Dữ Quỷ Vi Thê

quyển 3 chương 275: hỏi ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit/Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Ngụy Thất gia chống gậy, gõ gõ tảng đá lót mặt đất, phát ra tiếng vang “cộc cộc cộc” lanh lảnh, từng chút từng chút, gõ xuống tim người, tuy rằng nhìn qua chỉ là một cụ già suy yếu bảy tám mươi tuổi, nửa thân nằm trong mồ, nhưng khí thế phát ra trên người cũng rất là uy nghiêm, ông nhìn người thôn Ngụy vây đến ba vòng trong ba vòng ngoài, “Đều đứng ở chỗ này làm gì, tản ra đi, tản ra đi, để lại hai người ở đây chăm sóc chút là được rồi.”

Người thôn Ngụy lập tức giải tán, còn hai người đàn bà trung niên lưu lại.

Ngụy Thời nhíu mày nhìn mẹ Ngụy sắc mặt tái nhợt, một đầu mồ hôi lạnh, do dự không biết có nên đưa người đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không, tình huống tinh thần khi tốt khi xấu, nếu tiếp tục chuyển biến xấu đi thì sẽ khó chữa.

Miệng mẹ Ngụy lặp đi lặp lại mấy câu nói vừa rồi

Ngụy Thời nhớ tới, kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên anh nghe mẹ Ngụy nói như vậy, mấy năm trước, thời điểm lúc Ngụy Hân mất tích, mẹ Ngụy cũng từng nói qua mấy câu giống như vậy, nói anh hại chết ba Ngụy lại còn muốn hại chính em mình.

Lúc đó, Ngụy Thời cũng không đem những lời này để ở trong lòng.

Mẹ Ngụy bởi vì chuyện của Ngụy Hân, trạng thái tinh thần rất kém, mỗi ngày đều hốt hoảng.

Nhưng mà, bây giờ mẹ Ngụy vẫn như cũ nhắc lại những lời ấy, Ngụy Thời liền không thể không bắt đầu hoài nghi.

Ngụy Thất gia đứng ở trước mặt mẹ Ngụy, dùng giọng nói như gió xé hét lớn một tiếng, “Được rồi, cô thân làm mẹ, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói cũng không biết?”

Mẹ Ngụy bị giọng rít này của ông làm cho hoảng sợ, thân thể run lên, miệng mấp máy, cuối cùng yên tĩnh lại.

Vừa mới la xong, Ngụy Thất gia liền bắt đầu ho khan, tiếng ho kịch liệt, thân thể ông dường như sẽ rơi rụng giây tiếp theo vậy, Ngụy Thất gia khoát tay một cái, “Các người đỡ cô ta vào trong nghỉ ngơi một chút, ta còn chút chuyện muốn nói với Ngụy Thời.”

Hai người phụ nữ trung niên ở lại đó đỡ mẹ Ngụy vào phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Ngụy Thất gia cùng Ngụy Thời, trong chốc lát mọi thứ bỗng yên tĩnh trở lại.

Ngụy Thất gia thở dài, “Cháu đừng đem những lời mẹ cháu nói để ở trong lòng, cháu cũng biết tình huống của bà hiện giờ. Bà là phụ nữ, một mình nuôi các con lớn lên không dễ dàng chút nào.”

Ngụy Thời nghiêm mặt lại, “Cháu biết, cháu chỉ không yên tâm mà thôi.”

Ngụy Thất gia còn nói, “Vốn đang muốn tìm cháu bàn chuyện này, hôm nay tình huống như thế này thì tạm thời khoan nói. Cháu trước tiên hãy dàn xếp hết mọi chuyện trong nhà, còn chuyện kia thì về sau lại bàn tiếp.”

Ngụy Thời như có như không gật đầu một cái, “Cháu nghe theo ông.”

Không mặn không nhạt nói vài câu như vậy xong rồi Ngụy Thất gia bước đi.

Ngụy Thời đi nhìn mẹ Ngụy, hai người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy Ngụy Thời đến, nói với anh một tiếng rồi cũng rời đi, mẹ Ngụy ngây ngốc ngồi ở trên ghế, hai mắt vô thần nhìn cửa sổ, ánh sáng ảm đạm chiếu vào, rọi xuống gương mặt bà, Ngụy Thời mới phát hiện, mẹ Ngụy thật sự đã già rồi, trên mặt bà đã có rất nhiều nếp nhăn, mái tóc dần đã hoa râm, tinh thần bà giống như người già tuổi xế chiều, mà tuổi thực tế của bà lại chưa đến năm mươi.

Ngụy Thời ngồi xổm xuống bên người mẹ Ngụy, nắm chặt bàn tay lạnh băng mà khô gầy của bà.

Giọng nói mẹ Ngụy trống rỗng, “Bọn họ đều nói Gia Thành chết, ta không tin, ta biết hắn không chết, bọn họ không lừa được ta, bọn họ đều nói ta điên rồi, hừ, bọn họ mới điên rồi, đầu óc ta còn rõ ràng lắm, hắn không chết, hắn không chết…” Tay bà dùng sức cầm lấy tay Ngụy Thời, gân xanh nổi trên mu bàn tay, “Hắn không chết, ta biết hắn không chết, cậu mau tìm hắn trở về…”

Ngụy Thời dùng tay kia vỗ vỗ tay mẹ Ngụy, trấn an bà, “Được, con đi tìm.”

Mẹ Ngụy quay đầu, “Đi ngay bây giờ.”

Ngụy Thời cười khổ một chút, “Được, con sẽ đi ngay bây giờ.”

Thấy Ngụy Thời đáp ứng rồi, mẹ Ngụy mới quay đầu, lại xuất thần nhìn cửa sổ.

Ngụy Thời ở trong phòng ngây người trong chốc lát, mới chậm rãi đi ra ngoài.

Kỳ thật Ngụy Thời đã gần như quên bẵng mất chuyện ba Ngụy mất tích. Thời gian cách đây đã lâu, lúc đó anh lại quá nhỏ, hơn nữa ba Ngụy hằng năm đi làm ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng cũng chỉ ở nhà vài ngày, hình tượng cha trong đầu anh không chiếm chỗ nhiều, sau cùng, liền quên sạch sẽ, chỉ là có lúc ngẫu nhiên nhớ tới, trong đầu cũng chỉ có hình ảnh một người đàn ông mơ hồ, cảm thấy quen thuộc lại thân thiết, còn nhiều hơn nữa thì không có ấn tượng mấy.

Đối với Ngụy Thời mà nói, sức nặng của sinh mạng Ngụy Hân cùng mẹ Ngụy không thể nghi ngờ là nặng hơn rất nhiều.

Nhất là Ngụy Hân, làm bạn bên anh đến lớn, luôn luôn ở bên anh.

Mất đi cha, mẹ thì quanh năm suốt tháng làm việc ở bên ngoài, lúc mới đầu, hai anh em Ngụy Thời bị giao cho nhà chú Hai chăm sóc, sau đó, nghe được thím Hai ở sau lưng buông lời oán giận với chú Hai nói thêm hai đứa con nít thì thêm nhiều chuyện, gánh nặng cũng nặng hơn, Ngụy Thời tự học nấu ăn, tự mình coi sóc việc nhà, tự mình chăm sóc em trai nhỏ tuổi hơn.

Đó là một khoảng thời gian cô độc rất dài.

Chỉ có Ngụy Hân im lặng ít lời, Ngụy Hân nghe lời hiểu chuyện, mang đến tia sáng cho khoảng thời gian u tối ấy. Hai anh em nương tựa lẫn nhau, chăm sóc cho nhau, cũng chính bởi vì vậy, chuyện Ngụy Hân mất tích mới khiến cho Ngụy Thời gặp đả kích lớn như vậy, thiếu chút nữa anh không gượng dậy nổi.

Bây giờ mẹ Ngụy nhắc lại chuyện xưa, Ngụy Thời cũng đặt chuyện này ở trong lòng, quyết định tìm thời gian đi tra một chút.

Nghĩ vậy, Ngụy Thời nhớ tới lần gặp mặt trước, cậu có nói qua, cùng với tình trạng tinh thần bây giờ của mẹ Ngụy, anh hoài nghi không biết bên nhà mẹ Ngụy có mắc bệnh tâm thần di truyền hay không. Ngụy Thời gãi gãi cằm, thở dài thật sâu.

Qua hai ngày, Ngụy Thời nhìn trạng thái tinh thần mẹ Ngụy có chuyển biến tốt đẹp, anh tìm một người chăm sóc mẹ Ngụy, mỗi tháng năm trăm đồng, cũng không cần bà làm chuyện khác, chỉ là lúc mình ở trạm xá thì chăm sóc coi chừng mẹ Ngụy một chút, nếu như mình có chuyện rời nhà thì giúp nấu cơm.

Ngụy Thời vừa đóng cửa trạm xá liền ra ngoài.

Anh muốn tìm nơi ba Ngụy xuất hiện cuối cùng trước khi mất tích, cũng là nơi ba Ngụy làm việc. Công việc của ba Ngụy rất đơn giản, chính là làm than bếp lò cho người ta, bây giờ thì đều dùng khí đốt chứ không dùng than, nhưng mười mấy năm trước, trong thành phố vẫn chủ yếu dùng than nhiều hơn.

Ngụy Thời đi trên đường, ánh mắt nhìn cửa hàng mặt tiền hai bên đường.

Khu phố này đã từng rất phồn hoa, nhưng bây giờ cũng đã có vẻ cũ kỷ, nhất là khi so với những khu nhà cao tầng mới xây chung quanh, khu nhà nhỏ này, càng giống như một miếng vải thô ố vàng, cửa hàng nơi mặt tiền thấp bé chật chội, ngỏ nhõ chật hẹp, người đến người đi, bảng hiệu cửa hàng có mới có cũ, xen lẫn nhau, giống như thời không giao thoa với nhau.

Đi một hồi, đã đến cuối phố, Ngụy Thời có chút lo lắng, có lẽ cửa hàng ba Ngụy từng làm đã đóng cửa, đây là chuyện rất có khả năng xảy ra. Cho nên, khi anh nhìn thấy bảng hiệu có vài chữ to “Cửa hàng dụng cụ làm bếp Vượng Ký”, cùng với dòng chữ nhỏ bên dưới “Chuyên kinh doanh các loại bếp than, bếp lò”, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vẫn may, ông chủ cửa hàng này rất tốt, mười năm như một tiếp tục kiên trì, không đóng cửa không chuyển không đổi nghề, ngay cả tên tiệm cũng không đổi, thật sự quá tốt.

Ngụy Thời vào cửa hàng, bên trong bày một loạt bếp than đá mới tinh đủ loại hình dạng, một người đàn ông trung niên đang cầm một miếng tôn bạc gõ gõ đập đập, nhìn thấy Ngụy Thời tiến vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi anh, “Muốn mua bếp than đá hay là muốn cái gì?” Ông đứng lên đón Ngụy Thời, cầm lấy cái khăn bên cạnh lau lau tay.

Ngụy Thời đưa qua một điếu thuốc cho ông.

Ông chủ kỳ quái liếc nhìn Ngụy Thời một cái, nhận lấy thuốc, “X Dung Vương à.”

Là tên thuốc lá

Ngụy Thời cười hì hì đáp lời với ông chủ, nói vài câu, ông chủ cũng người dễ chịu, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, ông mới rốt cuộc nhớ tới người tên Ngụy Gia Thành này, ông chủ vừa hút thuốc vừa nói, “Cậu là người nhà của chú ấy? Con trai?”

Ngụy Thời gật gật đầu, “Đúng vậy, ba cháu mất tích nhiều năm như vậy, cháu hy vọng có thể tìm được chút đầu mối gì đó…”

Vẻ mặt ông chủ hiểu rõ, “Ài, kỳ thật trước kia đã có người hỏi qua bác vài lần, không thì cũng mấy câu từa tựa vậy, chuyện mười mấy năm trước, đến bây giờ bác cũng không còn nhớ rõ, bác lúc ấy có nói, Ngụy Gia Thành xin nghỉ về nhà xong thì căn bản là không có trở về đây làm việc, bọn họ cũng không tin.”

Ngụy Thời sửng sốt một chút, “Ý ông chủ là ba cháu không có về lại đây.”

Ông chủ gật đầu khẳng định, “Đúng vậy.”

Ngụy Thời suy nghĩ một chút, “Ông chủ, phiền bác cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc trước khi xảy ra chuyện này ba cháu có hành động kỳ quái gì hay có nói điều gì lạ không?”

Ông chủ cũng rất chịu phiền, ông hút thuốc suy nghĩ trong chốc lát, “Ầy, trước kia cũng có người hỏi qua, bác lúc ấy liền nói, chú ấy a, chính là ba của cháu, không có hành động cổ quái gì, ngày đó chú ấy xin phép khi về nhà, còn nói hai ngày nữa sẽ trở lại, đâu nghĩ vừa đi… Ầy, người a…” Ông chủ cảm khái, đột nhiên, ông chau mày, “Lúc chú ấy rời đi, dường như có nói một câu gì đó, ầy, coi đầu óc của bác này, lớn tuổi, trí nhớ cũng không tốt.”

Ngụy Thời tỉnh táo tinh thần, nhanh chóng đưa một điếu thuốc qua, “Đừng nóng vội, ông chủ, bác cứ chậm rãi nghĩ.”

Ông chủ rít một hơi thuốc, “Hình như là nói muốn đưa hai đứa con trai ra ngoài.”

Ngụy Thời gãi gãi tóc, “Chỉ những lời này?”

Ông chủ gật gật đầu xác định, “Đúng vậy, có lẽ không nói y như vậy, nhưng ý trong lời nói đó cũng mang nghĩa tương tự thế, lúc ấy bác còn tưởng rằng chú ấy là nghĩ điều kiện trong thành phố tốt, muốn đưa con trai vào đấy học.”

Trước khi mất tích ba Ngụy tâm tâm niệm niệm đều là hai đứa con trai, trong lòng Ngụy Thời có chút đau đớn.

Anh lại nói tiếp hai ba câu với ông chủ, sau đó lại mời ông đi ăn bữa cơm.

Nhưng mà, chỗ ông chủ cũng không nói chuyện gì hữu dụng nữa.

Ngụy Thời không vui trở về thôn Ngụy.

Đến cửa nhà, thì nhìn thấy mẹ Ngụy đang ngồi ở trên ghế cao, đang canh gì đó, người thím anh mời đến chăm sóc mẹ Ngụy nhìn thấy anh trở lại, nhanh chóng chạy tới, “A Thời, A Thời, mau tới đây, mẹ con lại phát bệnh, bà ấy đặt tất cả vật dụng của con ở đó.” Thím chỉ chỉ một góc, nơi đó đặt đầy một đống đồ, Ngụy Thời đi qua liền thấy, đều là những thứ mình thường hay dùng, từng cái từng cái đều đặt ở đó.

Mẹ Ngụy ngồi ngay ngắn trên ở ghế, nhìn Ngụy Thời.

Ngụy Thời không biết đã xảy ra chuyện gì, anh gãi gãi cằm, có chút bất đắc dĩ đi qua, “Mẹ, mẹ lôi hết đồ của con ra ngoài làm cái gì vậy?”

Mẹ Ngụy ngồi thẳng tắp, ánh mắt thanh minh, thần trí nhìn qua cũng không hỗn loạn, bà nhìn Ngụy Thời, “Cậu mau đi tìm ba cậu trở về, tìm được thì tôi vẫn nhận cậu là con, còn tìm không được, tôi coi như không có đứa con như cậu.”

Ngụy Thời biến sắc.

Mẹ Ngụy nói xong câu này, đứng lên, đóng cửa lớn lại, Ngụy Thời bị nhốt bên ngoài cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio