Ninh nhịn không được khóe miệng nhếch lên cười.
Nhất thời không nói chuyện, xe chạy vào trấn trên, Ngụy Ninh cùng Yến Hoa tách ra, một người về nhà, một người đi lấy xe, Ngụy Ninh đến chỗ sửa xe lấy xe về, nói thật, trên đường gặp loại chuyện kì quái này, anh thật sự không dám quay về ngay mà đợi đến trưa, lúc dương khí nặng nhất mới đi.
Cách đó dặm ở ngay trấn bên cạnh có một thầy trừ tà nổi danh, nghĩ đi nghĩ lại, Ngụy Ninh tìm người hỏi đường lái xe tới đó.
Đây là một ngôi nhà hai tầng bình thường, mở cửa là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy Ngụy Ninh, vẻ mặt cười cười, tay phủi phủi quần. “Vào đi, vào đi, tôi vào phòng gọi hắn ra, hắn vẫn còn đang ngủ, tối qua làm việc muộn quá. Cậu cứ ngồi trước đi.”
Trong nhà chính cũng không có gì đặc biệt, Ngụy Ninh nhìn thoáng qua không phản ứng gì ngồi xuống ghế trúc, vừa ngồi xuống, một người đàn ông trung niên liền đi tới, gã nhìn Ngụy Ninh từ trên xuống dưới. “ Mạt sao tử ấn tượng, là nhà cậu phải hành lễ cũng bái sao? Cậu là người ở đâu?”
Ngụy Ninh trả lời: “Đúng là nhà tôi cần mời ông làm lễ, tôi là người thôn Ngụy.”
Người đàn ông trung niên vừa nghe xong sắc mặt đại biến, vắt chéo tay, lắc đầu. “Chúng ta không nhận vào trong thôn Ngụy cúng bái hành lễ đâu, cậu đi đi, đi đi, cậu không phải là người thôn Ngụy đấy chứ, người thôn Ngụy sao có thể tìm người ngoài hành lễ, bọn họ chuyên môn tìm tới Đông lão đầu.”
Ngụy Ninh nghe thế sửng sốt: “Đông lão đầu là sao?”
Người phụ nữ trung niên kia bưng trà bước vào, bị người đàn ông ngăn lại. “Bà mang trà vào trước đi, nhà này chúng ta không nhận. Tôi nói này người trẻ tuổi, cậu về hỏi lớp người già trong thôn cậu đi, cứ như vậy chạy tới đây, khẳng định cậu không nghe lời lớp người già dạy rồi?”
Người đàn ông trung niên đoán phát trúng luôn, Ngụy Ninh chỉ có thể gật đầu, người đàn ông vỗ đùi. “Tôi biết ngay mà, cậu đi tìm Đông lão đầu đi, những người khác không dám nhận làm lễ ở thôn ngụy các cậu đâu.”
Ngụy Ninh nhịn không được hỏi: “Sao lại không nhận?”
Người đàn ông trung niên ý vị sâu sa liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái. “Thôn Ngụy của các cậu rất tà, áp không nổi.” Gã đột nhiên nheo mắt lại đánh giá Ngụy Ninh. “Có phải gần đây cậu xảy ra chuyện gì rồi? tẩu hồn rồi, bây giờ chưa nhận ra, mấy này ngữa nhất định sẽ bệnh nặng một hồi.”
Ngụy Ninh cả kinh, nhớ tới việc xảy ra tối qua, vội nói. “Nếu ông có thể nhìn ra, nhất định có cách giúp tôi, nếu có yêu cầu gì ông cứ nói.”
Người đàn ông lắc đầu. “Không phải làm pháp, không lấy mạng của cậu, chỉ bệnh nặng một hồi, cơ thể hư nhược một chút, cậu ăn nhiều một chút bồi bổ nguyên khí là được, nhưng là dạo này cậu cũng nên cẩn thận một chút, đừng tới chỗ nào không sạch sẽ, hiện tại dương khí cậu thấp, lúc đi đường một tên tiểu quỷ nào đó cũng có khả năng bò lên người cậu.”
Ngụy Ninh nghe xong, thần kinh đang căng thẳng thả lỏng một chút. “Vậy phiền ông một chút, tôi phải đi đâu tìm Đông lão đầu?”
Người đàn ông cũng không có tính che dấu trong làm ăn, nói rõ ràng địa chỉ của Đông lão đầu xong liền đưa Ngụy Ninh ra khỏi cửa.
Ngụy Ninh mở cửa xe đi đến gần trấn bên cạnh, tìm được chỗ mà người đàn ông đó nói, nơi này nhìn qua có vẻ non xanh nước biết, cảm giác cứ như đang ở thế ngoại đào nguyên, rất nhiều gian phòng cạnh nhau, phía trước các phòng trồng hòe, liễu, cây xếp thành hàng, vòng xung quanh một cái áo, trong áo có mấy con vịt bơi qua bơi lại.
Ngụy Ninh đi lên trước, gõ cửa, cửa “Két” một tiếng mở ra, một ông già đứng ở trước cẳ.
Ngụy Ninh vừa thấy liền phát hiện là người quen, đây không phải là vị đạo sĩ hôm làm lễ âm hôn đó sao.