Edit/ Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Cửa truyền đến một mùi tanh tưởi, giống như đầm lầy ẩm ướt ngâm nhiều xác chết thối rữa giữa mùa hè nóng bức, chất dịch xanh biếc, sềnh sệch trên mặt nước, sùng sục nổi lên một ít bọt, thật sự rất thối, khiến người thiếu chút nữa bị xông đến ngất xỉu.
Ngụy Thời bịt mũi nhìn về phía cửa.
Một khối thi thể phân hủy cao nằm ở đó, rất nhiều dòi bọ béo béo rơi xuống từ thi thể, còn có nội tạng sau khi tiếp xúc với không khí phát ra tiếng nổ nho nhỏ, phọt ra bên ngoài một ít nước mủ.
Đêm qua còn là một người sống sờ sờ, sáng sớm hôm nay liền biến thành một khối thi thể thối rữa giống như chết lâu ngày.
Ngụy Thời xoay người, dùng sức ấn nhân trung của Ứng Duy Đình.
Ứng Duy Đình “A” một tiếng tỉnh lại, Ngụy Thời vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn nhìn ra chỗ cửa, “Gọi người của anh tiến vào.” Người này chết không rõ ràng ở chỗ này, vẫn cần khám nghiệm tử thi, thân phận cũng nhất định phải điều tra cho rõ, đương nhiên việc này phải giao cho cảnh sát xử lý.
Ứng Duy Đình lấy ra bộ đàm gọi người vào.
Ngụy Thời đi đến tấm bảng gỗ mận mà tối hôm qua anh cắm xuống sàn xi măng, bảng gỗ bị âm khí ảnh hưởng, hóa thành một bãi nước đen tản ra mùi hôi thối nhè nhẹ, còn đang chậm rãi tiêu tán, đoán chừng không được bao lâu, nơi này sẽ trở nên trống trơn, nhìn không ra chuyện chấn động lòng người tối hôm qua.
Cảnh sát phản ứng cực kỳ nhanh, rất nhanh đã có một đống người đến nơi này.
Người khám nghiệm tử thi thì khám nghiệm tử thi, người điều tra thì điều tra, người tìm vật chứng thì tìm vật chứng, vội vàng bận rộn, thi thể phân hủy cao kia khiến pháp y chậc chậc lấy làm kỳ lạ, sau khi kiểm nghiệm bước đầu, thì chở thi thể đi.
Cảnh sát trung niên Lý Đại Dân đi tới bàn chuyện cùng Ứng Duy Đình.
Ngụy Thời ở ngay một bên quang minh chính đại nghe ngóng.
Lý Đại Dân tra cả đêm rốt cục cũng tìm ra được đơn vị thi công xây quảng trường nhỏ ở phía trước cao ốc Hoàn Vũ, bởi vì vụ án thật sự rất nghiêm trọng, cho nên cảnh sát cũng toàn lực ứng phó, hiệu suất nhất định, rất nhanh đã tra được, lúc ấy từng tầng một của công trình này được nhận thầu xuống, cụ thể đơn vị thi công chính là một chủ thầu nhỏ không tiếng tăm gì ở thành phố G.
Qua ngần ấy năm, chủ thầu nhỏ ngày đó đã trở thành chủ thầu lớn, mà còn sở hữu một công ty địa sản nhỏ, lúc cảnh sát tìm tới cửa, chủ thầu nhỏ còn không biết chuyện lúc đó, các sếp phải tốn sức lắm mới tìm ra được danh sách các công nhân giúp thi công ngày đó, đồ đã từ bao nhiêu năm trước, cũng khó cho chủ thầu này vẫn còn giữ.
Trải qua sắp xếp điều tra, phát hiện bên trong có hai người khả nghi.
Một người tên gọi Đổng Ái Quốc, một người tên là Trần Bằng, thông tin hai người kia khai với chủ thầu, ngoại trừ hai tấm hình thẻ trắng đen ra thì những cái khác, bao gồm dãy số căn cước, địa chỉ gia đình, phương thức liên lạc… tất cả đều là giả, cũng chính vì thế, mới để cho cảnh sát xác định hai người kia mới là nghi phạm.
Nhưng mà cho dù đã biết hai người kia là nghi phạm, muốn tìm ra bọn họ cũng giống như mò kim đáy biển.
Chỉ có điều là rất nhanh, cảnh sát đã tìm ra một trong hai người bọn họ.
Thi thể hư thối kia sau khi được tái tạo khuôn mặt thì rốt cục hiện ra tướng mạo sẵn có, bộ dạng giống như đúc với tấm hình thẻ trắng đen của Đổng Ái Quốc, ngoại trừ già đi một chút.
QT để là hoàn nguyên, có nghĩa là trở về ban đầu. Nhưng thi thể thối rữa rồi làm sao có thể trở về nguyên dạng ban đầu được nữa? Thế nên mình trộm nghĩ chắc họ áp dụng cách dựa trên tỷ lệ khung xương mặt, phác họa lại hình dáng ban đầu, hoặc là đầu được cắt ra, cho vào nồi áp suất để thịt rữa hết, chỉ còn lại sọ và khung xương mặt, sau đó dùng đất sét đắp lên thì sẽ có được khuôn mặt tương đối giống với khuôn mặt nạn nhân ban đầu. Thuật ngữ tiếng anh của nó là “forensic facial rescontruction”. Đừng hỏi vì sao mình biết, xem cả chục TV show về điều tra phá án Mỹ với lại từng có suy nghĩ muốn đi theo ngành này nên tìm kiếm thông tin rất nhiều, giờ được áp dụng mớ kiến thức này tự dưng thấy vui vui.
Cảnh sát tiếp tục điều tra, mà Ngụy Thời cảm thấy đã không còn chuyện của mình nữa, nên là lúc công thành lui thân, anh nói một tiếng với Ứng Duy Đình, để cho hắn biết, tốt nhất là hủy cái nhà xác này đi, không cần trồng hoa trồng cây, để cho nó tự mọc cỏ dại là được rồi.
Cái chỗ này vốn là lối ra của khí mạch âm khí, còn rảnh chuyện xây một cái nhà xác ở trên mặt, âm khí quá nặng, tụ mà không tan, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.
Ứng Duy Đình gật đầu đáp ứng.
Ngụy Thời cũng mặc kệ Lý Đại Dân dùng mắt ưng sắc bén nhìn anh, vẻ mặt không đồng ý, Lý Đại Dân nhất định vẫn có chút hoài nghi anh, cảm thấy chuyện này dù thế nào đi chăng nữa cũng không khỏi có liên quan tới anh, muốn lưu anh lại tiếp tục thẩm vấn, đáng tiếc, người cộng tác Ứng Duy Đình không đồng ý.
Ngụy Thời lười quản Lý Đại Dân nghĩ như thế nào.
Anh vội cả đêm, sức cùng lực kiệt, không chịu nghỉ ngơi liền trực tiếp đón xe trở về thôn Ngụy.
Ngụy Thời về đến nhà, phát hiện trong nhà có người ra vào, lều bạt được dựng lên. Hoa giấy màu trắng, vòng hoa, cờ chiêu hồn giăng khắp nơi nơi, có tiếng khóc loáng thoáng từ trong nhà truyền ra, Ngụy Thời dường như là chạy vọt vào nhà, vải trắng treo lên trên bốn bức tường nhà chính, trên mặt viết tế văn, thím Hai anh khóc ầm trời ầm đất, một đám đàn bà vây quanh bà, có một số người cũng khóc theo, vừa an ủi bà, mà em họ anh, thì mặc áo để tang, trên gương mặt còn chút non nớt toát ra vẻ đau đớn, còn cả chút không biết phải làm sao.
Bọn họ đã biết chú Hai đã xảy ra chuyện.
Ngụy Thời nhìn thoáng qua nhà chính, nhưng mà thi thể chú Hai hẳn là chưa được chuyển về, bên cảnh sát còn chưa điều tra rõ ràng tình huống sẽ không dễ dàng để người nhà mang thi thể về như vậy, thậm chí còn có khả năng sẽ không đưa thi thể cho người nhà, mà sẽ trực tiếp hoả táng rồi đưa tro cốt cho họ.
Khi Ngụy Thời xuất hiện, thím Hai anh lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy lại, bắt được anh, vừa khóc vừa nói, “A Thời à, chú Hai cháu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cùng đi bệnh viện, sao cả nhà cháu lại bình an vô sự, chỉ có mỗi chú Hai là xảy ra chuyện hả, hả?”
Ngụ ý, đại khái chính là sao người chết không phải là nhà các người.
Bà dùng sức lắc lắc Ngụy Thời, dường như muốn từ người Ngụy Thời lay chú Hai sống lại, oán hận trong mắt muốn giấu cũng giấu không được, “Cháu nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hả, cháu nói đi a, chú Hai đối xử với cháu từ nhỏ như thế nào, còn thương hơn cả con ruột mình, Kim Thành, sao anh lại đi như thế chứ, anh để mẹ con em cô nhi quả phụ sống thế nào đây!”
Tiếng khóc kéo dài, thê lương lại chót vót. Thật giống như quạ rít trong phần mộ, tràn đầy hơi thở không rõ.
Mặt Ngụy Thời không đổi sắc đứng nhìn Ngụy Nhị thẩm ở nơi đó nổi điên khóc đến mịt mù trời đất. Sâu trong ánh mắt có chút trào phúng, còn có chút thương hại, người đàn bà này nếu biết chồng của bà làm chuyện gì, có còn khóc đau đớn cho ông ta vậy nữa không?
Ngụy Thời lạnh lùng, khiến những người thôn Ngụy đến giúp, nhất là đàn bà thôn Ngụy đều trộm nhìn anh, nhìn xong còn châu đầu ghé tai tám chuyện với nhau.
Ngụy Thời đỡ thím Hai anh ngồi trở về chỗ cũ, nhưng cũng không quay đầu lại mà đi qua nửa sân kia về nhà mình, lúc đi ngang qua người em họ, anh dừng một chút, nhưng chỉ một chút thôi, tuy rằng biết chuyện này không quan hệ gì tới em họ, nhưng muốn anh dùng thái độ trước kia đối đãi em họ này của mình thì tạm thời không cách nào làm được.
Trước tiên Ngụy Thời tới phòng mẹ Ngụy. Cửa khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mẹ Ngụy nằm ở trên giường, anh đi đến bên giường cúi đầu nhìn thoáng qua, mẹ Ngụy ngủ rất an tường, hô hấp bình thường, sắc mặt cũng đẹp lên một ít, tình huống thoạt nhìn chuyển biến tốt hơn không ít so với mấy hôm trước, Ngụy Thời cũng hơi yên tâm một chút, anh nhẹ nhàng giúp mẹ Ngụy dịch chăn, xoay người rời đi.
Anh đứng ở trước cửa phòng Ngụy Hân, ngón tay cong lại, gõ gõ cửa phòng.
Cộc cộc —— cộc cộc cộc ——
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng mà lại dường như sợ kinh động đến thứ gì đó.
Thật cẩn thận, mang theo kiêng kị cùng phòng bị mà ngay cả bản thân anh cũng chưa nhận ra được.
Ngụy Thời cũng không biết vì sao khi gặp lại em trai mình lần nữa, anh lại có cảm giác tim đập nhanh, tựa như lúc nhìn một động đen không thấy đáy, lực hút chí mạng từ đó lan tỏa ra xa, nuốt hết thảy mọt thứ xung quanh chìm vào động đen kia.
Ngụy Thời theo bản năng không muốn tiếp cận một Ngụy Hân như vậy.
Nhưng mà Ngụy Hân là em trai đã mất tích lâu của anh, như vậy về tình về lý anh cũng không thể bỏ mặc Ngụy Hân, cho nên loại cảnh cáo từ bản năng này bị bản thân anh đè nén xuống. Anh chỉ có một đứa em trai mà thôi, nếu mặc kệ nó, vậy thì Ngụy Hân nên làm gì bây giờ?
Qua một hồi lâu sau, Ngụy Thời mất đi kiên nhẫn, cái cửa này bên ngoài không có khóa, đẩy lại đẩy không ra, rõ ràng là khóa trái từ bên trong, nói cách khác bên trong có người ở, có người ở nhưng lại giả bộ không mở cửa, thằng nhóc này thiếu đánh hay sao? Ngụy Thời cảm thấy tay mình có chút ngứa, đã lâu không đánh người, thật là có chút hoài niệm.
Cửa rốt cục cũng mở ra.
Ngụy Thời đen mặt nhìn Ngụy Hân đằng sau cánh cửa, đẩy cậu ra, vào phòng liền mắng sa sả, “Em ở trong phòng mà tại sao lâu vậy mới ra mở cửa? Em mà còn không chịu ra anh gọi người tới đập nát cửa!”
Ngụy Hân nhìn anh không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ngụy Thời cả người rét lạnh.
Ngụy Thời vươn tay, đập xuống đầu Ngụy Hân một chút, “Nhìn cái gì, bộ em còn muốn nói lý nữa sao?”
Ngụy Hân bị anh đánh quay đầu đi, gương mặt tái nhợt có chút xanh.
Ngụy Thời nghẹn hơi, chẳng lẽ vừa rồi đánh nặng quá? Thằng nhóc này vừa mới từ bên ngoài trở về, cũng không biết đã trải qua chuyện gì, quả thật không nên đánh đánh chửi chửi nó, cho dù có chuyện gì, cũng có thể nhẹ nhàng nói cho nó biết.
Ngụy Thời tự nhận là một người anh trai tốt, ho khan một tiếng, “Khụ —— tốt lắm, chuyện vừa rồi coi như bỏ qua đi, anh không nên đánh em, nhưng mà, lần tới ai gõ cửa tốt xấu gì cũng kêu một tiếng, gõ lâu như vậy cũng không trả lời, để cho người khác nổi nóng lên…”
Nói đến đây, Ngụy Thời mới đột ngột nhớ tới, Ngụy Hân đã không còn nói được nữa.
Nghĩ đến đây, áy náy trên mặt Ngụy Thời lại càng nặng.
Anh vươn tay, sờ sờ chỗ mình đập đầu Ngụy Hân hồi nãy, nhẹ nhàng xoa hai cái, tóc mềm lạnh băng, xuyên qua ngón tay anh, giống như băng tuyết hòa tan, khí lạnh thấm vào xương thịt.
Ngụy Thời dùng năm ngón tay giúp Ngụy Hân chải tóc, khớp ngón tay hết cong lại duỗi.
Ngụy Thời miễn cưỡng nhếch miệng, làm ra vẻ cười, nhưng mà nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, anh lải nhải giống như phụ nữ cũng mặc kệ Ngụy Hân có nguyện ý nghe hay không, hiểu hay không, tự mình nói, “Anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy em cần phải quay lại trường học, tuy rằng bây giờ có hơi trễ một chút, nhưng mà có anh giúp học bù, chúng ta ít nhất cũng cần phải học xong trung học, hiện tại khắp nơi đều là nghiên cứu sinh, thời đại này sinh viên không bằng chó, ngay cả bằng cấp trung học cũng không có, tương lai làm thế nào bây giờ… Nói đến đây, anh định chuyển công tác trong thành phố, về đây làm ở trạm y tế cũng tiện lắm…”
Ngụy Thời nói xong liền ngẩn người.
Anh không chú ý tới, Ngụy Hân cách anh càng lúc càng gần, thân thể Ngụy Hân dường như là dựa vào người anh, Ngụy Thời vừa nói chuyện vừa theo bản năng chuyển người một cái, để Ngụy Hân dựa vào càng thoải mái một chút, gương mặt tái nhợt xinh đẹp của Ngụy Hân nằm trên bờ vai anh, biểu cảm bị che đậy, hàng mi dày rậm rạp giống như màn sương đen quanh quẩn, lưu lại chút bóng ma trên gương mặt tuyết trắng.
Cứ như vậy trong chốc lát.
Đột nhiên, Ngụy Hân ngẩng đầu lên, cứng ngắc lui về phía sau một bước, lại lui một bước, lui một bước nữa.
Một mực thối lui đến khi cách Ngụy Thời khoảng cách ba bước có hơn.
Cậu yên lặng nhìn Ngụy Thời, đưa tờ giấy cầm trong tay cho anh.
Vẻ mặt Ngụy Thời khó hiểu nhìn tờ giấy kia, phía trên có viết ngoáy vài chữ.
—— chuyện của em không liên quan tới anh, anh trai.